Linh khí là một thứ cực tốt.
Nó giống như suối nguồn sinh mệnh có thể dung dưỡng được rất nhiều thiên tài địa bảo, cũng được gọi là tài nguyên tu hành.
Như các loại linh mạch, linh thạch, dược thảo v.v hầu như đều do linh khí dung dưỡng ra.
Phàm những vật do linh khí dung dưỡng ra thì đều có linh tức.
Linh tức không màu không vị, không nhìn thấy cũng không ngửi thấy, chỉ có thần thức mới cảm nhận được.
Tử Thanh mộ vân tức là một loại linh tức rất hiếm gặp, ít nhất trong ấn tượng của Cổ Thanh Phong loại linh tức này không thấy nhiều. Sau khi vạn vật thời cổ đại đến hiện đại thức tỉnh thì tình hình như thế nào cũng không biết được.
Trong ấn tượng của hắn, những vật có chứa linh tức Tử Thanh mộ vân đều là vật tốt, không có ngoại lệ. Còn đó là cái gì thì Cổ Thanh Phong cũng không phán đoán được, chỉ có đến đó mới biết được.
Đêm xuống.
Cổ Thanh Phong bước đi trong hư không, mỗi bước dài chín mét có thể gọi là thuật co đất.
Hắn không tế luyện phi kiếm nên đây không phải là ngự kiếm phi hành. *
Cũng không phải phép thuật cưỡi gió.
Mà đó chỉ là một loại khinh công.
Là một loại khinh công do hắn sáng tác, tên gọi Hư Không Lưu Hành Bộ.
Sau khi thi triển, bước đi trong hư không người sẽ như sao băng nhanh như thoi.
Hắn phát hiện vị trí của động phủ cách phái Vân Hà rất xa, rất xa.
Cho dù Cổ Thanh Phong đã thi triển hư không lưu tinh bộ thì cũng phải mất đến hai canh giờ, đến lúc trời tờ mờ sáng mới tới được vùng núi hoang vu đó.
Điều khiến hắn thấy lạ là hai người lúc trước tranh đấu ở đây lại không vào trong động phủ, mà nữ tử với đường kiếm bổ ngang tiểu tự nhiên trận cũng không vào trong. Họ chỉ đứng sát quanh cửa động như đang chờ gì đó.
Có lẽ phát hiện thấy Cổ Thanh Phong tới nên họ lập tức trở nên cảnh giác một nam tử trong bọn họ hét lên.
“Khôn hồn thì xéo ngay không ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Cổ Thanh Phong rơi xuống một cây đại thụ phía xa, không tiến về phía trước cùng không nói gì chỉ quét mắt nhìn một lượt. Tu vi của mấy tên này trông cũng chỉ là thất bát trọng của hậu kỳ trúc cơ, duy có nữ tử kia thì tu vi cũng khá, lập được chân thân.
“Ngươi muốn chết hả!”
Thấy Cổ Thanh Phong không nói năng gì cũng không rời đi, nam tử lớn tiếng lúc nãy rút phi kiếm ra lao tới.
“Hoàng Diệu, ngươi làm gì vậy!”
Nư tử kia lên giọng quát mắng.
“Thanh Ninh chân nhân, người này ở đây là rõ ràng có ý muốn cướp động phủ với ta.”
“Người ta đã nói cướp chưa?” Thanh Ninh chân nhân phản cảm nhìn nam tử tên Hoàng Diệu đó, nói: “Hơn nữa động phủ này vốn là vật vô chủ ai cũng có quyền giành lấy.”
Nam tử tên Hoàng Diệu còn muốn nói gì đó. Lúc này, một nam tử trong tốp người đứng đối diện cười chế nhạo hắn: “Hoàng Diệu ơi Hoàng Diêu, đây đâu phải phái Vân Hà của các ngươi, ta khuyên ngươi chớ nên ngông cuồng thế, cái chức thủ tịch thập nhị viện của ngươi ra khỏi phái Vân Hà thì cũng chẳng là gì hết!”
“Trương Hằng Sinh, ta thấy ngươi muốn chết đó!”
Hoàng Diệu phẫn nộ, giọng rít lên đang định động thủ thì bị nam tử áo trắng đứng trước mặt ngăn lại.
Trương Hằng Sinh cười lạnh: “Học người ta đi, cùng là thủ tịch thập nhị viện mà ngươi còn kém xa Lý Thiên Động đấy.”
Nam tử tên Lý Thiên Động nói một câu: “Trương Hằng Sinh, ngươi đủ rồi đấy!”
Trương Hằng Sinh hừ một tiếng, không thèm để ý.
Ở phía xa, Cổ Thanh Phong đứng trên đại thụ cũng nghe thấy bọn họ cãi nhau bất giác cười phá lên. Không ngờ rằng trong tốp này lại có các đệ tử của phái Vân Hà, hơn nữa hai người đứng đầu hình như còn là thủ tịch thập nhị viện? Thật trùng hợp!
Cổ Thanh Phong không nói gì mà nhìn về cửa động.
Giờ phút này cửa động đang bị một trận pháp bao phủ.
Đây là một trận pháp đơn giản nhằm ngăn không cho tử kim mộc vân chi tích bị thoát ra ngoài.
Hắn nghĩ đó hẳn do nữ tử tên Thanh Ninh chân nhân đó lập nên.
Mục đích hiển nhiên là không muốn để kẻ khác phát hiện.
Chỉ có điều không hiểu tốp người này đang chờ cái gì?
Cổ Thanh Phong tế ra thần thức dò tra từ cửa động vào. Bên trong rất hỗn loạn vô cùng hỗn loạn rất nhiều trận pháp đang tiêu tán, cực kì không ổn định. Có lẽ đám người đó đợi ở ngoài cũng vì lo sợ bước vào đường đột sẽ thập tử nhất sinh.
Động phủ là một sự tồn tại vô cùng phức tạp.
Nếu chỉ đào một cái động ở núi thì không gọi là động phủ mà chỉ gọi là sơn động.
Động phủ thực sự là một cảnh giới bí mật được mở ra trong giới tự nhiên nhờ vào các thủ đoạn thần thông.
Mỗi một người tu hành khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ mở động phủ cho riêng mình.
Thứ nhất dùng để bế quan.
Thứ nhì dùng để thẩm ngộ.
Tương lai được dùng để độ kiếp.
Môn phái rốt cục cũng chỉ là môn phái. Không giống như động phủ, động phủ không chỉ được dùng để bế quan, cũng không chỉ dùng để thẩm ngộ đại đạo.
Mà quan trọng nhất dùng để chế luyện các loại đơn dược, pháp bảo, phù lục v.v. Chế luyện những thứ này rất nguy hiểm, những nơi thông thường không phù hợp.
Phần lớn các động phủ đều rất kín đáo, thông thường sẽ không phát hiện được. Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Do động phủ được mở ra dựa trên các phép tắc của giới tự nhiên nên chỉ cần giới tự nhiên có sự thay đổi thì những động phủ cổ sẽ dần hiện thân.
Còn việc động phủ này vì nguyên nhân gì mà hiện thân thì Cổ Thanh Phong không biết. Nhưng có một điểm có thể khẳng định là trong động phủ này không có người. Nếu như có người thì đã không để trận nhãn bị khô kiệt, càng không thể mở mắt mà nhìn kết cấu các trận pháp dần bị tiêu tán như thế. Dù sao cũng là động phủ, các trận pháp bên trong phần lớn dùng để bảo vệ các đơn dược và pháp bảo.
Qua khoảng nửa canh giờ cho đến khi trận pháp bên trong tiêu tán triệt để, rồi đợi thêm một chút nữa thì nữ tử tên Thanh Ninh chân nhân mới nói: “Trận pháp bên trong động phủ đã tiêu tán hết rồi. Vừa rồi ta đã dùng thần thức để dò tra một lượt, chắc không còn gì nguy hiểm nữa. Nhưng để đề phòng bất trắc thì ta sẽ xuống trước, sau khi xác nhận không còn nguy hiểm thì các ngươi hẵng xuống.”
Hai đám người nhìn sang nhau rồi gật gật đầu.
Bọn họ đều là những nhân vật có tài năng xuất sắc trong những người trẻ. Họ biết rõ rằng trong động phủ có lẽ có bảo bối nhưng cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm khó lường. Bao năm nay con số người chết trong động phủ nhiều không đếm xuể. Bảo bối quan trọng thật nhưng cũng phải sống được thì mới lấy được chứ.
Thanh Ninh chân nhân tế ra phi kiếm, vận chuyển linh lực đang tính xông vào thì một giọng nói vang tới.
“Muội muội, nếu ngươi xuống như vậy thì sẽ chết chắc đó.”
Hả?
Thanh Ninh chân nhân giật mình, nhìn ra thì thấy không phải ai khác mà chính là Cổ Thanh Phong nói.
“Ngươi... có ý gì?”
“Vừa rồi chỉ có trận pháp tiêu tan thôi còn trận nhãn chưa tiêu tan đâu. Cái thứ đó mà nổ tung ra thì sức mạnh kinh khủng, sẽ xé ngươi thành những mảnh vụn trong chớp mắt.”
Thanh Ninh chân nhân chưa kịp nói gì đã thấy Hoàng Diệu bước ra, dương dương tự đắc hét: “Ngươi là ai! Ở đây không có việc của nhà ngươi!”
“Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, thấy các ngươi còn trẻ tuổi nên không nỡ mở mắt nhìn các ngươi phải mất mạng như thế.”
Cổ Thanh Phong nhảy từ trên cây xuống rút ra một quả Hồng Diệp yêu quả đứng ăn.
“Dựa vào ngươi? Thật không biết lượng sức mình!”
Hoàng Diệu trông trẻ tuổi phong độ mà sao lại ngông cuồng vậy. Thấy Cổ Thanh Phong bước tới liền định ra tay dằn mặt.
“Hoàng Diệu! Nếu như ngươi còn dám làm loạn thì ta sẽ ném ngươi vào trong đó ngay lập tức!” Thanh Ninh chân nhân đã ngán đến tận cổ, trừng mắt nhìn căm ghét sau đó nàng nhìn sang Cổ Thanh Phong, hỏi: “Vị đạo hữu này, xin đa tạ đã có ý tốt nhắc nhở. Nhưng vừa rồi ta đã dùng thần thức dò tra kĩ càng rồi ba mươi bảy trận pháp trong động phủ đều đã tiêu tán, trận nhãn cũng vậy...”
“Vẫn còn một trận nhãn nữa chưa tiêu tán, và cũng là trận nhãn quan trọng nhất được cất giấu sâu nhất.”