Truyện tranh >> Tôn Thượng >>Chương 20: Hỏa đức hoảng sợ

Tôn Thượng - Chương 20: Hỏa đức hoảng sợ


Lão già Hỏa Đức lẽ nào thật sự có cách giúp tên Cổ Thanh Phong này tu luyện lại từ đầu?

Không thể nào!

Dị biến chi thể sở dĩ được gọi là trúc cơ phế thể là bởi vì trúc cơ thất bại dẫn đến linh căn đan điền song song tán loạn, căn bản không có khả năng tu luyện lại, cho dù miễn cưỡng nhai đan dược để chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, không có đan điền những linh lực này như không có chỗ trú ngụ, sẽ tán loạn ở kinh mạch, không cẩn thận một cái, có thể sẽ chết bất đắc kì tử.

Trời ạ!

Làm sao ta có thể ngu ngốc mà tin lời lão Hỏa Đức như vậy chứ?

Nhìn theo Hỏa Đức trưởng lão và Cổ Thanh Phong đã biến mất từ lâu, Âu Dương Dạ càng nghĩ càng hối hận, bỗng nhiên nàng ta lại nhận ra một vấn đề đáng nghi khác.

Nàng còn nhớ tên nhãi Cổ Thanh Phong nói có quen biết Hỏa Đức trưởng lão, gì mà quan hệ cũng không tồi? Còn nói quen nhau lúc đánh bạc? Nhưng... nhưng vừa rồi... hình như lão già Hỏa Đức căn bản không quen biết hắn!

Đáng chết!

Cái tên lừa đảo này dám gạt ta!

“Tên lừa đảo Cổ Thanh Phong đáng chết! Hừ! Làm hại bổn tiểu thư vừa rồi còn lo lắng cho ngươi, không ngờ tên nhãi nhà ngươi lại lừa ta.”

“Bổn tiểu thư còn định đi tìm lão già bỏ qua cho ngươi, bây giờ! Hừ hừ! Ngươi đợi đấy! Chờ làm chuột bạch cho trận pháp của lão già đi, đến lúc đấy khiến ngươi khóc không ra nước mắt, xem ngươi còn dám lừa ta hay không!”

“Tên lừa đảo đáng chết!”

Phái Vân Hà rất lớn, danh xưng Tam Sơn Lục Điện Cửu Phong mười hai viện, Hỏa Đức trưởng lão mang theo Cổ Thanh Phong đến một đỉnh núi trong đó, chui vào một cái hang động.

Trong hang động rất rộng rãi, giống như một tòa đại điện, bốn phía của đại điện có rất nhiều thạch thất, bình thường kết cấu loại hang động này đều gọi là luyện động, cũng không phải là dùng để bế quan tu luyện, mà là dùng để luyện đan, luyện trận, luyện chế pháp bảo.

Cổ Thanh Phong nhìn bốn phía, quả nhiên, bên trong cái hang động nho nhỏ gần như khắp nơi đều là trận pháp, mà rất nhiều trận pháp đều là gần hoàn thiện, rất không ổn định, nơi này xem ra chính là nơi lão già Hỏa Đức này dùng để luyện trận.

Hỏa Đức chân nhân tiện tay bấm một đạo Linh quyết, ngay sau đó giữa đại điện xuất hiện một trận pháp giống hình hoa sen, nhìn Cổ Thanh Phong đang nhìn bốn phía, lão cười hì hì nói: “Tiểu tử ngươi đừng nhìn nữa, nhanh chóng đứng vào trong, lão phu dùng trận pháp kiểm tra thêm tình trạng của ngươi trước đã.”

“Không phải ở ngoài ngươi đã kiểm tra rồi sao?”

“Tình trạng trong cơ thể ngươi tương đối phức tạp, lão phu dùng thần thức chỉ có thể dò xét được đại khái, nếu mượn Cửu Diệu Vân Hoa trận, mọi chuyện sẽ khác, lão phu có thể nhìn rõ tình trạng trong cơ thể ngươi.”

Trong hang động có không ít đồ ăn ngon, có rượu cũng có thịt, Cổ Thanh Phong đi qua rót cho mình một chén rượu ngon, ngồi trên ghế uống một ngụm, nhìn trận pháp trên mặt đất kia, cười nói: “Ngươi nói lại cho ta nghe đó là trận pháp gì?”

“Cửu Diệu Vân hoa trận!” Hỏa Đức rất nghiêm túc nói: “Làm sao, tiểu tử ngươi còn không tin tưởng lão phu?”



“Ha ha ha ha ha ha!”

Cổ Thanh Phong thực sự không nhịn được cười lớn, nụ cười này của hắn khiến lông mày của Hỏa Đức chân nhân cau chặt, cũng khiến lão có chút chột dạ, hỏi: “Tiểu tử, ngươi cười cái gì?”

“Hỏa Đức ơi Hỏa Đức... nhiều năm không gặp, bản lĩnh gạt người của ngươi tu luyện đến cao siêu! Đã đạt đến cảnh giới nói dối không chớp mắt? Chỉ một cái Cửu Liên Bát Quái trận dám nói là Cửu Diệu Vân Hoa trận?”

Nghe vậy, Hỏa Đức chân nhân không khỏi sững sờ, vẻ mặt rất ngạc nhiên, lão vẫn thật không ngờ tên tiểu tử trước mắt này lại còn hiểu trận pháp, hơn nữa còn có thể nhìn ra đây là một cái Cửu Liên Bát Quái trận?

Chờ chút!

Hắn nói cái gì?


Nhiều năm không gặp?

Hả?

Nghĩ đến đây, Hỏa Đức chân nhân bắt đầu nheo mắt lại, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc, hỏi: “Tiểu tử, ngươi là ai?”

“Ngươi đoán xem.”

Cổ Thanh Phong cũng không nóng vội, ngồi trên ghế, bắt chéo chân, ung dung uống rượu.

Đoán?

Hỏa Đức chân nhân quan sát lại một lần nữa, đồng thời cũng tập trung nhớ lại, suy nghĩ hồi lâu, lão rất chắc chắn mình tuyệt đối không biết tiểu tử trước mắt này.

Nhìn bộ dạng nghi hoặc của lão già này, Cổ Thanh Phong không nhịn được muốn đùa giỡn lão, nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi tu luyện đã xấp xỉ hơn bảy trăm năm? Hình như ngươi còn là cô nhi? Từ nhỏ lạng thang ở địa giới Thanh Dương, về sau gặp sư phụ ngươi, lúc này mới gia nhập phái Vân Hà, tư chất linh căn của ngươi cũng không tệ, cộng thêm đầu óc cũng thông minh, nhanh chóng có chút thành tựu ở phái Vân Hà, có điều, con người ngươi từ nhỏ đã hoang dã quen rồi, chính là thích trộm gà, tìm chó, đào hố, đánh bẫy, nhất là đối với việc đào bới hang động, chính là niềm yêu thích duy nhất của ngươi.”

Cổ Thanh Phong uống rượu, chậm rãi nói, còn Hỏa Đức chân nhân phía đối diện càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng trợn trừng mắt, lão thực sự không thể tin được tên tiểu tử trước mắt này vậy mà hiểu rõ mình như vậy, chuyện từ nhỏ đến lớn đều nói rõ ràng, chẳng những biết mình là cô nhi, còn biết mình gia nhập phái Vân Hà bằng cách nào!

Cổ Thanh Phong nói rất nhiều chuyện riêng tư của Hỏa Đức chân nhân, thậm chí còn bao gồm cả chuyện tai tiếng giữa lão và một số nữ nhân.

Chuyện này khiến Hỏa Đức chân nhân trợn mắt há mồm, hoảng sợ nhìn Cổ Thanh Phong, giống như ngay cả lời cũng có chút nói không rõ ràng: “Ngươi... ngươi sao lại biết được... ngươi!”

Kinh hãi!

Hỏa Đức chân nhân bây giờ có chút mông lung, những chuyện riêng tư của bản thân lão đã từng nói cho người ngoài, không! Nói chính xác chỉ nói cho một người, người kia là Xích Tiêu Quân Vương Cổ Thiên Lang, hắn còn nhớ rõ năm đó cùng tiểu tử Cổ Thiên Lang kia đi đào bới một hang động Thượng Cổ rất thần bí, kết quả hai người bị kẹt ở bên trong một thời gian rất dài, vì để giết thời gian, hai người đã nói rất nhiều chuyện tào lao.


Thế nhưng... chuyện năm đó mình nói với tiểu tử Cổ Thiên Lang, tiểu tử này là làm sao mà biết được?

Đợi đã.

Hỏa Đức chân nhân nhớ lại lúc ở bãi cỏ ngoài hang động tiểu tử này tự xưng họ Cổ, hình như tên là Cổ Thanh Phong gì đó, chẳng lẽ nó.

“Ngươi là hậu duệ của tiểu tử Cổ Thiên Lang?”

“Cái gì? Hậu duệ?” Cổ Thanh Phong lắc đầu bật cười, mắng: “Lão tử lấy đâu ra hậu duệ?”

Hỏa Đức chân nhân nghĩ kĩ lại, quả thực chưa từng nghe tiểu tử Cổ Thiên Lang kia có hậu duệ gì cả.

Hả?

Tiểu tử này vừa rồi tự xưng cái gì?

Tự xưng lão tử?

Mình hỏi hắn có phải hậu duệ Cổ Thiên Lang hay không, hắn nói cái gì mà lão tử lấy đâu ra hậu duệ?

Dường như liên tưởng đến chuyện gì, chỉ là chuyện đang nghĩ đến quá đáng sợ, đến mức Hỏa Đức chân nhân không kìm được nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, sau đó lại hít sâu một hơi, lúc này mới lên tiếng hỏi.

“Ngươi... ngươi sẽ không phải. Sẽ không nói ngươi chính là tiểu tử Cổ Thiên Lang kia chứ?”

“Sao nào?” Cổ Thanh Phong bưng chén rượu, đưa tới bên miệng mỉm cười nhìn lão, nói: “Không tin à?”


Hỏa Đức chân nhân theo bản năng lắc đầu, thật sự là lão không tin, trầm giọng hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì khiến lão phu tin ngươi chính là Cổ Thiên Lang?”

“Dựa vào cái gì? Ha ha, Hỏa Đức, năm đó lúc hai ta quen nhau, hẳn là quen nhau lúc chơi xúc xắc nhỉ? Ngươi thua không những không nhận nợ, còn gạt ta cái gì mà giúp ta tăng cao tu vi, kết quả để ta làm chuột bạch cho trận pháp của ngươi.”

Cổ Thanh Phong nói ra chuyện năm đó ở phái Vân Hà, nhưng Hỏa Đức chân nhân không hề tin.

"Chuyện xấu của tiểu tử Cổ Thiên Lang kia lưu truyền ba trăm năm, ngươi tùy tiện tóm một đứa bé trên đường cũng biết chuyện này.”

“Được, vậy ngươi còn nhớ rõ hai ta có một lần đi trộm Vô Ưu Cung pháp bảo, kết quả bị người đuổi giết chạy khắp nơi ngươi bị đuổi giết trần truồng chạy vài trăm dặm, còn có một lần.”

Cổ Thiên Lang kể lại những chuyện năm đó hai người cùng nhau làm, lần này Hỏa Đức chân nhân hoàn toàn mông lung.


Lão nghĩ, những sự tích Cổ Thiên Lang kia lưu truyền khắp thế giới, tiểu tử này biết cũng không lạ, nhưng những việc mình và Cổ Thiên Lang cùng làm với nhau người khác không thể nào biết được.

Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Cổ Thiên Lang?

Không thể nào!

Nhưng nếu nói tiểu tử này không phải, hắn làm sao lại biết nhiều chuyện như vậy.

Hỏa Đức chân nhân càng nghĩ càng hồ đồ, nhưng vẫn không tin tiểu tử trước mắt này chính là Cổ Thiên Lang.

Bởi vì ba trăm năm trước, lão tận mắt nhìn thấy Cổ Thiên Lang bị tiên đạo phán quyết, lúc ấy tiên đạo giáng xuống đủ chín chín tám mươi mốt tiên đạo phán quyết, sau đó... sau đó Cổ Thiên Lang liền biến mất.

Có người nói Cổ Thiên Lang bị tiên đạo phán quyết thần hồn câu diệt.

Cũng có người nói Cổ Thiên Lang trước nay thần bí khó lường, thần thông quảng đại, không có khả năng thần hồn câu diệt, chỉ tạm thời biến mất.

Về phần Cổ Thiên Lang rốt cuộc là chết, hay tạm thời biến mất. không ai hay biết.

Hỏa Đức chân nhân cũng không biết, cho dù lúc đó lão cũng ở đó, thế nhưng tình huống lúc đó quá hỗn loạn, lão không nhìn thấy bất cứ cái gì, càng không dám tế xuất thần thức đi dò xét, có điều lão cho rằng tiểu tử Cổ Thiên Lang chắc hẳn không chết.

Đúng thế.

Chắc vậy.

Lão cũng không khẳng định được.

Hỏa Đức chân nhân vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Cổ Thiên Lang biến mất sau khi bị tiên đạo phán quyết, trong tai của lão còn truyền đến thanh âm từ biệt của Cổ Thiên Lang, chỉ có mấy chữ: Lão bằng hữu, ta đi đây.

Chỉ có sáu chữ như vậy, Hỏa Đức chân nhân ngẫm nghĩ ba trăm năm, đến nay cũng không nghĩ thông, chữ “đi” trong câu từ biệt cuối cùng của Cổ Thiên Lang rốt cuộc là biểu thị cho cái gì, là chết? Hay là đi thật rồi.

Nghĩ tới đây, Hỏa Đức chân nhân lại hỏi một câu: “Nếu như ngươi thật sự là tiểu tử Cổ Thiên Lang đó, hẳn là còn nhớ ba trăm năm trước sau khi ngươi bị tiên đạo phán quyết đã nói với ta một câu, trả lời được lão phu sẽ tin ngươi!”

“Để ta ngẫm lại đã.” Cổ Thiên Lang nhắm mắt lại, đưa tay vỗ trán lẩm bẩm nói: “Năm đó lúc bị tiên đạo phán quyết, bởi vì tình huống khẩn cấp cộng thêm ta rất suy yếu, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ nói cho ngươi ta đi đây, đúng hay không?”

Vừa dứt lời, “phịch” một tiếng, Hỏa Đức trưởng lão ngồi bệt xuống dưới đất, cả người sững sờ như bị sét đánh, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, trông còn sợ hãi hơn là nhìn thấy thiên thần trợn mắt, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, muốn nói cái gì lại không nói nên lời, mấy lần há mồm phát ra âm điệu hoặc là khàn khàn, hoặc là bén nhọn, liên tục hít sâu mấy cái nhưng vẫn không kìm chế được nỗi hoảng sợ trong lòng như cũ, ngay cả cánh tay chỉ vào Cổ Thanh Phong cũng đang không ngừng run rẩy.

“Ta nói này Hỏa Đức, ngươi có cần hoảng lên như vậy hay không, lão tử cũng không phải ác Tu La, còn có thể ăn thịt ngươi sao.”


Tôn Thượng - Chương 20: Hỏa đức hoảng sợ