Truyện tranh >> Tĩnh Nữ Truyền >>Quyển 1 Chương 1: Trở về

Tĩnh Nữ Truyền - Quyển 1 Chương 1: Trở về

Mở đầu: Tổ huấn

Tại thế kỉ 21 tin tức Cao Tân, cái gì cũng có khả năng xảy ra, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có ngươi làm không được, mọi người đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng ở trước mắt người đời, chủ trương tuyên dương cá tính, kêu gào mình, lại càng ngày càng bị lạc phương hướng âm thầm đau buồn, tìm không lại bản thân lúc đầu.

“Tĩnh, cậu xem, Đại J năm nay tuyển nhận một thần đồng 14 tuổi nha!” Một cô gái tướng mạo thanh tú vẫy vẫy cô gái khác nằm úp sấp bên cạnh, lắc lắc di động trên tay, vội vàng muốn chia sẻ tin tức vừa nhận được.

“Ừm.” Cô gái nằm úp sấp đơn giản lên tiếng.

“Tĩnh, cậu nói xem nếu chúng ta cũng có chỉ số thông minh cao như vậy thì thật tốt à!” Cô gái vẻ mặt tiện đà hướng tới nói.

“Ừm, ừm.”

“Tĩnh, cậu nói chúng ta vì sao lại bình thường như vậy, ai, chẳng những bộ dáng không được tốt lắm, mà ngay cả suy nghĩ cũng không có gì đặc biệt, cậu nói mình hay nên đi mở não a?”

“Ừm, ừm, ừm.”

“Tĩnh,Tĩnh?” Cô gái rốt cục cũng phát giác chính mình “Hữu cảm nhi phát” cũng không có được đồng bạn đáp lại, nghi hoặc quay đầu liền thấy, “ông” một tiếng, đầu óc lập tức bị cơn bực tức giải khai. “Hoàng Tĩnh Xu! Cậu ngủ như sâu a! Cậu …. cậu tại sao lại ham ngủ như vậy?!”

“Ừm…”

“Cậu! Cậu! Oa… mình sẽ bị cậu khiến cho tức chết mất!” Cô gái chán nản, dắt cổ họng bắt đầu gào khan.

“Ừm… Tiểu Đồng, sét đánh sao?” Hoàng Tĩnh Xu mơ hồ ngẩng đầu.

“Sét … sét đánh!?” Lưu Tiểu Đồng trợn tròn mắt, “Hoàng Tĩnh Xu, cậu muốn chết, cư nhiên dám nói mình nói chuyện giống sét đánh!?”



Hoàng Tĩnh Xu vô tội nhìn người trước mắt tức giận đến giơ chân, cô không nói gì nha…

“Cậu nữ nhân đáng chết này, cậu cho mình thân là bạn bè của cậu như thế nào mới tốt? Cậu nhìn cậu xem, bộ dạng bình thường, tính cách bình thường, suy nghĩ bình thường, cậu toàn thân cao thấp chính là hai chữ “bình thường”, mà ngay cả cũng là phổ, phổ,thông, thông!” Lưu Tiểu Đồng không ngừng lấy tay chỉ vào Hoàng Tĩnh Xu, vẻ mặt phẫn hận, “Trên người của cậu duy, nhất, gần, có, có thể, đủ được xưng tụng đặc sắc là cái gì, chính cậu nói xem, là cái gì, sao!”

“Là… là cái gì?” Hoàng Tĩnh Xu mờ mịt nhìn cô gái không ngừng phun lửa trước mắt.

“Là ngủ!” Lưu Tiểu Đồng dùng sức rống lên. “ Cậu ngủ ở đâu như thế nào, không khi nào không ngủ, không ngủ không vui, không vui liền không ngủ, ngủ đến sơn băng địa liệt, thiên hôn địa ám, người thần cùng phẫn, ngủ ngủ ngủ, mạng của cậu gốc chính là ngủ!” Lưu Tiểu Đồng căm giận lên án, “ Tiểu thư, cậu có thể hay không đừng ngủ!?”

“Ách” Hoàng Tĩnh Xu gãi gãi đầu, “Vậy mình đây làm cái gì?”


“Ầm!” Lưu Tiểu Đồng đã bất tỉnh.

“Ách, Tiểu Đồng…” Hoàng Tĩnh Xu cẩn thận giật nhẹ góc áo Lưu Tiểu Đồng, “Cậu cũng ngủ à? Mình đây cùng cậu ngủ đi…” Nói xong, lại gục xuống ngủ. Nhưng mà, khóe miệng được tay áo che khuất hơi hơi giơ lên, lại hiện ra một tia cơ trí.

Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn, tổ huấn Hoàng gia không thể quên.

“Chiếp, chiếp…” Trong viện được trang bày theo phong cách cổ, thỉnh thoảng nghe được âm thanh thanh thúy của chim chóc, mặt cỏ xanh biếc, cây cối tươi tốt, những đóa hoa nhỏ xinh đẹp kiều diễm, hơi lay động theo làn gió mát, cùng với tiếng cười xa xa, yên tĩnh mà xa xưa.

Người hầu bận rộn quét tước, người người đều tươi cười sung sướng, quản gia có việc tự sắp xếp các hạng mục công việc, mà ngay cả người lái xe nhàn rỗi cũng ra sức chà sạch thân xe thật sạch sẽ, tất cả mọi việc đều đang tiến hành …

“Tiểu Trương, Tiểu Trương!” Quản gia vội vàng chạy đến, “Thời gian sắp đến, cậu nhanh chút đi…” Lời còn chưa dứt, trong không khí chỉ còn lại thanh âm lái xe của Tiểu Trương: “Ha ha, tôi đi …”

“A Ý, A Ý, Tiểu Trương còn chưa có đi à?” Một thanh âm già nua nhưng mang theo mười phần trung khí vang lên ở phía sau lưng quản gia.

“Aiz, lão gia, ngài đừng nóng vội, Tiểu Trương đi rồi, chờ một chút sẽ trở lại, ngài trở về phòng đợi chút, chắc sẽ mau trở về đến đây!” Vẻ mặt đầy ý cười của A Ý quay đầu về phía người đang tới nói.


“Thật sự? Aiz, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! A Nguyễn, A Nguyễn!” Lão gia xoay người lại bắt đầu kêu la.

“Lão gia, tôi ở chỗ này!” Một người phụ nữ trung niên nghe được tiếng kêu vội vàng đi ra.

“A Nguyễn à, chờ một chút nữa Tiểu Trương sẽ về đến đây, bà chuẩn bị tốt chưa a?”

“Đều tốt lắm, đều tốt lắm!” A Nguyễn cười nói, “ Lão gia ngài cũng đừng có đổi tới đổi lui, đều khiến cho ngài loạn mắt cả lên! Ngài liền nghỉ ngơi đi!”

“Hừ! Ta xoay người cũng chưa tới nỗi hoa mắt đâu!” Lão gia cố lấy hai mắt làm bộ tức giận nói.

“Vâng, vâng!” A Nguyễn cười tủm tỉm lên tiếng, “Lão gia ngài cũng không nhìn xem thân mình hiện tại a, ngài còn không đi chuẩn bị đi à!”

“A, đúng đúng!” Lão gia vỗ ót, lại vội vã chạy vào bên trong…

--- ------ ------ ------ --- Phân cách tuyến --- ------ ------ --------

“Cạch …” Cửa lớn từ từ mở ra, một bóng xe đen chậm rãi chạy tiến vào trong viện cỏ xanh um tươi tốt, mỗi người đều tự giác đứng ở hai bên đường xe chạy. Cuối đường xe chạy, có năm người đang đứng. Đứng đầu là một lão nhân tóc hoa râm, một tay chống quải trượng, tay kia nắm gắt gao người ở bên, người nọ đứng cung kính, tóc cũng có chút hoa râm, cẩn thận giúp đỡ lão nhân. Ở bên trái người nọ, còn có một bóng dáng hơi béo, mỉm cười đứng ở sau. Hai lão nhân bên kia là một đôi vợ chồng trung niên tướng mạo tuấn mỹ, hai người cũng khẩn trương nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt kích động, nghển cổ lên muốn nhìn.


Xe chậm rãi dừng lại, Tiểu Trương lập tức xuống xe, mở ra cửa xe chỗ ngồi phía sau.

Một bóng dáng lấy tốc độ chậm rãi xuống xe, mở ra hai tròng mắt nhập nhèm, nhìn quét một vòng chậm rãi, mức tầm mắt đến, mỗi người đều tùy theo hạ xuống thắt lưng, cuối cùng, tầm mắt rơi vào năm người đứng ở phía trước.

Sau đó, biểu tình mê man rốt cuộc rút dần đi, chậm rãi lộ ra một chút tươi cười hé ra trên khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, khiến cho khuôn mặt bình thường kia đột nhiên trở nên hào quang vạn trượng .


“Hoan nghênh tiểu thư về nhà!” Tất cả mọi người đều hoan nghênh.

Thân ảnh kia chậm rãi đi đến năm người trước mặt, thốt ra: “Con đã trở về!” Người nọ không phải ai khác, được xưng là vô địch ngủ như sâu – Hoàng Tĩnh Xu!

“Xu Nhi!” Lão gia kích động, trực tiếp đánh rơi quải trượng buông ra quản gia chạy tới.

“Gia gia, chậm một chút, chậm một chút!” Hoàng Tĩnh Xu đỡ lấy lão gia, “Thật là, tuổi đều đã lớn rồi, gia gia phải chú ý thân thể nha!” Hoàng Tĩnh Xu kéo lão gia chậm rãi vào trong phòng.

“Ta không phải đang cao hứng sao!” Lão gia lẩm bẩm.

“Vâng, vâng, vâng, gia gia cao hứng.” Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến bốn người trước mặt.

“Cha, mẹ, con đã trở về.” Hoàng Tĩnh Xu tươi cười, hai tay run kích động đối với vợ chồng trung niên nói.

“Aiz!” Người phụ nữ nghẹn ngào một tiếng, đã sớm kích động ngã vào trong lòng nam tử. Hoàng Tĩnh Xu lại chuyển hướng về hai người còn lại: “Ý bá, Nguyễn thẩm, cháu đã trở về!”

“Tiểu thư, tiểu thư của ta! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Nguyễn thẩm cũng kích động âm thầm gạt lệ, hiện giờ cũng chỉ có lão quản gia Ý bá hơi trấn tĩnh một chút, hít vào, tiến lên từng bước nói: “ Lão gia, tiểu thư trở về, ngài mau dẫn tiểu thư vào trong nhà đi thôi!”

“Ừ, ừ, Xu Nhi, mau vào phòng, mau vào phòng, gia gia đã nhiều năm nay không thấy con, mau cho gia gia nhìn xem…”

“Vâng, gia gia, chậm một chút, chúng ta chậm rãi nói chuyện…” Hai người chậm rãi đi vào trong phòng.

Lúc này, quản gia đối với nhóm người hầu nói: “Tiểu thư đã trở lại, các ngươi đều đi chuẩn bị đi, nên làm cái gì thì làm, buổi tối đãi tiệc cho tiểu thư đón gió tẩy trần!” Lời nói vừa dứt liền xoay người đi vào trong đại sảnh.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà chậm rãi chiếu xuống trong viện đã không có một bóng người, chỉ còn lại một khối bài tử lóe hào quang trên cửa lớn, trên bài tử đề bốn chữ cực lớn – Đại trạch Hoàng Vũ.

Tĩnh Nữ Truyền - Quyển 1 Chương 1: Trở về