Dự vương ôm Diệp Thiên, bàn tay thon dài nhẹ nhàng áp lên bụng nhỏ của nàng, cảm xúc của hắn kích động, không cách nào bình tĩnh được.
Hắn còn nhớ rõ kiếp trước hai người vẫn mãi không thể có con, vì có thai, không biết Thiên Thiên đã phải thử ăn vào bao nhiêu loại thuốc mà nói nữa, thậm chí còn dùng đến cả thuật châm cứu, mặc kệ những thứ thuốc kia đắng đến mức nào, kim châm kia dài nhọn bao nhiêu, nàng đều yên lặng chịu đựng, chưa từng phàn nàn một câu gì. Thế nhưng bất luận nàng có cố gắng như thế nào cũng đều vô dụng, lúc ấy cũng là Lộc y chính ở bên cạnh, thường xuyên thăm khám cho nàng, lão nói thể chất của Thiên Thiên là bẩm sinh không thể mang thai, không có cách nào dựa vào thuốc mà chữa khỏi được. Không chỉ có Lộc y chính nói như vậy, mà là tất cả thái y trong Thai y viện cũng đều chẩn bệnh ra kết quả như thế.Lộc y chính tính tình cố chấp, làm người ngay thẳng không quanh co, tuyệt đối không có khả năng bị người khác lợi dụng hoặc uy hiếp mà cố ý nói dối, lúc ấy Thiên Thiên đúng là không cách nào thụ thai được. Nhưng mà bây giờ xem ra, chuyện đó cũng không phải là do bẩm sinh, mà là bị người khác mưu hại, người kia không biết dùng biện pháp gì, làm cho mạch tượng của nàng trở nên giống như là thể chất bẩm sinh không thể mang thai được vậy.Là ai? Là ai đã hại nàng? Trong lòng Dự vương đem toàn bộ những người có khả năng đều xem xét lại một lượt, người của nhị phòng Diệp phủ, hoàng hậu, Thục phi... hắn không cách nào xác định được là ai đã hại nàng, thậm chí ngay cả nàng bị mưu hại từ lúc nào hắn cũng không biết. Hắn lại nghĩ tới tiệc đầy tháng của Bình quận vương phủ vài ngày trước, đến cuối cùng đứa bé kia được nhận làm con thừa tự, trở thành con trai của hắn và Thiên Thiên, bởi vì là con độc nhất, cho nên cũng thuận lý thành chương trở thành thái tử, sau khi hắn băng hà, đoán chừng cũng sẽ thuận lợi lên ngôi Hoàng đế. Dựa theo mạch suy nghĩ của hắn, cuối cùng ai được nhiều chỗ tốt nhất, người đó liền có khả năng là kẻ ác đứng sau màn làm ra tất cả nhất.Chẳng lẽ là Bình quận vương hại tiểu nha đầu? Nhưng cũng có thể là trước đó ở Hầu phủ Thiên Thiên đã bị ám hại rồi, giống như Lộc y chính đã nói tới, dùng nhiều đồ lạnh sẽ khiến nàng khó mang thai, hay là sau khi hắn leo lên hoàng vị rồi, Bình quận vương nhìn đến thời cơ bên trong, cho nên đã triệt để hại Thiên Thiên không thể mang thai được.Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong trở nên vô cùng sâu thẳm và tĩnh mịch, bất kể là ai, nếu để cho hắn điều tra ra, nhất định sẽ phải tru kỳ cửu tộc mới thỏa cơn hận!Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay đặt ở vị trí chính giữa hai hàng lông mày đang nhăn nhíu lại, nhẹ nhàng vuốt lên, "Ngôn ca ca đừng lo lắng, Lộc y chính đã nói là không có việc gì rồi mà, đợi lát nữa đem thuốc uống hết, rất nhanh sẽ khỏe lên thôi."Tiêu Ngôn Phong ừ một tiếng, đem nàng ôm càng chặt hơn, may mắn, may mắn là hắn đã trùng sinh, lần này, hắn nhất định phải bảo vệ tiểu nha đầu thật cẩn thận, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương nàng, "Thiên Thiên vẫn còn đau bụng sao?""Không đau nữa." Diệp Thiên nghiêng đầu nghĩ, "Cảm giác có chút kỳ quái, Ngôn ca ca áp tay lên bụng cho muội, giống như đã dễ chịu hơn nhiều, một chút cũng không đau nữa." Tay của hắn ấm áp, vốn bụng còn đang lành lạnh, râm ran, chua xót đã thoải mới hơn hẳn."Vậy sau này ta đều giúp Thiên Thiên xoa xoa." Trái tim Tiêu Ngôn Phong lại một lần nữa cực kỳ thỏa mãn, tiểu nha đầu vẫn còn rất bình an, khỏe mạnh ở trong ngực mình, lại còn rất ỷ lại cùng tín nhiệm mình nữa....Sau khi Diệp Thiên trở về Hầu phủ, Lục Phỉ lập tức đến Tư Viễn đường, đem chuyện tốt này báo lại cho Mạnh thị.Mạnh thị vui mừng, tiểu nữ nhi đây là muốn trưởng thành rồi! Nàng cao hứng đứng lên, vội vã muốn đi thăm Diệp Thiên, Diệp Theo bám theo sau lưng nàng, ra đến cửa viện lại bị Mạnh thị ôm lấy dặn dò, "Bây giờ tỷ tỷ có chút không thoải mái trong người, nương phải vội đến thăm nàng, Thạc ca nhi không thể đi theo." Nàng có rất nhiều điều riêng tư của nữ tử muốn căn dặn nữ nhi bảo bối, mấy thứ đó tên tiểu tử thúi này cũng không thể nghe được, đừng thấy hắn hiện tại còn nhỏ, đầu óc trí nhớ lại rất tốt, có đôi khi lơ đãng nói mấy câu, liền bị hắn ghi nhớ vào trong đầu.Nghe thấy tỷ tỷ không thoải mái, Diệp Thạc sốt ruột, chết sống nhất định phải đi thăm tỷ tỷ, thân thể nhỏ xíu liều mạng vặn vẹo hướng về cửa viện, Mạnh thị suýt chút giữ không được hắn.Mạnh thị bất đắc dĩ, tính cách của tiểu tử thúi này rất giống Diệp Thiên, đừng thấy bình thường rất vâng lời, ngoan ngoãn, lại luôn có chủ ý của riêng mình, người khác nói cái gì cũng vô dụng. Nàng đành phải thả hắn xuống đất, nắm bàn tay nhỏ bé của hắn cùng đi Thăm Diệp Thiên, " Đợi lát nữa gặp tỷ tỷ rồi, Thạc ca nhi liền trở về trước nhé, biết chưa?" Những lời muốn dặn dò nữ nhi, nàng chỉ có thể chờ đến khi con trai nhỏ đi rồi lại lại nói sau.Diệp Thạc chỉ muốn tranh thủ thời gian đi thăm tỷ tỷ đang "Không thoải mái" một chút, nghe vậy liền gật gật đầu, "Biết ạ, gặp tỷ tỷ rồi sẽ không quấy rầy, để tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt."Diệp Thiên đã uống thuốc lúc còn ở Dự vương phủ, cho nên bây giờ hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, chỉ là có chút mệt mỏi, cho nên nằm nghiêng trên nhuyễn tháp đọc sách.Diệp Thạc "Bạch bạch bạch" chạy vào, bổ nhào vào bên cạnh giường nàng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nàng, rất có dáng vẻ đang lo lắng, "Tỷ tỷ, tỷ làm sao, chỗ nào không thoải mái, có phải là đau bụng ròi không?"Diệp Thiên kinh hãi, hắn còn nhỏ như thế, vì sao biết mấy chuyện này được?Diệp Thạc nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm của mình, "Nếu như ăn quá no cũng không phải sợ, chỉ muốn đi tịnh phòng phóng thích ra hết, rất nhanh sẽ thoải mái lại thôi, đệ mỗi lần đều là như vậy.""Mỗi lần? Thạc ca nhi đã có lần ăn quá no sao?""Chính là lần trước ăn..." Diệp Thạc kịp thời dừng lại, ngẩng đầu lên đã thấy mẫu thân, đang híp mắt nguy hiểm nhìn mình chằm chằm, "Ha ha, cũng không có lần nào cả, đệ chính là muốn an ủi tỷ tỷ một chút." Tay nhỏ bé của hắn lắc lắc, thân thể nhỏ lại càng cảnh giác hơn, lui về sau mấy bước.Mạnh thị hừ một tiếng, quyết định về sau phải nhìn chằm chằm hắn cho tốt, nữ nhi bảo bối cũng thích ăn, mỗi lần không chú ý liền ăn trộm điểm tâm, nhưng là cho tới nay cũng không có đem mình ăn quá no đến mức đau bụng, tiểu tử thúi này lại không có ngoan bằng nữ nhi!Trò chuyện vài câu, Mạnh thị liền đem Diệp Thạc đuổi về, không có người chướng mắt nữa, lúc này mới lôi kéo tay Diệp Thiên, cẩn thận căn dặn nàng những chuyện cần phải chú ý.Buổi chiều Tế Bình hầu trở về nội viện, thấy tiểu nhi tử đang ngoan ngoãn bảng chữ để học, ngón tay nhỏ còn phác hoạ theo từng nét chữ lớn, dáng vẻ rất nghiêm túc hiếu học. Trông thấy hắn cũng là khéo léo đứng lên, quy củ hành lễ, "Phụ thân đã trở về."Tế Bình hầu tưởng chừng như mình đã đi nhầm cửa, tiểu tử này căn bản không thích học chữ, lúc ở một mình tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như thế, hôm nay thế này là thế nào?Diệp Thạc và Diệp Thiên từ bé đã giống nhau, rất là mẫn cảm, mặc dù phụ thân không nói chuyện, hắn đã tự bắt đầu giải thích, "Tỷ tỷ không thoải mái, không thể nghịch ngợm gây thêm phiền phức được."Nữ nhi bảo bối bị bệnh?! Tế Bình hầu biến sắc, quay người nhanh chân đi ra khỏi phòng, lại đúng lúc gặp được Mạnh thị đang trở về."Thiên Thiên bị làm sao?" Tế Bình hầu sốt ruột hỏi thăm.Lại thấy Mạnh thị cười híp mắt, một chút cũng không khẩn trương, đi tới ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói mấy câu.Tế Bình hầu kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, " Đây là chuyện tốt, nữ nhi bảo bối trưởng thành rồi, ngày mai gọi người của Trân Bảo Các và Nghê Thường tới đây, chọn thêm mấy bộ y phục và trang sức cho nữ nhi, nữ hài tử lớn rồi cũng sẽ thích chưng diện, làm đẹp, Thiên Thiên thích cái gì liền mua cho nàng cái đó, đừng ngăn cản nàng."Mạnh thị buồn cười nhìn hắn, nữ nhi từ trước đến nay luôn được sủng ái nhất, cho tới bây giờ cũng không ai ngăn cản nàng, "Qua mấy ngày nữa sẽ gọi người đến, may váy áo còn muốn đo người, để cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày lại tính.""Là ta hồ đồ, phu nhân nói rất đúng." Hắn nhất thời kích động, quên mất tiểu nữ nhi đang cần nghỉ ngơi mấy ngày.Người của Trân Bảo Các và Nghê Thường không thể đến được, nhưng hắn lại có thể đi, hôm sau trời vừa sáng, Tế Bình hầu liền đến Trân Bảo Các, tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang sức, có cho ái nữ, cũng có cho kiều thê.Tế bình Hầu phủ không khi đầy vui vẻ hòa thuận, còn ở bên trong Diệp phủ trên đường Tứ Minh, Mai thị lại đang vô cùng đau đớn, thống khổ.Diệp Thừa Xương có lẽ cũng có chút áy náy, hai ngày nay đều trở về phủ trước thời gian bữa tối, ở bên cạnh cùng nàng dùng cơm.Mai thị căn bản không có khẩu vị để ăn uống gì, có điều lão gia đã có ý tốt, vì nàng mà cố ý hồi phủ sớm, nàng vẫn là ngồi xuống ghế, cầm đũa lên ăn.Mai thị từng ngụm một cố gắng nhai nuốt cơm trong chén, mũi lại được mùi hương hoa lan thoang thoảng, là mùi thơm của một loại hương phấn mà nữ tử dùng. Tay của Mai thị tay nhất thời dừng lại, một đám nam nhân ở bên ngoài uống rượu, có khi khó tránh khỏi sẽ uống hoa tửu, có bồi rượu nữ tử sẽ ngồi sát cạnh bên người rót rượu, nếu như là trước đây, nàng nhất định sẽ giận dỗi, nũng nịu, bắt hắn không cho phép thân cận với bất kỳ nữ tử nào, nhưng mà hiện tại nàng cũng không có tâm tình này, thôi, đây đều là việc nhỏ, hắn từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, cho dù có nữ tử bồi rượu, hắn cũng sẽ không đụng đến nàng.Thế nhưng thật không nghĩ tới, liên tục mấy ngày sau, Mai thị đều ngửi thấy mùi hương hoa lan trên người Diệp Thừa Xương, lúc này nàng mới cảnh giác ngẫm nghĩ lại, chẳng lẽ là cùng một nữ tử? Nữ tử bồi rượu lại không thể tự do lựa chọn khách theo ý của mình, trừ phi Diệp Thừa Xương đặc biệt gọi cùng một người tới hầu hạ, chẳng lẽ hắn đã động tâm với nữ tử kia rồi?Mai thị cẩn thận suy nghĩ lại tình hình mấy ngày nay của Diệp Thừa Xương một lượt, rốt cục phát hiện ra chỗ không thích hợp, trên người hắn không có mùi rượu!Cho dù bản thân hắn không uống rượu, chỉ có những người khác uống thôi, nhưng đã bị dính nhiễm hương phấn son, cũng tất nhiên phải lây dính cả mùi rượu và thức ăn ở đó nữa mới đúng.Như vậy nữ nhân kia...... không phải nữ tử chuyên bồi rượu!Truyện convert hay : Một Đời Binh Vương