Truyện tranh >> Tôn Thượng >>Chương 3: Thần lực trời sinh

Tôn Thượng - Chương 3: Thần lực trời sinh


Sau khi rời khỏi lăng viên, Cổ Thanh Phong vừa bám theo sau Âu Dương Dạ, vừa nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, nơi này đã từng là quê hương của hắn, nhớ mang máng nơi này trước kia là một vùng thôn trang, vậy mà bây giờ lại trở thành từng dãy núi.

Không biết là lịch sử biến thiên, hay là do kiếp nạn tạo thành.

Nhìn qua nhìn lại, rất nhiều dãy núi đều bao phủ một tầng sắc ảm đạm, những thứ này có lẽ đều là trận pháp, xuyên qua trận pháp dưởng như có thể nhìn thấy những tòa sơn trang cổ kính trên dãy núi kia, dãy núi vừa có trận pháp bao phủ, dưới núi nhất định có linh mạch.

Cổ Thanh Phong biết sau khi kiếp nạn xảy ra, dường như thiên địa trùng sinh, vạn vật phục hồi, chỉ là hắn không ngờ được rằng sẽ phục hồi mạnh mẽ như vậy, ngay cả quê hương năm đó cằn cỗi như vậy cũng nảy sinh nhiều linh mạch như vậy.

Đang bước đi, Âu Dương Dạ trước mặt bỗng dưng dừng lại, xoay người lại, mặt không vui nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì!”

Cố Thanh Phong trầm ngâm một lát, cười hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi là đệ tử phái Vân Hà sao?

“Đúng thì sao?”

Hiển nhiên, bởi vì vừa rồi Cổ Thanh Phong nói xấu Xích Tiêu Quân Vương, đến mức Âu Dương Dạ rất không ưa hắn, trong lời nói đều tràn ngập sự tức giận.

“Nói vậy thì, Hỏa Đức Trưởng lão ngươi nói đến lúc ở lăng viên nhất định là Hỏa Đức Chân Nhân rồi?”

“Sau đó thì sao!”

Âu Dương Dạ vẫn lạnh lùng đáp lại.

“Sau đó?” Cổ Thanh Phong lông mày hơi nhíu lại, nói: “Tiểu cô nương, là như thế này, ta với Hỏa Đức trưởng lão phái Vân Hà của các ngươi là cố nhân, có thể dẫn ta đi gặp hắn được không.”

“Cố nhân? Haha.”

Nghe nói đến cố nhân, Âu Dương Dạ bật cười, hăng hái hỏi: “Ngươi là cố nhân Hỏa Đức Trưởng lão lúc nào vậy?’

“Lúc nào?” Cổ Thanh Phong nghĩ cẩn thận, thời gian cụ thể cũng là mơ hồ, đáp: “Rất lâu rồi... phải gần đến mấy trăm năm?”

Nghe thấy mấy trăm năm, Âu Dương Dạ nhịn không được cười ha hả, khoanh tay, nhìn Cổ Thanh Phong từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhìn bộ dạng ngươi tối đa cũng không quá hai mươi tuổi?”

“Cô nương, nếu ngươi đã là người tu hành, hẳn là biết rõ tu luyện ra Kim Đan là có thể trẻ mãi không già.”

“Thật sao? Thế nhưng... bổn tiểu thư không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của Kim Đan từ trên người ngươi, đừng nói khí tức Kim Đan, trên người ngươi đến cả một chút linh lực khí tức ta đều không cảm nhận được, ngươi dám nói mình là cao thủ tu luyện ra Kim Đan sao?”



“Tu vi của ta phế rồi...”

“Ồ? Sao lại phế? Nói nghe chút coi.”

“Cái này... có chút phức tạp, một đôi lời không thể nói rõ!”

“Phức tạp? Ta nhìn ngươi bịa không ra thì có?” Âu Dương Dạ đột nhiên giận dữ, quát mắng: “Thật sự cho rằng bổn tiểu thư cái gì cũng không hiểu sao? Tu ra Kim Đan chính xác có thể trẻ mãi không già, nhưng nếu như Kim Đan bị hủy, cho dù ngươi có thể giữ được mạng nhỏ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng sẽ suy kiệt, ngươi cái gì cũng đều không hiểu cũng học đòi người ta giả mạo cao nhân tiền bối, cái tên lừa đảo chết tiệt nhà ngươi!”

“Cái này…”


Cổ Thanh Phong không có cách nào phản bác, bởi vì sự thật quả thực là như thế, chỉ là chẳng qua tình huống của hắn có chút đặc thù thôi, chỉ có thể nhận vơ mình mấy trăm trước quen biết Hỏa Đức Chân Nhân.

Nhưng mà ai biết vừa nói dứt câu, Âu Dương Dạ liền cười lạnh nói: “Tên lừa đảo chết tiệt, lần sau muốn đi lừa gạt trước đó nhớ chuẩn bị bài cho kĩ vào, Hỏa Đức trưởng lão gần hơn mười năm đều không hề rời khỏi môn phái, ta cảnh cáo ngươi, lúc trước ở lăng viên ngươi bất kính với Quân Vương, ta thấy ngươi đáng thương, không ra tay với ngươi, nếu như ngươi còn bám theo ta, đừng trách bà cô này không khách khí với ngươi!”

Cổ Thanh Phong thầm than một hơi, quả thực có chút bất đắc dĩ.

Nhìn bốn phía, khắp nơi đều là núi, cũng không nhớ ra phái Vân Hà rút cuộc là ở nơi nào.

Nếu nha đầu này đã coi mình là tên lừa đảo, Cổ Thanh Phong cũng lười đôi co, nghĩ đến lúc đó tìm người khác để hỏi.

“Quả thật, kiếp nạn đã trôi qua gần trăm năm nay, những tên lừa đảo không những không giảm đi, ngược lại còn càng ngày càng nhiều, không phải giả mạo cao nhân tiền bối bị thương khi kiếp nạn, thì là giả mạo đại năng luân hồi chuyển thế, không phải mất hết tu vi, thì là chuyển thế mất trí nhớ...”

Âu Dương Dạ bước nhanh rời đi, đối với loại lừa đảo này nàng gặp nhiều rồi, căn bản không thèm để ý, chỉ là khiến nàng không nghĩ tới là cái kia lừa đảo chết tiệt kia đằng sau vẫn còn bám theo mình.

“Lẽ nào lại như vây!”

Âu Dương Dạ tức giận, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vung tay thi triển liền có một đường ánh sáng phóng ra.

Nàng nghĩ lại bộ dạng yếu ớt của tên lừa đảo kia, lại chịu một trưởng của mình như thế chắc chắn sẽ đau lăn lộn, thế nhưng khiến nàng không thể ngờ được rằng, linh lực mình vừa tung ra, tên lừa đảo kia nhẹ nhàng khua tay, tia linh lực ấy biến mất một cách kì lạ.

Làm sao có thể!

Âu Dương Dạ nghi ngờ có phải mình hoa mắt không, không tin được lại tung ra một tia sáng linh lực, nhưng kiến nàng ngạc nhiên là tên lừa đảo chết tiệt kia vẫn chỉ khua khua tay, tia linh lực của nàng phóng ra liền biến mất tán loạn!


Tại sao có thể như vậy!

Cái tên lừa đảo chết tiệt ấy trên người không một chút linh lực, căn bản không phải người tu hành, hơn nữa linh khí yếu như vậy, làm sao có thể tùy tiện khua tay một cái, tia linh lực mình vừa tung ra liền tiêu tán hết!

Cổ Thanh Phong nhìn nàng, mỉm cười nói: “Cô nương, ta không trêu chọc ngươi, sao ngươi lại động thủ với ta vậy.”

“Tên lừa đảo chết tiệt, ngươi là ai!”

Âu Dương Dạ nghi hoặc hỏi.

Cổ Thanh Phong nhún vai, cười nhạt nói: “Vừa rồi đã nói với ngươi rồi, nhưng ngươi không tin mà.”

“Tên lừa đảo chết tiệt ngươi, ngược lại bà cô hôm nay muốn xem ngươi có bản lãnh gì!”

Âu Dương Dạ hừ lạnh một tiếng, thả người vọt lên, giống như một tia chớp thiểm điện, một chân lướt tới, đối mặt, Cổ Thanh Phong không tránh né, đứng im tại chỗ, lúc Âu Dương Dạ ập đến, hắn nâng nhẹ cánh tay lên, bộp một tiếng, băt lấy cổ chân Âu Dương Dạ, cười nói: “Tiểu muội muội, tu vi được lắm...”

Dứt lời, Cổ Thanh Phong tiện tay buông ra, Âu Dương Dạ thu người lui xuống, đứng ngây tại chỗ, nét mặt chấn kinh, nàng căn bản không thể nào lí giải được cái tên ăn mày thối tha trước mặt kia rõ ràng là không có tu vi, tại sao lại có thể nhẹ nhàng ngăn cản chiêu lôi đình này của mình.

Không suy nghĩ nhiều, Âu Dương Dạ tiếp tục đánh tới, các loại võ công đều thi triển, nhưng vô dụng, cho dù nàng thi triển chiêu thức huyền diệu như thế nào, ẩn chứa linh lực lớn đến thế nào nào, đều bị Cổ Thanh Phong hời hợt tiện tay ngăn lại.

Cổ Thanh Phong nhìn nàng, khóe miệng hiện ý cười, nói: “Tạo nghệ võ công cũng coi là khá tốt.”


“Ghê tởm!”

Âu Dương Dạ vọt người lên, lại tiếp tục huy quyền, chỉ là càng đánh càng kinh hãi, càng đánh nội tâm càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng cảm giác cái tên ăn mày thối này tựa giống như một tòa núi cao cho dù nàng xuất tất cả chiêu thức cũng đều không thể nào mảy may rung chuyển!

Cổ Thanh Phong nhìn yếu ớt vừa nhếch nhác uể oải đứng đấy, một tay nhẹ nhàng ứng phó với những chiêu thức của Âu Dương Dạ, cười nói: “Cô nương, đủ rồi chứ, coi như ta là tên lừa đảo thật, ngươi cũng không cần thiết phải dây dưa như vậy chứ, còn động thủ nữa, thì ta sẽ ra tay đấy…”

“Ngươi ra tay thì sao chứ!”

Âu Dương Dạ không phục.

Chính xác!


Nàng từ nhỏ thông minh thiên phú, tư chất siêu quần, ngộ tính phi phàm, là thiên chi kiêu nữ trong mắt tất cả mọi người, cho dù là tu vi hay tạo nghệ võ công đều nổi bật hơn hẳn những người cùng trang lứa, hôm nay thậm chí ngay cả một tên ăn mày thối tha yếu ớt cũng không làm gì được, chuyện này làm nàng không thể nào chịu phục!

Hét một tiếng, linh lực mạnh mẽ trong cơ thể tỏa ra, quanh người liên tục phát ra một luồng ánh sáng màu xanh, khi thấy hay tay nàng khua loạn, linh lực ngút trời phóng ra tựa như sóng thần.

Cổ Thanh Phong lắc đầu, bất đắc dĩ giơ tay tung ra một quyền!

Ầm một tiếng vang lên, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người càng không ngừng lui lại, lui hơn mười mét, lúc này mới đứng vững, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, sợ hãi nói: “Công lực trên người ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy!”

Nhìn dáng vẻ kinh hãi tột độ của nha đầu này, Cổ Thanh Phong vui tới mức cười ha hả không dứt, cười nói: “Không có cách nào, ai nói là thần lực trời sinh cơ chứ.”

Thần lực trời sinh?

Âu Dương Dạ trong lòng đã kinh ngạc lại vừa nghi hoặc nhìn, nàng từng nghe trưởng bối của sư môn nói qua một vài người có được thể chất đặc biệt, bởi vì cốt cách kinh kỳ, trời sinh liền có được công lực không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ là nghe nói, còn chưa từng gặp qua, chẳng lẽ cái tên ăn mày thối trước mắt này chính là thần lực trời sinh trong truyền thuyết?

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Âu Dương Dạ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm tên ăn mày thối tha nhìn có vẻ yếu đuối nhếch nhác trước mặt, nghĩ thế nào cũng không thông cơ thể của tên này sao lại mạnh đến vậy, chẳng lẽ thực sự là thần lực trời sinh, chuyện này không thể nào, nếu là thần lực trời sinh, tất nhiên phải là bảo thể, phải là bảo thể, vậy chắc chắn phải giống như thiên tử vậy, nhưng cái tên này tóc tai bù xù, bộ dạng nhếch nhác, nhìn kiểu gì cũng không giống bảo thể trong truyền thuyết.

“Ta là ai? Vấn đề này khá phức tạp.”

Cổ Thanh Phong thuận tay hái một quả dại trên cây bên cạnh, nếm nếm, cảm thấy vị cũng không tệ, liền hái thêm một ít, đáp: “Nói thế nào nhỉ, muội muội à, nói ra thì hai chúng ta coi như cũng có chút nguồn gốc đấy.”

“Cắt! Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa đi, bà cô này có nguồn gốc gì với tên ăn mày chết tiệt nhà ngươi chứ!”

“Tiểu muội à, nói ra thì trước kia ta cũng là đệ tử phái Vân Hà của các ngươi đấy, à… cũng chưa hẳn là đệ tử, năm đó lúc bái sư, phái Vân Hà các ngươi chê ta tư chất kém, linh căn không được, nên cũng không thu nhận ta… đến đệ tử ngoại môn cũng đều không cho ta làm, năm đó ta hạ mình cầu xin, thấy ta đáng thương, cuối cùng cũng để ta làm tạp dịch một thời gian, sau đó vẫn bị phái Vân Hà các ngươi trục xuất.”

Sở dĩ kí ức của Cổ Thanh Phong về phái Vân Hà vẫn còn mới mẻ, chính là bởi bì năm đó bị phái Vân Hà cự tuyệt, làm hắn lần đầu tiên trong đời ý thức được sự chênh lệch xuất thân tồn tại giữa người với người, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được con đường tu hành không công bằng, cũng gọi là tư chất linh căn.

“Thậy hay giả vậy?”

Âu Dương Dạ có chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, bởi vì đệ tử của phái Vân Hà có rất nhiều, nàng cũng không quen hết, càng huống hồ lại còn là tên tạp dịch, hỏi: “Thời gian ngươi làm tạp dịch ở phái Vân Hà tại sao lại bị trục xuất.”


Tôn Thượng - Chương 3: Thần lực trời sinh