Tình Yêu Suốt Đời - Chương 330

Chương 330: Người cầm tù là anh và tù nhân là cô.

Ở trong bệnh viện, cánh cửa phòng bệnh được mở ra không một tiếng động nào. Lần này, Trầm Nhị không hoạt động như một chiếc micro nữa.

Lúc mà Bách Dục Hàng vội vàng tới thì đã nhìn thấy người con gái đó.

Anh ta không nói gì cả, Tô Mộng lôi anh ta đi tới hành lang và đóng cửa lại.

Người đàn ông nằm trên giường , đang nghiêng đầu ngủ, đi vào một giấc mơ.

Không hề biết trong giấc mơ của anh có gì mà anh ấy lại nhăn lông mày lại, điều này cho thấy giấc ngủ của anh không được yên tĩnh.

Bàn tay đang đặt trên giường, có đeo chiếc nhẫn kết hôn.

Người con gái bước chậm tới, cuối cùng dừng lại trước giường bệnh của người đàn ông.

Tầm mắt rơi vào ngón tay áp út đang đeo nhẫn kết hôn của người đàn ông.

Cũng không biết, cô đang nghĩ cái gì.

Cô chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó một dạo lâu, nhìn đến mức xuất thần.

Cũng không biết qua bao lâu, thì người đàn ông mơ hồ mở mắt ra, và nhìn thấy người con gái ở trong mơ kia.

Anh nở một nụ cười nhẹ: “Lại nằm mơ rồi”

Giống như một người bạn rất lâu không gặp, ngữ khí mà anh nói với cô dịu dàng ấm áp: “Thật là tốt, em vẫn xuất hiện trong giấc mơ của anh”

Người con gái đứng bên cạnh giường suy nghĩ đăm chiêu, và dần dần ánh mặt tập chung nhìn lên mặt của người đó. Mới có một tháng thôi mà anh ấy gầy đi rất nhiều.

Có lẽ bởi vì lời nói của anh ấy, hoặc có lẽ là vì sự ấm áp dịu dàng ở trong mắt anh mà trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô cũng không muốn nghĩ ngợi, phải làm thế nào mới thể hiện ra được là cô hận anh.

Cô bất chợt cúi đầu xuống, một nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng rơi trên trán của anh: “Đây là mơ sao?”

Cô hỏi.

Trong đôi mắt của người đàn ông lộ ra nét kinh ngạc, nhưng mà anh lại vô cùng vui vẻ, khóe môi của anh cong lên: “Là mơ”

Cô cũng cười nhẹ, dường như quên đi sự dây dưa yêu hận giữa hai người, quên đi tất cả những đau khổ trong quá khứ. Giống như một người bạn lâu năm gặp lại, cô giơ tay ra, véo lên bắp tay anh một cái: “Là mơ sao?”

Đột nhiên có cảm giác đau đớn truyền đến, người đàn ông kinh ngạc bừng tỉnh, anh không dám nhắm mắt lại, sợ nếu như nhắm mắt lại thì khi mở ra lân nữa sẽ không thấy cô.

“Có đau.” Anh nói: “Nhưng không thực sự đau cho lắm, em véo lại đi”

Cô lấy một quả táo từ bên cạnh, yên tĩnh gọt nó, một dạo sau khi gọt xong cô đưa quả táo tới trước mặt người đàn ông.

Quả táo ở trước mặt tỏa ra hương thơm.

Người đàn ông mở to mắt ra, anh càng cảm thấy tất cả mọi thứ có vẻ không thực sự cho lắm, cho nên do dự không dám nhận quả táo.

Ai mà biết được, nếu như anh nhận quả táo thì một giây sao, quả táo sẽ biến mất.

“Khi nào mới bắt đầu làm phẫu thuật?”

Người đàn ông đột nhiên thấy căng thẳng: “Ai ở bên tai em hóng hớt vậy?”

“Ngày mai hay ngày kia?” Cô lại hỏi, cũng không thèm quan tâm câu hỏi của anh.

“… Ngày kia” Anh nhìn cô chằm chằm. Nói anh bướng bỉnh, thực ra, cô còn bướng bỉnh hơn anh. Nếu như không hỏi rõ mọi chuyện thì cô sẽ không từ bỏ.

Người con gái gật đầu, lại đưa quả táo tới trước mặt người đàn ông: “Không ăn sao? Tôi gọt đó”

Một câu tôi gọt đó, khiến trái tim của người đàn ông nóng lên. Từ trước tới giờ anh không phải là một người đàn ông yếu đuối, nhưng mà giây phút này có thể nhìn thấy vành mắt của anh hơi đỏ. Anh vội vàng chớp mắt, đem nước mắt chảy ngược vào trong, sau đó giơ tay nhận lấy quả táo.

Ăn từng miếng từng miếng một, mỗi một miếng, tựa như thứ anh ăn không phải là táo mà là ngọc ngà châu báu.

Và mồi một miếng đều cảm thấy rất ngọt ngào.

Đầu óc của anh hơi loạn, không thế đoán ra được tâm tư của cô Anh ăn từng miếng táo, còn cô ở bên cạnh, yên tĩnh gọt thêm cho anh từng quả một.

Anh ăn xong thì đúng lúc quả táo thứ hai vừa được cô gọt xong, thuận tay cô đưa cho anh.

Người đàn ông không nói gì cả, nhận lấy quả táo và bắt đầu ăn.

Quả thứ 2, quả thứ 3… Thẳng đến quả thứ 5, anh mới khó nhọc nhìn quả táo trong tay. Cho dù anh có thích ăn táo nhưng mà cũng không thể nào ăn liền một lúc mấy quả được. Với lại, anh thật sự không thích ăn táo “Ăn thêm một chút, nếu không lại không có sức.” Người con gái lạnh nhạt nói Trong đầu của người đàn ông hỏi, không có sức sao? Sức gì cơ?

Anh vẫn đang vận dụng kiến thức trong đầu mình để suy nghĩ lời của cô, thì người con gái ở bên cạnh nói: “Thật sự không ăn nữa? No rồi sao?”

“Đủ rồi” Người đàn ông thật sự không hiểu ý của cô, ăn táo no sao?



Trong lòng ngoài việc nghi ngờ ra thì trên mặt cũng mang vẻ khó hiểu.

Còn người con gái lại xoay người đi vê hướng cửa phòng bệnh.

Trong chớp mắt, một sự mất mát to lớn rơi xuống trái tim anh.

Anh muốn gọi cô đứng lại, nhưng mà lại không gọi… Ca phầu thuật ngày kia, kết quả sẽ như thế nào thì chỉ có trời mới biết.

Anh muốn đưa cho cô cả thế giới, muốn cho cô hạnh phúc, muốn ở bên cạnh cô cả đời…

Nhưng giây phút này tất cả đều biến thành hư không Ai mà biết được, những ngày về sau, anh sẽ sống hay chết.

Và lý do vì sao cô lại xuất hiện bên cạnh giường của anh vào ban đêm… Thôi đi, tùy cô vậy.

Tạch một tiếng, trong phòng bệnh lạnh giá vang lên tiếng khóa cửa.

Anh nhìn thấy cô quay trở lại: “Em Nhưng người con gái đó đã đứng trước giường bệnh của anh, yên lặng nhìn anh một lúc.

Anh là một người đàn ông, rất ít khi bị người khác nhìn tới mức đỏ mặt: “Anh biết là em hận anh, cho dù giây phút này em muốn anh chết, thì chỉ cần em vui, anh cũng sẽ đồng ý. nhưng mà anh không hy vọng, sẽ làm bấn tay của em. Hay là em đợi đi, đợi tới ca phầu thuật ngày kia của anh. Em yên tâm đi, tỷ lệ thành công rất ít. Những thứ anh nợ em, sớm muộn gì cũng phải trả cho em. Em, em không cần phải làm bẩn tay mình đâu, cho dù em không quan tâm, nhưng mà anh… quan tâm”

Nghe nói cô đã mua vé máy bay rồi, nhưng giữa đêm lại quay trở lại, xuất hiện trong phòng bệnh của anh, lại còn khóa cửa phòng lại… Có lẽ, anh nợ cô quá nhiều, làm thương tổn cô quá nhiều. Cô hận anh như vậy, hận anh tới chết, cho nên cũng không phải là không có khả năng đó.

Nhưng mà, cô không cần phải động tay, Người con gái yên lặng nhìn người đàn ông ở trên giường bệnh, một giây sau cô đưa tay về phía anh.

“Thật sự, em không cần phải vì anh mà làn bẩn tay của em…”


Lời của anh vân còn chưa kịp nói xong, thì một cơ thể mỏng mang gầy gò nép vào người anh.

Đột nhiên trong lòng có cảm giác mềm mại.

Anh kinh ngạc không biết là đang xảy ra chuyện gì.

“Em, anh…”

Ngón trỏ của cô cởi bỏ khuy áo của anh, cô lật người ngồi lên trên người anh, một tư thế sỉ nhục người phụ nữ “Em em em..”

Cô cúi đầu xuống, hôn lên môi của anh Nếu như như thế này rôi mà anh vân có thể chịu đựng được nữa, vậy thì anh không phải là đàn ông!

Đầu óc trống rồng.

Cơ thể phản ứng một cách trân thực, bàn tay †o lớn của anh năm lấy eo cô, nghiêng đầu hôn đáp trả lại cô.

Ở ngoài cửa, Trầm Nhị nghe thấy tiếng khóa cửa, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhấc tay muốn gõ cửa, nhưng lại bị Tô Mộng ngăn lại.

“Cửa bị khóa rồi, nhỡ may cô chủ làm chuyện gì đó bất lợi với cậu chủ…”

“Anh cũng bảo là nhỡ may thôi mà” Tô Mộng phản bác lại.

Mặt của Bách Dục Hàng nghiêm nghị: “Cô ấy quay trở lại là một chuyện hết sức kỳ lạ, chẳng nhẽ không phải sao?”

“Cậu chủ Bách cũng nói vậy rồi, cô tránh ra, đừng có lôi tôi nữa. Cậu chủ bây giờ đang rất nguy hiểm” Trầm Nhị tức giận: “Tôi muốn vào ngăn cản.. “

Lời vân chưa kịp nói xong thì ba người ở ngoài cửa nghe thấy một âm thanh khiến người khác mặt mũi đỏ bừng.

Họ đều là những người có kinh nghiệm, cho nên dù ngu ngốc thế nào, họ cũng biết được âm thanh này ám chỉ cho chuyện gì.

Trong nháy mắt, mặt của Trầm Nhị đỏ bừng lên.

“Đá cửa vào ngăn cản đi, cậu chủ nhà anh đang gặp nguy hiểm đó” Tô Mộng châm chọc.

Bách Dục Hàng đút tay vào trong túi quần, rất thức thời đi tới chô đầu hành lang.

Ở bên trong phòng lại là một thế giới khác, dường như cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Một hồi kết thúc, người con gái bò dậy, yên lặng mặc quần áo.

“Trầm Tu Cẩn, vừa nấy chúng ta không dùng biện pháp bảo vệ” Giọng nói khó nghe của người con gái vang lên, không nhanh không chậm nói: “Ai mà biết được, ở trong đây” Cô giơ tay nhẹ nhàng xoa bụng của mình: “Có phải đã có một sinh mạng không.”

“Em…”

“Anh cũng biết tôi hận anh như vậy, anh cũng nói, anh nợ tôi rất nhiều, thương tổn tôi quá sâu đậm. Vậy thì anh cũng nên biết, tôi hận anh sâu đậm như thế nào.”

Ánh sáng dưới đáy mắt của người đàn ông, dần dần u ám đi: “Tiếu Đồng…”

“Anh cũng sắp chết rồi, trước khi anh chết thì tôi phải lấy được một chút lợi ích từ anh. Tôi sợ anh chết rồi, thì tôi không thể ghét người chết được. Ca phầu thuật ngày kia, tý lệ thành công rất thấp. Nếu như phầu thuật thất bại thì đợi sau khi anh chết, tôi sẽ để con của anh gọi người khác là bố Trong đôi mắt của người đàn ông lóe lên tia sáng, anh vội vàng nói: “Sao có thể như thế được”

Người con gái ở bên cạnh giường chỉ hơi mỉm cười: “Tất nhiên là có thể rồi. Dù sao thì tôi cũng hận anh nhiều như vậy, sao tôi có thể để anh chết nhăm mät được”

Cô an ủi anh: “Yên tâm đi, con của anh sẽ không có chuyện không có bố ở bên cạnh lúc trưởng thành đâu”


Người đàn ông chớp mắt: “Tất nhiên rồi. Con của anh, tất nhiên là phải có bố ở bên cạnh rồi.”

Ngày phầu thuật.

Nhiệt độ rất lạnh, trên bầu trời âm u ảm đạm.

Trong hoa viên của bệnh viện, gió lạnh thổi buốt xương. Cô ngồi trên một chiếc ghế dài, quấn một chiếc khăn thật dày lên người.

Tô Mộng cầm một cốc nước nóng, dầm lên cái giá lạnh bước tới bên cô: “Em cũng thật là, ở trong bệnh viện dù gì cũng có một chút ấm áp, em cứ nhất định ngồi ở đầu gió lạnh như thế này”

Cô chỉ quấn chiếc khăn chặt một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn bầu trời u ám kia “Em đang nghĩ cái gì vậy?” Tô Mộng nghiêng đầu dựa gần cô, cũng học bộ dạng của cô nhìn lên trời, ngoài bầu trời u ám ra thì chẳng có gì để xem cả.

“Em đang nghĩ, em trở lại có phải là một sai lâm không”

Tô Mộng nghe thấy cười một tiếng: “Tối hôm đó em ăn người ta tới sạch sẽ rồi, vậy lúc đó sao em không nghĩ, em trở lại có phải là sai lâm không. Bây giờ mới nghĩ, có phải là quá muộn rồi không?”

“Lúc đó não của em bị ngấm nước rồi, không nghĩ ra được.”

Tô Mộng nhấp nháy mồi: “Ừm, thực sự mà nói, ngày hôm đó em ở sân bay đã nghĩ cái gì mà lại thay đổi quyết định vậy?”

“Em không nghĩ gì cả, em chỉ nghĩ, anh ấy thương tổn em nhiều như vậy, em hận anh ấy nhiều như vậy. Mà dù sao thì cũng dây dưa với nhau gần nửa đời rồi. Em quay trở lại chính là vì muốn có mặt vào giây phút cuối đời của anh ấy, tiên anh ấy hành trình cuối cùng”

Tô Mộng méo miệng không tin… Chính là vì muốn biết Trầm Tu Cẩn chết chưa, cho nên trước khi anh ấy chết phải lên giường cùng nhau à?

Rõ ràng là quan tâm Trầm Tu Cẩn, không muốn người ta chết.

“Chị biết không, em cực kỳ ghét anh ấy, cũng cực kỳ sợ anh ấy. 6 năm trước, anh ấy đưa em vào †ù, hàng rào sắt giam giữ tù nhân ở khắp nơi.

Trước đây không lâu, có một ngày sáng sớm em tỉnh lại, thì em lại bị anh ấy nhốt trong một ngục tù nữa. Anh ấy thay tất cả cửa sổ băng cửa chống trộm và lắp thêm cả hành rào sắt nữa. Đối với em mà nói, điêu đó và những hàng rào sắt ở trong tù 6 năm trước chảng có gì khác biệt. Anh ấy muốn dùng mọi cách để giam giữ em, anh ấy sắp chết rồi, mới chịu buông tay em ra. Nói cái gì mà trong trò chơi này anh ấy thua rồi, anh ấy thua em rồi.

Mà em cũng tin. Bây giờ thì sao? Anh ấy sắp chết rôi, anh ấy buông tay em ra, cho thấy tình cảm của anh ấy rất sâu đậm sao?”

“Chị có một điều nói đúng rồi, ngày hôm đó ở sân bay, trong đầu toàn là những lời mà chị măng em. Em đang trốn chạy, từ trước tới giờ vẫn luôn trốn chạy. Không chỉ anh ấy mà còn cả nhà họ Giản nữa. Em chạy tới Hồ Nhĩ Hải, rốt cuộc là do mối nợ của A Lộc hay là mượn danh nghĩa của A Lộc để bản thân mình chạy trốn, ngay chính bản thân em cũng không rõ. Trầm Tu Cẩn giam cầm thân thể của em, nhưng bản thân em lại giam cầm trái tìm của em”

Người con gái đó đứng dậy: “Được rồi, đi vào thôi, em hơi lạnh rồi”

Tô Mộng vân đảm chìm trong lời nói của người con gái đó, nghe thấy thế cô đứng mạnh dậy: “Em còn biết lạnh hả, đi, đi vào thôi”

Tô Mộng đuổi theo, đặt cốc nước nóng trong †ay vào tay Giản Đồng.

Trong góc phòng đột nhiên xuất hiện một người quen.

“Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc sao?” Ông cụ Trầm mở miệng hỏi.

“Phầu thuật rất phức tạp, đợi thôi” Cô cũng tiếp lời, nhưng mà cũng không muốn nói nhiều với ông cụ này.

Nhiều thêm một chữ, cũng khiến toàn thân cô khó chịu.

“Nghe nói hai người ly hôn rôï?”

“Ông năm bắt thông tin cũng thật nhanh đó.”


“Ly hôn thì tốt rồi, hừ”

Ông cụ hừ mũi, chống nạng rời đi.

“Ông đợi chút” Cô đuổi theo: “Chuyện giữa ông và ông của cháu, về sau đừng kéo lên trên người của cháu nữa. Cháu không nợ ông. Nếu như ông vần muốn đòi nợ, vậy thì đi tìm ông nội đã mất của cháu ấy. Được rồi, cháu đã nói rõ lập trường của cháu rồi, ông đi đi, không tiễn.”

“Cô” Ông cụ ở đăng sau tức run người, nhưng mà Giản Đồng đã đi xa rồi.

Tô Mộng đuổi theo: “Có chuyện gì vậy? Nhà họ Trâm và họ Giản có thù sao?”

“Không có gì”

“Vậy em…”

“Em thấy ông cụ đấy không vừa mắt”

Tô Mộng ở phía sau đồng ý với cô: “Đúng vậy”

Nhà họ Trầm và nhà họ Giản, hận thù giữa ông cụ Trâm và ông cụ Giản, tốt nhất là nên tính toán trên đầu hai người. Đối với cô mà nói, cô không nguyện ý nhäc đến nó.

3 ngày sau khi phâu thuật.

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, người đàn ông đang nằm trên giường không có bất kỳ phản ứng gì.

Dù chỉ là một phản ứng nhỏ nhất thôi cũng đủ để tất cả mọi người vui mừng.

Buổi sáng ngày thứ 1.

0 Người đàn ông ở trên giường hơi mở mắt ra Cô ấy đâu rồi? Có phải lại chạy mất rồi không?

Việc đầu tiên sau khi anh mở mắt ra là di chuyển mặt bốn phía tìm kiếm, nhưng mà không nhìn thấy người mà trong tim luôn mong chờ.

Bách Dục Hàng kiểm tra tình trạng của anh, ở bên cạnh giận dữ nói: “Coi như mạng cậu lớn, thần chết chỉ cho cậu đi dạo quỷ môn quan một vòng. Cậu vân nhớ người con gái kia à?”

“Quả nhiên… Cô ấy đã đi rồi” Giây phút này, trong đôi mắt của người đàn ông có sự lạc lõng, cũng có cả nét đau khổ.

Bách Dục Hàng trợn mất: “Đi rồi thì cậu không biết đuổi theo sao?”

“Cô ấy hận tớ, cũng dạo quỷ môn quan một vòng rồi, nên là tớ không muốn cưỡng ép cô ấy bất cứ chuyện gì nữa”

Bách Dục Hàng dường như gặp quỷ: “Nói đi, có phải cậu là một con quỷ nào đó dưới hoàng tuyền nhập vào cơ thể Trầm Tu Cẩn không?”

T9 ngày sau phâu thuật.

Anh có thể xuống giường rồi, dưới sự dìu đỡ của người bên cạnh anh có thể từ từ đi lại.

20 ngày sau phâu thuật.

Anh gặp được người con gái mà mình luôn nhớ mong.

“Ngày hôm đó anh tỉnh dậy, Bách Dục Hàng nói em đang ở hôn lẽ” Sau khi phấn khích, anh lại trầm mặc, trong tim như có một chiếc gai đâm vào. Anh rất muốn rút chiếc gai đấy ra, nhưng mà chiếc gai đó đã làm thương tổn phổi và trái tim của anh rồi.

“Lục Minh Sơ… Đối xử với em có tốt không?”

“Ừm, rất tốt”

Trong mắt của người đàn ông là đau khổ, anh vội vàng cụp mặt xuống, cố làm ra bộ dạng thoải mái: “Chúc mừng em. Về sau sẽ không bị tên khốn khiếp như anh thương tổn nữa”

“Ừm, anh thực sự là một tên khốn”

“Tiểu Đồng… Xin lỗi” Anh khó khăn nói ra hai chữ.

“Nếu như xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”

Anh im lặng không phản bác được gì.

“Trầm Tu Cẩn, anh có biết tôi từng sự hãi anh như thế nào không? Anh từng hai lần bỏ tù tôi.

Anh thay tôi xây một chiếc lông. Ngục tù của 6 năm trước là một cái. Trước đây không lâu, anh đã bao vây căn nhà của anh, tất cả những cái gì là cửa sổ chống trộm hay là hàng rào sắt, thì trong mắt của tôi, nó chẳng khác gì ngục tù cả. Anh có biết, giây phút đó, tôi có bao nhiêu hoảng loạn không?”

“Trầm Tu Cẩn, cuộc đời này của tôi, anh đã xây cho tôi hai chiếc lồng ngục tù. Anh nói xem, tôi có nên tha thứ cho anh không?”

Anh lại im lặng một lần nữa, giây phút này nghe những lời đó từ miệng cô. Lúc trước anh muốn giữ lấy cô ở bên cạnh nên đã gây ra rất nhiều chuyện thương tổn cô.

Hồm nay cô đã trở thành vợ của người ta rồi…

Anh năm chặt lòng bàn tay, rất đau rất đau. Đau tới mức không thể khống chế được “Anh xin lôi” Anh cảm thấy chán nản nên chỉ biết nói lời xin lỗi. Giây phút này anh đã tìm kiếm vốn từ vựng của mình như không thể nào tìm ra được từ nào phù hợp.

Người con gái yên lặng nhìn anh một lúc rồi mới nói: “Hôn lẻ của Lục Minh Sơ, cô dâu không phải tôi” Cô lạnh nhạt mở miệng nói.

Người đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cô dâu không phải là em sao?”

Gô lắc đầu: “Ông nội của anh tự mình lựa chọn người. Tôi chỉ là đại diện cho Giản Thị tới tham gia thôi.”

“Vậy em..” Đột nhiên linh hồn anh như được ban phước. Mặc kệ người ta có đồng ý hay không, bàn tay to lớn của anh năm chặt lấy bàn tay mảnh khánh của người con gái. Sau nồi đau thương là sự vui mừng và tâm trạng của anh khó mà bình tính lại được.

“Tiểu Đồng” Anh nhìn cô chäm chảm, anh biết, yêu cầu này của anh là bỉ ổi. Nhưng mà cô ấy không kết hôn, mà anh thì lại không bao giờ muốn chịu đựng sự tuyệt vọng một lần nào nữa khi biết tin cô kết hôn.

“Tiểu Đồng. Anh kể cho em nghe một câu chuyện”

Anh nói: “Lúc trước, có một tên ngốc tên là Trâm Tu Cẩn, trước đó anh ấy rất hạnh phúc là bởi vì bên cạnh anh ấy luôn có một người con gái tên là Giản Đồng, người đó vân luôn yêu anh ấy.

Nhưng mà về sau, anh ấy không hạnh phúc nữa rồi. Tên ngốc đó đã thương tổn người con gái yêu anh ấy sâu đậm kia. Thắng đến một ngày, anh ấy mới đột nhiên nhận ra, đã từ rất lâu rồi, anh ấy đã yêu người con gái ấy từ rất lâu rồi. Mà lúc đó, người con gái đó đã bị anh ấy làm cho thương tốn tới mức không dám yêu nữa, ngày ngày anh ấy đều sống trong hối hận.”

Anh chậm rãi kể câu chuyện, sau đó ngước mắt lên nhìn người con gái đang ở đối diện.

Anh thận trọng và nghiêm túc, lập lời thề “Tiểu Đồng, tên ngốc trong câu truyện đó chính là người đang ở trước mặt em”

Lần đầu tiên, anh rất bình tĩnh và thận trọng: “Anh ở trước mặt em, làm tốt những dự định có thể ở cùng em cả đời. Và anh cũng chuẩn bị trước tâm lý khi em có thể rời đi bất cứ lúc nào”

Lần này, anh không cưỡng ép cô nữa, và cũng không dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Anh chỉ nhìn cô chăm chảm, trong đôi mắt đen nháy là sự trân thành và thuần khiết. Là một người đàn ông, hãy thề với người mà mình yêu cả đời, thể hiện tấm lòng của mình.

Tình Yêu Suốt Đời - Chương 330