Đêm.
Ánh sao lấp lánh.
Cổ Thanh Phong mặc một bộ áo mỏng ngồi trên giường, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, mắt khẽ nhắm lại tĩnh tọa như đang nhập định dưỡng thần càng giống như đang hấp thu linh khí.
Những làn linh khí xung quanh tựa như sương mù len vào từng lỗ chân lông đi vào kinh mạch trong cơ thể, nuôi dưỡng lục phục ngũ tạng và gân cốt.
Ở thế giới này, tu tiên vấn đạo gồm bốn giai đoạn lớn, mười hai cảnh giới.
Giai đoạn Tu Sĩ: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Trúc Cơ
Giai đoạn Chân Nhân: Chân Thân, Tử Phủ, Kim Đan
Giai đoạn Đạo Tôn: Nguyên Thần, Đạo Tâm, Pháp Tướng
Giai đoạn Địa Tiên: Đại Thành, Quy Nguyên, Độ Kiếp
Cái gọi là Hậu Thiên cảnh giới là hấp thu linh khí trời đất tôi luyện gân cốt da thịt.
Cái gọi là Tiên Thiên cảnh giới là hấp thu linh khí trời đất đả thông kinh mạch toàn thân.
Chỉ khi đả thông hết kinh mạch toàn thân mới có thể Trúc Cơ.
Ba ngàn đại đạo, tiên đạo là một trong số đó.
Bất kể tu luyện loại đại đạo nào, bước thứ nhất đều phải đạt thành Trúc Cơ để có được căn cơ của đại đạo, Tiên Đạo cũng không ngoại lệ.
Căn cơ chính là căn nguyên.
Là nguồn gốc của đại đạo, cũng là khởi nguồn của đại đạo.
Tiên đạo Trúc Cơ, điều cần thiết là tam linh hợp nhất.
Linh căn, đan điền, kinh mạch.
Liên kết linh căn với đan điền kinh mạch thì mới có thể tạo được tiên đạo căn cơ.
Nếu Trúc Cơ thành công thì đồng nghĩa với việc thay da đổi thịt, thân thể cường tráng nhẹ nhàng, nóng lạnh đều không sợ.
Trúc cơ là cửa ải đầu tiên của con đường tu tiên, không thành công thì ắt thành nhân.
Trúc Cơ thành công thì tốt, nếu thất bại thì linh căn đan điền kinh mạch ắt sẽ bị tổn thương, tan biến cũng không phải không thể xảy ra, về sau muốn tu hành là chuyện khó càng thêm khó.
Trăm năm trước, vào cuối thời kì Thượng Cổ linh khí ít ỏi, Trúc Cơ là điều vô cùng khó khăn, tỉ lệ thành công cũng rất thấp rất nhiều người đều dừng bước ở giai đoạn này, Trúc Cơ thất bại phá nát con đường tu hành phía trước.
Sau kiếp nạn, vạn vật phục sinh nay tuy linh khí tràn đầy, các loại tài nguyên tu hành nhiều vô số kể nhưng nếu nóng lòng cũng có khả năng Trúc Cơ thất bại.
Đương nhiên, Trúc Cơ thật bại cũng có thể dẫn đến dị biến, loại dị biến này do linh căn đan điền kinh mạch đan xen hỗn loạn vào nhau trong lúc Trúc Cơ, khiến cho cơ thể khác với người thường, mặc dù sau khi dị biến xương thịt cường tráng hơn nhưng do linh căn, đan điền và kinh mạch đan vào nhau nên từ đấy khó lòng tiếp tục tu luyện.
Tỉ lệ cơ thể dị biến khi Trúc Cơ thất bại rất thấp.
Sở dĩ Cổ Thanh Phong bị ngộ nhận là dị biến phế thể là do xương thịt hắn khác với người thường.
Đương nhiên, cơ thể hắn khác với người thường không phải là do Trúc Cơ thất bại, nguyên nhân thứ nhất là bởi hắn từng dùng Cửu U Tổ Hỏa tôi luyện cơ thể, thứ hai là do thiên đạo phán quyết gây ra.
Đại đạo căn cơ của hắn bị thiên đạo hủy, nếu muốn tu luyện thì phải Trúc Cơ lần nữa.
Giờ phút này, linh khí trong cơ thể hắn đang chậm rãi chảy trong kinh mạch, những linh khí này đều do chuyển hóa linh khí từ chân lông toàn cơ thể hấp thu được sau khi đến phái Vân Hà, linh lực ấy không nhiều cũng không phải rất mạnh.
Cổ Thanh Phong vốn định sống vài năm nhàn nhã trước rồi mới tính đến chuyện sau này, cho nên hắn không để tâm đến việc tu luyện.
Nhưng nay đã hứa với Hỏa Đức thì phải nhanh chóng Trúc Cơ.
Dù rằng dựa vào sức mạnh của cơ thể hắn có thể không e sợ bất cứ ai.
Tuy nhiên khi nghe Hỏa Đức nói hiện tại các loại bảo thể, căn cơ rất thịnh hành Cổ Thanh Phong không hiểu rõ những thứ này nên hắn vẫn nên cẩn thận chút vẫn hơn, đừng để đến lúc ấy bị một tên ranh con nào đó thịt mất.
Vẫn là mau chóng Trúc Cơ tốt hơn.
Bên cạnh Cổ Thanh Phong là một số bình bạch ngọc và các loại đá đủ màu sắc.
Trong bình bạch ngọc đều là đan dược thượng hạng, còn những viên đá đủ màu kia là các linh thạch cực phẩm.
Những đan dược và linh thạch này đều do Hỏa Đức đưa đến, thấy Cổ Thanh Phong đồng ý giúp đỡ Hỏa Đức hiển nhiên toàn lực tương trợ, đem hết toàn bộ tài nguyên tu hành quý giá của mình ra.
Cổ Thanh Phong mở một bình bạch ngọc ra, ngửi nhẹ sau đó nuốt hết toàn bộ đan dược trong ấy, rồi lại chọn vào viên linh thạch cực phẩm rút lấy linh khí bên trong.
Nếu như Hỏa Đức ở đây thì chắc chắn sẽ không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
Những đan dược và linh thạch này đều là bảo bối quý giá Hỏa Đức cất giữ bao năm nay đan dược bên trong bình bạch ngọc là Viêm Hỏa Uẩn Đan, thứ này chỉ một viên là đã phải vài năm mới tiêu hóa được hết nhưng nay Cổ Thanh Phong một hơi nuốt hết cả bình mười mấy viên Viêm Hỏa Uẩn Đan.
Những linh thạch kia là Tinh Hỏa Linh Thạch, loại đá này ẩn chứa Tinh Hỏa linh khí, với tu vi của Hỏa Đức mà nói thì phải một hai năm mới luyện hóa được, nhưng Cổ Thanh Phong lại dễ dàng luyện hóa một viên Tinh Hỏa Linh Thạch và hút hết Tinh Hỏa linh khí bên trong.
Đan dược cũng được, linh thạch cũng thế.
Bất kể tài nguyên tu luyện nào.
Bất kể là uống hay luyện hóa đều cần phải tiến hành tuần tự, đặc biệt là loại tài nguyên càng mạnh, nếu như sử dụng một cách mù quàng thì linh căn đan điền kinh mạch căn bản không thể chịu đựng nổi, rất có thể tan biến, hoặc giả khiến linh lực phản phệ lại thì chết bất đắc kỳ tử cũng không chừng.
Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói là như thế.
Đối với Cổ Thanh Phong thì những vấn đề này vốn dĩ không tồn tại.
Không phải bởi vì hắn không có đan điền linh căn, mà là bởi cơ thể này của hắn từng tôi luyện bằng Cửu U Tổ Hỏa, dù rằng bị Thiên Đạo phán quyết về lại xương thịt người phàm thì xương cốt toàn thân ngũ tạng huyết mạch hắn vẫn ẩn chứa Cửu U Tổ Hỏa, đừng nói là Tinh Hỏa Linh Khí dù cho là Thiên Lôi linh lực hắn cũng dám luyện hóa.
Cứ thế vừa nuốt đan dược vừa luyện hóa linh thạch.
Trong vòng một đêm, hơn mười mấy bình bạch ngọc một trăm mấy viên Viêm Hỏa Uẩn Đan đã bị hắn nuốt sạch, bảy mươi mấy viên Tinh Hỏa Linh Thạch cũng bị luyện hóa hết.
Linh lực trong cơ thể Cổ Thanh Phong càng thêm thâm hậu.
Vẫn còn chưa đủ!
Còn thiếu rất nhiều.
Trúc Cơ cần rất nhiều linh lực, đặc biệt là đối với cơ thể khác với người thường của hắn số linh lực cần thiết càng là một con số bí ẩn.
Nếu chỉ dựa vào hấp thu chút linh khí của trời đất này thì đến ngày nào tháng nào có trúc cơ được không cũng đã là một vấn đề rồi.
Những đan dược linh thạch Hỏa Đức đưa đến tuy giá trị liên thành nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, trong mắt Cổ Thanh Phong thì chúng chẳng khác gì đống rác, chỉ có thể dùng tạm mà thôi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến trời hửng sáng, mặt trời ló dạng.
Lúc này hắn mới từ từ mở mắt ra.
Lướt nhìn những bình bạch ngọc trống trơn, rồi lại nhìn những viên linh thạch bỏ đi kia.
Cổ Thanh Phong đứng dậy bước xuống giường, duỗi lưng rửa mặt liền đi tìm Hỏa Đức, hắn đang nghĩ có nên lấy thêm chút đan dược linh thạch nữa không, nhưng tìm hết một vòng vẫn không thấy bóng dáng Hỏa Đức ở đâu, đang lúc nghi hoặc thì bên tai vang lên tiếng nói.
“Công tử gia, người đang tìm gì đấy?”
Người nói là Vương Đại Sơn tạp dịch của Linh Ẩn Viên, nhưng mà kể từ khi Cổ Thanh Phong ở lại trong Linh Ẩn Viên thì Vương Đại Sơn đã trở thành tạp dịch thân cận của hắn.
“Hỏa Đức đâu rồi.”
“Hỏa Đức trưởng lão tối qua đã ra ngoài rồi… công tử gia không biết sao?”
“Hôm qua đã ra ngoài rồi?”
Cổ Thanh Phong xoa cằm, nghĩ kĩ lại mới sực nhớ ra hôm qua Hỏa Đức bảo phải đi tìm vài người thân tín thương lượng kế sách.
“Lão già này quá nóng vội rồi đấy chứ?”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, ngồi trên ghế thái sư, vừa phơi nắng vừa nghĩ đến Hỏa Đức kế hoạch.
Hình như là trước hết để hắn thông qua khảo hạch ngoại môn trở thành đệ tử ngoại môn, sau đó đi tranh cái gì Ngoại Môn Thập Nhị Viện thủ tịch? Sau đó nữa là thông qua khảo hạch nội môn trở thành nội môn đệ tử rồi lại tranh Cửu Điện thủ tịch?
Nói rằng làm theo trình tự của phái Vân Hà, như vậy mới phù hợp với quy định của phái và người khác cũng không bắt bẻ được, đồng thời cũng gia tăng phục lực đến khi ấy có thể tranh chức chưởng trữ để tử.
“Công tử gia… lúc sáng sớm, Đàm Tư Như sư tỷ có đến đây một chuyến, nói là… nói là Phi Tuyết Chân Nhân muốn gặp người.”
“Phi Tuyết Chân Nhân là ai?”
Cổ Thanh Phong nghĩ đi nghĩ lại hắn chưa từng quen biết người nào tên Phi Tuyết Chân Nhân gì đấy.
“Phi Tuyết Chân Nhân là ngoại môn chưởng viện của phái Vân Hà, là nội môn trưởng lão và cũng là đại chấp sự, càng là… càng là sư phụ của Đàm Tư Như sư tỷ…”
“Sư phụ của Đàm Tư Như?” Cổ Thanh Phong nhíu mày, hỏi: “Tìm ta làm gì?”
“Việc này… Đàm Tư Như sư tỷ không nói.”