[Sự kiện Chọn lọc Bảo trợ đã kết thúc.]
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào những tin nhắn hiện lên trên không trung.
[Một vài vị hoàng đới rất ngỡ ngàng trước sự lựa chọn của bạn.]
Đúng thế, nó bắt đầu rồi đấy.
[Vị hoàng đới ‘Hắc Hỏa Vực Long’ vô cùng khó chịu trước sự lựa chọn của bạn.]
[Những hoàng đới thuộc hệ Hắc Vân đều run sợ trước cơn giận của Hắc Hỏa Vực Long. Bạn sẽ không nhận được bất kỳ sự tài trợ nào từ các hoàng đới Hắc Vân trong một khoảng thời gian.]
Tôi cũng chẳng bất ngờ lắm vì đã lường trước được diễn biến này. Khiến cho mọi thành viên trong hội mình quay lưng lại với tôi chỉ vì bị từ chối… có vẻ như hắn ta chính là hoàng đới bảo trợ cho tên Kim Namwoon trong nguyên tác. Đúng là chủ nào tớ nấy mà.
[Vị hoàng đới ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa Thiêng’ thất vọng về bạn.]
[Ngài sẽ liên tục giám sát công lý của bạn trong tương lai.]
Còn về Tổng Lãnh Thiên Thần Uriel, cô ta chỉ thất vọng thôi. Ngay từ đầu thì, các hoàng đới của hệ thống chính trực tuyệt đối rất hiếm khi ghét ai đó trừ khi họ thực hiện một tội ác khủng khiếp.
[Vị hoàng đới ‘Kẻ Mưu phản Bí mật’ cảm thấy thú vị trước sự lựa chọn của bạn.]
[200 xu đã được tài trợ.]
Trường hợp của Kẻ Mưu phản Bí mật thì lại khá bất ngờ. Dựa trên đặc tính của cái tên, có lẽ ông ta coi trọng sự cẩn trọng của tôi.
[Vị hoàng đới ‘Tù nhân của Vòng Kim Cô’ cảm thấy thú vị trước sự lựa chọn của bạn.]
Còn về Tề Thiên Đại Thánh…
Tôi đã lọt vào đường cùng. Liệu tôi đã lựa chọn đúng chứ? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi đã để lọt mất một cơ hội ngàn vàng ngay trước mắt chăng.
[Bạn chưa chọn một nhà bảo trợ.]
Tuy nhiên, chọn một hoàng đới nào đó cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị giới hạn bởi khả năng ấy. Hợp đồng bảo trợ có bao giờ công bằng đâu. Ừ thì tôi sẽ sống sót, nhưng lại sống bằng cách biến thành món đồ chơi của họ. Nếu những dự định của tôi là chính xác, thì có một cách khác để mạnh lên mà không cần đến một hoàng đới nào cả. Thậm chí là còn mạnh hơn cả những hiện thân của các hoàng đới mạnh mẽ nhất.
[Haha, thật đấy à… chẳng phải sự lựa chọn này thú vị quá sao? Ừ thì. Sẽ còn một cơ hội khác mà.] Con dokkaebi nhìn về phía tôi một lúc trước khi nói tiếp. [Nào nào, các người đã hoàn thành vòng tuyển chọn rồi. Nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây chút đi. Ta phải đi chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo đây. Hẹn gặp các ngươi sau 10 phút nữa nhé!]
Con dokkaebi biến mất cùng với sự kiện Chọn lọc Bảo trợ. Nó bảo chúng tôi nghỉ ngơi, nhưng 10 phút này lại thực sự rất quan trọng. Trong 10 phút, tôi phải chon ra được những tình huống và chuẩn bị cho các kịch bản tiếp theo. Tôi cố nhớ lại những kỹ năng của mình.
[Danh sách Nhân vật] và [Quan điểm của Toàn Trí Độc Giả]. Tôi không biết công dụng chính xác nhưng vẫn nắm được cách dùng chung của chúng. Rồi chúng cũng sẽ hoạt động thôi.
“Trước hết, hãy tụ tập lại đã nào.” Tất cả những người còn lại quy tụ lại gần tôi. Người đầu tiên mở lời chính là Lee Hyunsung.
“Xin chào, tôi là Lee Hyunsung.”
“Kim Dokja.”
“Rất vui được gặp anh… dù tôi không biết nó có phù hợp với tình cảnh này không. Nhưng như tôi đã nói trước đó, tôi là một người lính… À, tôi nên nói là mình đã từng là một người lính mới đúng.”
“Anh không liên lạc được với đơn vị của mình sao?”
“…Ừ.”
Cái bắt tay của anh ta thật chắc chắn. Đúng như mong đợi từ một đỡ đòn xuất hiện ngay từ những trang đầu tiên của Con đường Sinh tồn. Bằng mọi giá, tôi phải đưa Lee Hyunsung theo mình. Giờ trông anh ta có thể chưa là gì nhiều nhưng thực chất càng về sau trong Con đường Sinh tồn, Lee Hyunsung càng trở nên quan trọng.
“Ah, Dokja-ssi.”
“Vâng?”
“Tôi muốn cảm ơn anh. Nếu không phải nhờ Dokja-ssi, thì giờ chúng tôi đã chết cả rồi.”
“Không, mọi chuyện không phải như thế đâu.”
“Dù tôi có sống sót đi nữa, tôi cũng chẳng thể tiếp tục sống như một con người được. Tạ ơn anh rất nhiều. Và… tôi thật đáng hổ thẹn.” Lee Hyunsung cúi đầu thật thấp.
Tâm trí tôi có hơi hỗn loạn. Thực ra thì dù cho tôi có không làm gì đi nữa, Lee Hyunsung vẫn sẽ sống sót thôi. Rồi đột nhiên có ai đó chộp lấy vai tôi.
“Haha, chàng nhân viên của chúng ta vừa làm được một việc lớn đấy. Dokja-ssi, cậu có biết tên tôi không?”
Không cần quay lại tôi cũng biết là ai. Tôi hất cái tay trên vai mình xuống và nói, “Tôi biết, chào Han Myungoh-ssi.”
“Hở, Han Myungoh-ssi? Không phải cậu nên gọi tôi là Trưởng Phòng sao?”
Han Myungoh vẫn đang cố dùng cái vị trí của mình trong tình cảnh này. Hắn đúng là một tên chuyên cậy quyền độc tài ở công ty Mino Soft mà.
“Đây không phải là công ty đâu.”
“Hah, nhìn này. Cậu định nghỉ việc đấy à? Phép lịch sự tối thiểu của cậu đâu rồi hả?”
Nhìn thấy bản mặt giận dữ của Han Myungoh, tôi lần nữa nhận ra thế giới mà mình biết đã kết thúc. Tên đàn ông trước mặt tôi là một ‘kẻ săn mồi’ trong thế giới tiền kịch bản và tôi chỉ đơn thuần là một con mồi trong mắt hắn.
“Dù có xét thế nào đi nữa, thì hành động của cậu cũng thật quá quắt mà. Phải không? Đáng lẽ ra cậu nên đưa cho tôi vài con chứ. Cớ chi lại phải ném nó như thế hả?”
“…”
“Dokja-ssi, cậu đã đối tốt với tôi rồi. Hợp đồng của cậu với công ty còn lại bao lâu nhỉ?”
Đột nhiên, mọi thứ trở nên thật lố bịch. Trong cái thế giới cũ đó, tôi thật quá mỏng manh. “Han Myungoh-ssi.”
“Eh?”
“Ngậm mồm vào.”
“G-Gì hả?”
“Anh vẫn chưa hiểu tình hình sao? Chẳng phải khi nãy anh vừa được thằng khốn kia khai sáng à? Mino Soft? Anh nghĩ cái công ty đó còn tồn tại được sau khi tận thế đã đến hả?”
Mặt tên Han Myungoh trắng bệch và nhăn nhó. Tôi đảo mắt nhìn sang những người khác. Vì đã nói đến nước này rồi, tôi cũng nên làm sáng tỏ mọi chuyện luôn. “Han Myungoh-ssi không phải là vấn đề duy nhất ở đây đâu. Mọi người nghe đây, hãy mau thức tỉnh đi. Đã nghe thấy con dokkaebi nói gì chưa, đây không phải là chuyện đùa đâu.”
“…”
“Tôi cho rằng mọi người cũng đã hiểu sơ qua về tình huống hiện tại rồi. Những kỹ năng độc quyền rồi bảng chỉ số. Một giao diện nhìn như trong game. Còn ai chưa nắm bắt được hiện thực nữa không?”
Đúng vậy, ai cũng đã hiểu hết rồi. Cũng không khó gì vì đây là Hàn Quốc. Với ngành công nghiệp điện thoại là mũi nhọn, không một ai là chưa từng chơi qua một game nhập vai cả. Kể cả nếu họ không chơi game, thì ít nhất họ cũng đã từng đọc qua một, hai bộ tiểu thuyết viễn tưởng rồi.
Lee Hyunsung thở dài, “Giống y hệt cái tiểu thuyết mà tôi thường hay đọc lúc đứng gác, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nó được. Liệu đây có phải là một giấc mơ không?”
“Đây chính là hiện thực.”
Câu trả lời thẳng thắn của tôi khiến ánh mắt của Lee Hyunsung hơi thay đổi.
[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ cảm thấy hơi tin tưởng nơi bạn.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Lee Hyunsung’ đã gia tăng.]
Lee Hyunsung gật đầu. “Thật tốt vì anh đã chắc chắn. Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây? Dokja-ssi, anh có ý kiến gì không?”
“Chúng ta phải đi thôi.” Tôi không chần chừ và trả lời.
“Đ-Đi? Bị điên à?”
“Dokja-ssi, tôi không nghĩ…” Lần này đến lượt Yoo Sangah lên tiếng. Có vẻ mọi người vẫn chưa tỉnh ngộ hẳn.
“Vậy mọi người tính ở lại đây bao lâu?” Thực ra, lý luận của tôi cũng chẳng có lý cho lắm. Ngoài kia là một tổ quái vật. Tuy nhiên, tôi biết. Chúng tôi phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức. “Mọi người đã quên cha mẹ của mình rồi sao? Mọi người nghĩ họ sẽ được an toàn trong mớ hỗn độn này ư?”
“Đường đây điện thoại đã sụp rồi. Không Kakaotalk cũng…” Yoo Sangah la lên trong tuyệt vọng. Thật vậy, nho giáo ở Hàn Quốc vẫn còn có rất nhiều ảnh hưởng. Kể cả Lee Hyunsung và Han Myungoh cũng tối sầm mặt trước cụm từ ‘cha mẹ’.
Tôi nắm lấy đôi vai của Lee Gilyoung, thằng bé đang cúi gằm mặt xuống. Người đầu tiên đứng dậy chính là Yoo Sangah.
“Đi. Tôi sẽ đi ra ngoài.”
“K-Không! Cô không nghe thứ đó vừa nói gì sao? Hãy nghỉ ngơi ở đây đi! Nếu chúng ta ngoài, nó sẽ cho nổ tung đầu chúng ta đấy!” Han Myungoh tuyệt vọng gào lên.
“Cùng bỏ phiếu nào.”
Yoo Sangah giơ tay đầu tiên, tiếp theo đó là Lee Gilyoung. Tuy nhiên, cũng chỉ được hai người họ thôi.
Lee Hyunsung nói, “…Tôi phải trở về căn cứ nhưng có vẻ việc di chuyển trong tình huống này khá là nguy hiểm. Thậm chí còn có cả lời cảnh bảo nữa mà.”
“Khốn kiếp, các người cứ tự mà đi đi! Tôi sẽ ở lại đây! Không đời nào tôi chịu ra ngoài đó đâu!”
Tôi không quan tâm đến Han Myungoh nhưng vấn đề chính là Lee Hyunsung. Bằng mọi giá, tôi sẽ đưa anh ta theo cùng…
Kuuong!
Một âm thanh vang lên từ phía sau cảnh cửa sắt dày cộp và nó bắt đầu biến dạng.
“C-Cái gì thế này?” không ai quan tâm đến tiếng hét của Han Myungoh vì đằng sau cánh cửa sắt lại tiếp tục vang lên thêm một tiếng động đầy chói tai thế nữa.
Kuuong!
Có người đang cố để vượt qua nó. Tình huống này thật bất ngờ nên tôi phải suy nghĩ đã. Đây là kịch bản tiếp theo sao? Không. Con dokkaebi vẫn chưa quay lại mà. Vậy…
Não bộ tôi vận hành thật nhanh. Toàn thân tôi nổi hết cả da gà, và một cơn ớn lạnh vụt qua người tôi. Chính là hắn.
“C-Chuyện gì thế này? Mọi người mau cẳn nó lại!” Han Myungoh la ó lên và chạy lại phía cánh cửa. Lee Hyunsung cũng bắt đầu chạy về hướng đó nhưng tôi cản anh ta lại.
“Anh không ngăn được nó đâu.”
“Huh?”
“Chúng ta phải đi thôi.”
Tôi nhìn về phía cánh cửa sắt với cặp mắt nặng trĩu.
“Huh? Nhưng…”
“Nếu giờ chúng ta không đi―”
Người sống sót duy nhất của toa tàu 3707. Tôi biết rõ danh tính của kẻ đằng sau cánh cửa ấy.
“Chúng ta sẽ chết hết trước khi kịch bản tiếp theo kịp bắt đầu đấy.”
Đúng thế, gã đó cuối cùng đã tới. Nhân vật chính ‘đích thực’ của câu chuyện này.
432 total views, 3 views today