Truyện tranh >> Tỏa Hồn >>Chương 116: Ngoại truyện 6: Tinh Trần ♡

Tỏa Hồn - Chương 116: Ngoại truyện 6: Tinh Trần ♡


"Ta là phu quân nàng ấy."

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Ồ." Sở Khinh Tửu như cười như không nhìn cậu ta, "Tiếc quá, ngươi đánh không lại ta."

Phượng Tuyên nhíu mày: "Chúng ta còn chưa đánh xong sao người biết ta đánh không lại?"

Tất nhiên là Sở Khinh Tửu biết, nếu trong đám đệ tử này có người đánh thắng Nam Cực Trường Sinh Đại đế thì hắn làm thiên thần biết bao năm qua chẳng phải uống phí hết rồi sao.

Hắn không muốn giải thích, định nói tiếp nhưng lời đến bên miệng thì biểu cảm chợt thay đổi.

Phượng Tuyên lấy làm khó hiểu: "Sao thế?"

Sở Khinh Tửu mỉm cười, chớp mắt nói: "Ta biết khảo nghiệm ngươi thế nào rồi."

Đối với Sở Khinh Tửu, đồng ý giao thủ với Phượng Tuyên là quá ức hiếp cậu ta nhưng không đánh thì không biết thực lực cậu ta có thể tỏa sáng trong rất nhiều đệ tử tham gia thi đấu hay không. Mà nếu hắn trực tiếp đưa lệnh bài cho Phượng Tuyên thì chẳng thú vị gì hết. Sở Khinh Tửu vốn đang đau đầu về vấn đề này nhưng chuyện vừa mới xảy ra đã giải quyết phiền não của hắn.

Có một nhóm người không rõ thân phận đã đột nhập vào trong Hồng Hoang trận.

Hồng Hoang trận này là do Sở Khinh Tửu mở ra nên mọi động tĩnh trong trận đều không thoát khỏi bàn tay hắn. Sở Khinh Tửu nhanh chóng phát hiện ra hành động của đám người nọ.

Đám người đó đang giao đấu với vài tên đệ tử khác và sắp tới gần chỗ của Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu đón lấy ánh mắt khó hiểu của Phượng Tuyên, nói: "Có một đám người đã đột nhập vào trận làm loạn, còn đả thương mấy đệ tử rồi, công lực của chúng không thấp, nếu ngươi có thể đánh bại chúng ta sẽ giao tín vật này cho ngươi, coi như công bằng."

Phượng Tuyên nhìn chằm chằm Sở Khinh Tửu như đang suy xét độ thật giả trong lời hắn. Sở Khinh Tửu không gấp lắm, thực lực bọn người đó chẳng có gì đáng lo ngại, để đó khảo nghiệm tân đệ tử trong trận cũng được, giống như năm đó Tô Tiện từng gặp chút nguy hiểm trong Hồng Hoang trận vậy.

Chỉ những lúc như vậy mới có thể nhìn ra thực lực thật thụ của chúng đệ tử.

Điều khiến Sở Khinh Tửu phải lo là đám người đó xui xẻo tới mức đụng ngay Tô Tiện, còn chưa gây nguy hiểm cho người ta chắc đã bị Tô Tiện đánh cho bò lăn ra đất rồi.

Nghĩ thế, Sở Khinh Tửu lên tiếng thúc giục: "Ngươi nghĩ sao?"

"Sao ngươi biết có người đột nhập?" Phượng Tuyên hỏi.

Sở Khinh Tửu nhướng mày: "Ta còn biết nhiều chuyện lắm cơ, bao gồm cả vị cô nương ngươi thích."

Nghe đến đây, vẻ mặt của Phượng Tuyên đã có thay đổi.

"Cô bé đó tên Lục Nhã có đúng không? sở Khinh Tửu hỏi.

Gương mặt không biểu cảm của Phượng Tuyên hiện lên nét rối rắm. Cậu ta hoảng loạn dời mắt đi, cắn răng nói: "Đương nhiên là... không phải!"

"Không phải thì thôi." Sở Khinh Tửu không gấp không gáp nói, "Chỉ là cô bé đó hình như đang gặp nguy hiểm, ngươi không muốn đi cứu thật à?"

Phượng Tuyên siết chặt kiếm trong tay, lập tức quay lưng đi. Sở Khinh Tửu buồn cười nhìn theo bóng lưng cậu ta như từ đó nhìn thấy hình bóng một người nào đó trước đây. Hắn chỉ hướng của Tô Tiện các nàng, lớn tiếng nói: "Bên kia kìa!"

Phượng Tuyên vội đổi hướng rồi nhanh chóng chạy đi mất.

Những cành cây xung quanh khẽ đong đưa, bóng cây in xuống mặt đất, nụ cười của Sở Khinh Tửu vẫn treo trên môi, hắn ngẩng đầu nhìn lá cây lay động trên đỉnh đầu mình rồi cất bước đi về phía bên kia.

Bên đó, ngoài Sở Khinh Tửu biết hết mọi chuyện xảy ra trong Hồng Hoang trận, động tĩnh phía xa kia cũng đã truyền tới tai Tô Tiện.

Lục Nhã nhìn Tô Tiện, nhỏ giọng nói: "Muội ở đây lâu như vậy sao không thấy ai khác đến?"

Trong Hồng Hoang trận có bốn người canh giữa trận pháp, theo lý thì phải có đệ tử tham gia tỉ thí tới thách đấu với Tô Tiện chứ nhưng vì sao đã qua lâu như vậy mà không một ai tới, chuyện này có hơi kỳ lạ đấy.

Tô Tiện biết vì sao lại vậy, có người giở trò để các đệ tử không tới được. Nàng chống cằm nói: "Muội đợi ở đây đi, ta đi giải quyết một số chuyện." Nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một cơn gió bất thình lình thổi qua, cánh hoa đào mang theo hương vị thanh mát lướt tới, không biết từ bao giờ Sở Khinh Tửu đã ngồi xuống trước mặt hai người, hắn nở nụ cười với Tô Tiện.

"A Tiện, đừng qua đó vội." Sở khinh Tửu kéo tay áo Tô Tiện, nói.

Tô Tiện trông thấy động tác như trẻ con của hắn thì bật cười, tuy nhiên hắn đã nói vậy nàng cũng đành làm theo thôi.

Lục Nhã bên cạnh ngơ ngác nhìn Sở Khinh Tửu, hiếu kỳ nói: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Sở Khinh Tửu nhếch môi, nắm tay Tô Tiện nói: "Ta là phu quân nàng ấy."

Tô Tiện trông dáng vẻ đắc ý của hắn không kìm được nụ cười.

Lục Nhã trừng to mắt, thấy hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau thì ánh mắt lóe sáng, ngưỡng mộ nói: "Hai người thật là tốt."

"Đương nhiên rồi." Sở Khinh Tửu đáp. Tô Tiện định lên tiếng thì thấy một số đệ tử tham gia tỉ thí lần này đang vội vã chạy tới đây, trên người họ đều có vết thương nhưng không chí mạng. Bọn họ trông thấy bên này có người thì hô cứu liên hồi rồi chạy nhanh sang đây. Phía sau bọn họ, rất nhiều hắc y nhân cầm đao sáng loáng đuổi sát sau lưng.

Bọn chúng tới kiếm chuyện đây mà, ánh mắt Sở Khinh Tửu trầm xuống, đồng thời đứng dậy với Tô Tiện. Tô Tiện quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, nói: "Chàng tính làm sao?"

Sở Khinh Tửu nháy mắt với Tô Tiện, quay đầu nói với Lục Nhã: "Không phải ngươi muốn giúp tên Phượng Tuyên kia giành chiến thắng sao." Hắn nhìn đám người đang đi tới, cười nói: "Ngươi đánh thắng chúng ta sẽ đưa lệnh bài cho Phượng Tuyên."

Lục Nhã ngẩn ra, vẻ mặt khẽ biến, vừa căng thẳng mà vừa mang chút mong đợi. Cô nàng hỏi: "Thật ư?"

Sở Khinh Tửu gật đầu: "Ta chưa từng gạt ai."

Lục Nhã chuyển tầm mắt sang đám người đang đến. Mấy đệ tử nọ đều bị thương, ánh đao trong tay kẻ địch lại sắc lạnh lóe mắt khiến lòng cô nàng không khỏi lạnh lẽo. Lưỡi kiếm của chúng lại chém xuống đám đệ tử, mọi người gian nan chiến đấu. Lục Nhã chứng kiến mà sắc mặt đã trắng bệch, thụt lùi về sau.

Nhưng giữa chừng bước chân cô nàng chợt khựng lại như có một ý niệm cường đại chống lưng cho cô nàng. Ánh mắt Lục Nhã kiên định, cố chấp, cất bước lên trước.

"Ta... đồng ý." Giọng Lục Nhã thoáng run rẩy nhưng không hề có chút do dự.

Sở Khinh Tửu "Ừ" một tiếng, cười nói: "Đi đi."

Tỏa Hồn - Chương 116: Ngoại truyện 6: Tinh Trần ♡