Truyện tranh >> Tình Nhân Của Tổng Tài >>Chương 147: Tôi Đau Đến Thở Không Nổi

Tình Nhân Của Tổng Tài - Chương 147: Tôi Đau Đến Thở Không Nổi


Sau khi Hứa Doãn Hạ được ra khỏi phòng cấp cứu thì chuyển thẳng đến phòng VIP phía lầu trên Hoắc Tư Danh từ đầu đến cuối vẫn là luôn đi theo phía sau chiếc băng ca, một bước cũng không rời, ánh mắt đờ đẫn thiếu sức sống mà đi theo

Nhìn Hứa Doãn Hạ mỗi ngày đều vui vẻ tươi cười với anh, giờ phút này một câu cũng không nói, một cái nhìn cũng không có, tim Hoắc Tư Danh đau thắc lại

Vừa vào tới trong phòng, Hoắc Tư Danh không màng tới những bác sĩ y tá đang dặn dò mà cứ ngồi xuống nắm lấy đôi tay nhỏ bé không một khí lực của Hứa Doãn Hạ mà nắm chặt, anh lại nhẹ nhàng hôn những ngón tay nhỏ bé của cô

Mới lúc sáng, cô còn tay trong tay với anh đây mà nhưng giờ cô lại nằm im không nhúc nhích, mới lúc sáng cô còn câu dẫn anh đây mà nhưng lúc này cô chỉ yên lặng ngủ say Tim anh đau quá! Những hình ảnh tươi vui tràn trề sức sống của cô không ngừng ở trong đầu anh tim anh đau quá! Những câu nói thường ngày của cô không ngừng vang lên bên tai anh anh nhớ cô, nhớ nụ cười nhớ ánh mắt nhớ tất cả mọi thứ về cô

" Hứa Doãn Hạ, em phải kiên trì! Anh nhất định sẽ kiếm được bác sĩ giỏi hơn và giỏi hơn nửa giúp em! Em không được bỏ cuộc không được bỏ rơi anh "

Cứ ngồi đó, hai mắt Hoắc Tư Danh đỏ ửng nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ Hoắc Tư Không cùng với Lư Minh Thy cũng đã đến, định đi vào nhưng là từ ngoài nhìn thấy bóng lưng Hoắc Tư Danh run rẩy bên cạnh giường thì họ lại dừng bước

Hoắc Tư Không nhìn cậu thanh niên đang ngồi phía ngoài phòng bệnh, lại nhớ gương mặt Hứa Doãn Hạ, ông hơi hơi nhíu mày, lòi đâu ra cậu thanh niên giống gương mặt con dâu ông thế? ( Hoắc Gia đã biết Danh ca và Hạ tỷ kết hôn rồi nha! Chỉ có Hứa Gia, Cố Gia trừ Cố Hoài Nam và đám người Đàm Vĩnh Long vẫn chưa biết)

Hoắc Tư Không giọng trầm thấp vang lên

" Cậu là ai? Sao lại ngồi ở đây? "

Cố Hoài Nam cúi đầu suy nghĩ vài chuyện nghe giọng trầm thấp vang lên khẽ ngẩng đầu nhìn, sau đó đứng dậy

" Chào bác, tôi là anh hai của bé Doãn Hạ " quen miệng gọi là bé cưng, nên ngày một ngày hai đổi liền hơi khó

Hoắc Tư Không gật đầu một cái nói



" Cậu đã ăn chưa? Hay đi ăn cùng chúng tôi? " ông nhìn trong phòng bệnh, Hoắc Tư Danh nhất định không ra liền, vẫn nên đi ăn trước đã

Cố Hoài Nam trong bụng tuy có hơi đói, nhưng anh nhìn người trong phòng một người nằm, một người trên quần áo bê bết máu khẽ nói

" Hai bác vẫn nên gọi anh ta đi ăn thì tốt hơn! "

Lư Minh Thy nhíu mày nói

" Chúng ta đi trước đi, thằng nhóc đó nó không sao đâu! Nên để nó một mình yên tĩnh " Con bà, dù không phải bà đẻ nhưng một tay bà dạy nó làm sao không biết tính nó! Nó vui vẻ hơn cũng là nhớ Hứa Doãn Hạ mang tới, bây giờ nhìn con dâu nằm không nhúc nhích bà cũng đau lòng không thôi huống chi Hoắc Tư Danh


Cố Hoài Nam nhìn nhìn một chút lại đi ra ngoài căn tin bệnh viện ăn cùng Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy Vừa đi anh vừa nhớ lại câu Hoắc Tư Danh nói

•••••

Một tiếng trước

Sau khi Từ Hạnh Ngôn nói tình hình của Hứa Doãn Hạ cho Hoắc Tư Danh và Cố Hoài Nam thì chính anh vào lại phòng cấp cứu nhìn Hứa Doãn Hạ đang được bó bột ở chân

Bên ngoài Cố Hoài Nam lạnh giọng nói

" Dù anh có chịu hay không thì vẫn nên chuẩn bị tinh thần nhận giấy ly hôn đi "


Hoắc Tư Danh nhìn Cố Hoài Nam lạnh giọng đáp

" Tôi nói lại một lần nữa! Cuộc sống của Hứa Doãn Hạ chính là do em ấy quyết định! Anh hay Cố Gia đều không có quyền can thiệp "


Dừng một chút lại nói

" Anh nghĩ chỉ mỗi anh mới biết đau lòng cho Hạ Hạ sao? " hít một hơi sâu lại nói

" Tôi cũng đau chết đi được! Anh biết cái cảm giác trái tim đang lành lặn tươi vui tự dưng bị người khác hung hăng đâm vào không? Tôi đau đến thở không nổi, nhìn vợ mình nằm trong chiếc xe nát bét kia, anh biết được tôi run rẩy sợ hãi ra sao không? Tôi ước ước gì người bị là tôi không phải là em ấy, tôi ước ước gì người nằm trong đó ( chỉ phòng cấp cứu) là tôi không phải em ấy anh đau nhưng đau bằng tôi sao? Cô ấy là vợ tôi là người cùng tôi trải qua biết bao nhiêu chuyện vui buồn tận hơn một năm qua! "

Dừng một chút Hoắc Tư Danh hai mắt đỏ ửng giọng nghẹn ngào nói

" Anh muốn tôi và Hạ Hạ xa nhau? Anh mơ đi! Cả đời này của Hứa Doãn Hạ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Hoắc Tư Danh tôi thôi anh vẫn nên bỏ ý định đó đi! Có chết tôi cũng không bao giờ buông tay " dứt câu, Hứa Doãn Hạ được đẩy ra, Hoắc Tư Danh lại đi phía sau

Cố Hoài Nam nhìn Hứa Doãn Hạ lại nhìn Hoắc Tư Danh cười khổ Là do anh sai khi ép họ chia tay hay do Hoắc Tư Danh làm sai nhưng là nghe được giọng nói nghiêm túc của Hoắc Tư Danh, Cố Hoài Nam chắc chắn bé cưng chọn đúng người nhưng rốt cuộc ai lại hãm hại bé cưng? Để bé cưng của anh phải rơi vào hoàn cảnh này

••••••••••••••••

Nhớ like và bỏ phiếu cho Boo nha! Rảnh rỗi thì bình luận luôn nha ^^!


Tình Nhân Của Tổng Tài - Chương 147: Tôi Đau Đến Thở Không Nổi