C48: Tố Hồn Châu
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Cảm giác quên thuộc một lần nữa lan tràn trong cơ thể, Tô Tiện nhìn quang cầu không chớp mắt, trong tiếng ầm ầm xung quanh, một nơi nào đó trong trái tim chợt bừng sáng.
"Sử dụng sức mạnh ấy, đánh bại hắn."
Nàng nói.
Tô Tiện rất muốn thắng Phong Thanh Thanh, nhưng không đến mức bất đắc dĩ tuyệt đối không sử dụng phần sức mạnh đó, chuyện đã đến nước này nàng không thể không sử dụng nó rồi.
Tô Tiện quay đầu nhìn về hướng Phong Thanh Thanh, hắn đang ở bên kia của trận pháp, ngón tay điểm nhẹ trên mũi kiếm, âm thanh đinh tai nhức óc liên tiếp dội tới, nhưng dần dần âm thanh ấy ngày càng cách xa Tô Tiện. Sắc mặt Tô Tiện nhợt nhạt, vết máu trên cánh môi diễm lệ thêm mấy phần. Trong hoàn cảnh đứng trước sinh tử thế này, không ngờ Tô Tiện vẫn đứng lặng tại chỗ, khép mắt lại.
Kỳ Hoàng sáo hóa thành từng đóm sáng biến mất trong tay nàng, Tô Tiện giương tay lên, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ly Hỏa kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng khí nóng đã lộ ra bên ngoài. Tô Tiện ngưng mắt nhìn Phong Thanh Thanh, tay cầm chuôi kiếm, hai mắt mở ra.
Đôi đồng tử đen nhánh lúc trước xuyên qua tầng tầng lớp lớp trận pháp, ánh lên sắc đỏ như máu.
Phong Thanh Thanh đối mặt với Tô Tiện từ phía xa, khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của nàng trong lòng bất chợt thấy căng thẳng, động tác trên tay hơi thay đổi, ngón tay nặng nề đè lên lưỡi kiếm, thanh âm còn đáng sợ hơn trước phóng tới Tô Tiện, muốn ép nàng vào chỗ chết.
Tuy Phong Thanh Thanh không biết Tô Tiện định làm gì nhưng hắn có một loại cảm giác bản năng đó là cảm nhận được nguy hiểm sắp đến gần.
Tô Tiện nghênh đón âm thanh sắc bén đang phóng tới chỗ mình, sắc đỏ trong đáy mắt ngày càng đậm và sáng tỏ khiến sắc mặt nàng thêm trắng bệch, y bào tung bay hiện lên vài phần mị hoặc. Nàng khẽ nhướng đuôi mày, ánh mắt cười nhạo trào phúng, trong tích tắc, Ly Hỏa kiếm đã rời vỏ.
"A Tiện cẩn thận!"
"Tô sư tỷ!"
Ngay lúc ấy tiếng kinh hô từ phía Không Thiền Phái truyền đến, Tô Tiện liếc mắt nhìn thấy Yêu Lan đang đứng ngoài rào chắn hội trường nghiêm chỉnh nhìn nàng. Sau lưng nàng ấy, mấy đệ tử Không Thiền Phái ai nấy đều mang bộ mặt lo lắng nhìn nàng, tình cảm phức tạp trong đó khiến Tô Tiện bất giác xúc động.
Tô Tiện lớn lên ở Huyền Nguyệt giáo, người trong giáo đối xử với nàng rất tốt, bọn họ cẩn thận tỉ mỉ đối đãi nàng, cho nàng tất cả những gì tốt nhất, chưa từng để nàng chịu một chút ủy khuất nào.
Nhưng nàng chỉ cảm thấy không thú vị.
Có lẽ con người luôn thích những gì mà bản thân chưa hề được tiếp xúc, trước khi rời khỏi Huyền Nguyệt giáo, nói tới nói lui Tô Tiện chỉ có hai người Yêu Lan và Sở Khinh Tửu được tính là bạn bè, sau này bôn ba nhiều năm, Tô Tiện cũng không tiếp xúc quá nhiều với người khác, không thân không thích tất nhiên cũng chẳng mấy ai đối tốt với nàng.
Mãi cho đến ba tháng trước, nàng gặp được Mộ Sơ Lương, gia nhập Không Thiền Phái.
Những người ở Không Thiền phái đối xử với nàng không giống người ở Huyền Nguyệt giáo.
Thư Vô Tri rất tận tâm truyền dạy cho nàng, Mộ Sơ Lương tốn không ít thời gian giúp nàng gia tăng cảnh giới, thức xuyên đêm đàm luận cùng nàng, còn có mấy người Phong Diêu Sở và Bạch Hoàng Chúc đều thật lòng thật dạ đối đãi nàng, bọn họ xem nàng là đồng môn bình thường nhưng lại tâm sự với nàng, tụ tập một đám trong phòng nàng nói cười vui vẻ, ngay lúc này còn lo lắng cho an nguy của nàng. Trong khoảnh khắc nghĩ đến những điều này, kiếm đã rút ra một nửa nhưng chợt cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Một khi rút kiếm ra, sử dụng chiêu đó nhất định sẽ có người nhận ra là công phu Huyền Nguyệt giáo và phát hiện ra thân phận của nàng, vậy thì từ đây nàng là thần nữ Huyền Nguyệt giáo chứ không còn là Không Thiền Phái Tô Tiện nữa.
Những ngày tháng tu hành ngắn ngủi sẽ triệt để kết thúc.
Tất cả mọi thứ trong Không Thiền Phái vĩnh viễn không thể quay lại nữa.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc, đi đến bước này, nàng mới chỉ thích ứng được cuộc sống đệ tử Không Thiền Phái gần đây thôi vậy mà mọi thứ sắp tiêu tan rồi.
Tô Tiện khẽ cắn môi, đón lấy âm đao bén nhọn vừa cường đại vừa đáng sợ, quyết tâm thu lại Ly Hỏa kiếm vào vỏ.
Giây tiếp theo, Tô Tiện hóa kiếm thành côn, côn phong quét qua mang theo sức lực toàn thân Tô Tiện đánh về phía Phong Thanh Thanh.
Hai sức mạnh khổng lồ va chậm, kết quả sẽ là cảnh tưởng xưa nay chưa từng thấy.
Cát bụi cuồn cuồn bốc lên, tiếng gió gào thét bốn phương cuốn theo lá cây lướt qua, Phong Thanh Thanh im lặng đứng trong sàn, trên người không mảy may thương tích, trái lại ở bên kia, Tô Tiện bị trận va chạm vừa rồi ép lui mấy bước, chống côn nửa quỳ dưới đất, trên môi lại nhuốm thêm máu tươi.
"Ngươi vốn có cơ hội thắng ta." Phong Thanh Thanh bước qua làn khói bụi mờ mịt đến gần Tô Tiện, có hơi thất vọng, và một chút đơn bạc, "Tại sao không rút kiếm?"
Tô Tiện ho vài tiếng, nghe thấy giọng nói gấp rút của quang cầu ngoài kia, ép bản thân không được nhìn qua đó, nàng ngước mắt đón ánh mắt của Phong Thanh Thanh, "Không thể rút kiếm."
Phong Thanh Thanh nhíu mày, cảm thấy lý do này chỉ đáp cho có lệ.
Tô Tiện khó khăn lắm mới ngừng ho khan, cảm thấy máu đã nôn cũng đủ rồi, khí lực dần dần hồi phục, dùng côn chống đỡ cơ thể lảo đảo đứng lên. Trận va chạm vừa rồi khiến xương cốt cả người nàng như nứt ra, cũng không biết còn nội thương gì không.
Phong Thanh Thanh chăm chăm nhìn nàng, thần sắc khó lường mà âm trầm khiến lòng người run rẩy.
Tô Tiện không quan tâm, âm thanh khàn đặc nói: "Kết thúc rồi."
"Phải." Phong Thanh Thanh nói xong, bất giác cau mày, "Ngươi thua rồi " Hắn cảm thấy không hài lòng với kết quả này, hoặc là nói không đủ hài lòng, hắn cho rằng năng lực của Tô Tiện tuyệt đối không chỉ có vậy, chỉ là đối phương không chịu thi triển hết, điều này khiến hắn cực kỳ mất hứng.
Quyết chiến Huyền Thiên Thí chỉ vậy mà kết thúc.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, trưởng lão Thiên Cương Minh tiến vào hội trường vừa nghe Phong Thanh Thanh nói thế đương định mở miệng tuyên bố kết quả thi đấu, Tô Tiện bên kia chợt lên tiếng nói: "Ai nói ta thua rồi?"
Phong Thanh Thanh và trưởng lão Thiên Cương Minh đồng thời nhìn về phía Tô Tiện, nàng nhướng mày, trên môi còn sắc máu đỏ rực đến yêu mị, đôi mắt sáng trong khiến người ta nhất thời không thể rời mắt. Nụ cười trên mặt nàng càng đậm, dưới tầm mắt của mọi người lặp lại câu nói vừa rồi, gần như đã buông bỏ căng thẳng trước đó của bản thân.
Phong Thanh Thanh nhìn vào mắt Tô Tiện, vẻ mặt nghi ngờ và khó hiểu. Tô Tiện nhấc Ly Hỏa côn bên người lên rồi thu trở về.
Tiếng gió nổi lên theo đường côn khiến mọi người hoa cả mắt, Phong Thanh Thanh quan sát tình hình ánh mắt đã thoáng nặng nề.
Tiếp sau đó, thân hình Phong Thanh Thanh lay động, đôi đồng tử co chặt, thân thể không khống chế được run rẩy. Chỉ trong thoáng chốc, máu tươi phun ra đầy đất nhuộm đỏ một mảng quanh người hắn, sắc mặt khó coi cực điểm, ngã xuống.
Nhất thời mọi người có mặt trong hội trường kinh ngạc không thôi, ấy thế mà kết cục lại thay đổi ngay giờ phút này.
"Đây là chuyện gì vậy?" Bên phía Không Thiền Phái, đến cả Phong Diêu Sở cũng không kìm được nhíu mày, hướng mắt hỏi Mộ Sơ Lương.
Lần này Mộ Sơ Lương cũng không thể thốt ra nguyên do, chỉ đoán chừng rồi bảo: "Có lẽ cũng là trận pháp, Tô sư muội dùng đạo của người trả cho người(*), không biết muội ấy đã dùng cách gì dựa theo cách ra tay trước đấy của Phong Thanh Thanh bố trí một trận Đại Âm Vấn Thế đơn giản, trung tâm trận pháp không gì khác mà chính là vị trí Phong Thanh Thanh đã đứng."
(*) Gần như "Ăn miếng trả miếng."
Ban đầu tính để "ăn miếng trả miếng" nhưng thôi thì tác giả ghi sao mình ghi vậy vậy.
"Nhưng mà tình hình khi nãy như vậy, muội ấy bố trận từ bao giờ?" Phong Diêu Sở khó hiểu hỏi.
Mộ Sơ Lương nhìn Tô Tiện ở xa xa, ánh mắt không che giấu được sự tán thưởng: "Không biết, chỉ là biểu hiện của muội ấy đã vượt xa mong đợi của ta, bất kể là thiên phú hay thực lực."
Phong Diêu Sở không đáp, Yêu Lan bên cạnh nghe thấy toàn bộ, bất chợt nhớ ra gì đó, lớn tiếng nói: "Ta biết rồi! Là Ly Hỏa côn!"
"A Tiện từng nói thân Ly Hỏa côn có kết cấu đặc biệt, lúc cần thiết cũng có thể làm vũ khí tấn công bằng âm luật." Yêu Lan trầm ngâm nói, "Kiếm của Phong Thanh Thanh có thể mở trận thì Ly Hỏa côn cũng có thể!"
Phân tích của Yêu Lan không hề sai.
Lúc này trong sàn thi đấu, Phong Thanh Thanh ngã xuống đất, máu tuôn ra khắp các vết thương toàn thân, ngưng tụ thành một vùng đỏ tươi. Thương thế của hắn rất nặng, Thiên Cương Minh nhanh chóng gọi người đưa hắn đi trị thương, đương lúc mọi người định dìu người dậy, hắn giơ tay ngăn lại, nghiêm túc quan sát Tô Tiện bên ngoài đám người, đè thấp giọng nói: "Trận pháp của ngươi là học từ ta?"
"Vừa nhìn ra thôi, tình huống cấp bách mới nghĩ đến cách này nên dùng luôn." Tô Tiện không e ngại đáp, "Chỉ có điều so với trận pháp của ngươi thì uy lực chẳng bằng một phần mười."
"Trận pháp của ngươi có sơ hở, đáng lẽ ra ta nên phát hiện." Phong Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tô Tiện nói.
Thời điểm chiêu thức của hai người va chạm nhau, trận pháp của Tô Tiện đã hoàn thành được phân nửa, nhưng như vậy mà nói vốn không đủ thời gian.
Tô Tiện gật đầu: "Cho nên ta cố ý nói với ngươi mấy câu."
Chỉ trong mấy câu đó, Tô Tiện đã thuận lợi hoàn thành trận pháp.
"Ngươi biết dùng trận này có thể thắng ta nên mới không rút kiếm?" Phong Thanh Thanh hỏi tiếp.
Tô Tiện trầm mặc giây lát rồi gật đầu: "Phải." Mặc dù rằng nàng không muốn bại lộ thân phận nhưng nếu không giành được hạng nhất Huyền Thiên Thí, không lấy được Tố Hồn Châu, tất cả đều uổng phí.
Nghe câu trả lời của Tô Tiện, cuối cùng Phong Thanh Thanh cũng bật cười, sau đó ho liền mấy tiếng, âm thanh ngày một suy yếu, mọi người xung quanh thấy vậy không để ý quá nhiều nữa mau chóng đưa hắn đi cầm máu trị thương, chỉ còn mỗi Tô Tiện đứng giữa hội trường, nghênh đón ánh mắt của tất cả mọi người, thân hình mảnh khảnh, xơ xác.
Qua một hồi lâu, trưởng lão Thiên Cương Minh mới nhớ ra còn chuyện quan trọng hơn cả, hô lên: "Người thắng cuộc Huyền Thiên Thí, Không Thiền Phái Tô Tiện!"
Khoảnh khắc ấy, cả hội trường bùng nổ tiếng reo hò.
Tại vị trí nghỉ ngơi của Không Thiền Phái, ai nấy đều hoan hô vui mừng, Yêu Lan vẫy tay với Tô Tiện, Bạch Hoàng Chúc và Văn Tư ôm chầm lấy nhau, Mộ Sơ Lương gật đầu mỉm cười, đến cả Phong Diêu Sở cũng bất giác cong môi, liếc sang con rối ngồi bên cạnh.
Âm thanh hoan hô kéo dài khá lâu, quá trình và kết cục chung cuộc của lần tỉ thí này thật khó dự liệu nhưng không có ai nghi ngờ thực lực của người chiến thắng là Tô Tiện, tiếng tăm Tô Tiện chưa từng truyền ra ngoài nên lúc này ai cũng ngước mắt nhìn nàng một hồi.
Thật lâu sau, âm thanh ngoài sàn đấu nhỏ dần, Tô Tiện ngẩng mặt nhìn lên đài cao, bên phía Bát đại thế gia và Thập đại môn phái đang to nhỏ nói chuyện với nhau, mà ngay vị trí trung tâm nhất, một người vẫn luôn im lặng quan sát toàn bộ hội trường bỗng đứng lên.
Túc Thất bước về trước, hoa phục lướt trên mặt đất, không nhìn ra chút biểu cảm nào trong đôi mắt hắn, hắn đang nhìn Tô Tiện yên tĩnh đứng trên sàn đấu. Những người khác ghé mắt nhìn theo động tác của hắn, đợi Minh chủ đại nhân lên tiếng.
Im lặng trôi qua, Túc Thất phất tay áo nói: "Mang Tố Hồn Châu ra đây."
Thật ra không cần Túc Thất lên tiếng, Thiên Cương Minh đã sớm chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Túc Thất vừa nhắc xong một vị trưởng lão Thiên Cương Minh hai tay bê một hộp gấm, cúi đầu bước ra.
Túc Thất nhận lấy hộp gấm từ tay người nọ, đi về phía Tô Tiện.
Tô Tiện đắc thắng cười cười nhìn quang cầu ở xa xa bên kia, ý cười còn chưa thu lại Túc Thất đã cầm hộp gấm thong thả đến gần.
Nhất thời, Tô Tiện cảm thấy nhẹ cả người.
- Hết chương 48 -