Truyện tranh >> Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký >>Chương 35: Thu Hồi Bạc

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 35: Thu Hồi Bạc


Diệp Dung nổi giận đùng đùng đi thẳng đến thư phòng của nhị lão gia, nhị lão gia Diệp Thừa Hồng đang xử lý công văn, hắn cho mình là một con người cần mẫn, nỗ lực trong công việc, cho dù chức quan không cao, cũng sẽ luôn đem công vụ xử lý cho thật hoàn mỹ. Dù sao, hắn cũng không giống như đại ca, vừa sinh ra đã là hầu gia, cũng không giống tam đệ, có một vị nhạc phụ có quyền có thế trong tay, cho dù hắn cái gì cũng không biết, cũng có thể dễ dàng có được một chức quan, so với hắn còn cao hơn. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn tin tưởng dựa vào năng lực của bản thân cùng với sự cần mẫn siêng năng, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ một bước lên trời, tước vị, quan chức cái gì cũng có.

"Cha!" Diệp Dung đẩy cửa thư phòng lao vào, "Sao ngài có thể đối xử với mẫu thân như thế? Ngươi biết rõ người hạ độc là lão thái thái, lại còn để mẫu thân ra gánh tội thay!"

"Câm miệng!" Diệp Thừa Hồng tức giận đến kém chút vểnh quá khứ, hắn tự xưng là thông minh cơ trí, là người am hiểu mưu lược kế sách, tại sao có một nữ nhi ngu ngốc, vụng về như thế, còn chưa vào đến cửa đã la hét người hạ độc là lão thái thái, dù cho đây có là sự thực đi nữa, cũng không thể hô loạn trước mặt kẻ khác được, "Hồ ngôn loạn ngữ (*), kẻ hạ độc chính là mẫu thân của con, đại nha hoàn bên người nàng đều đã đứng ra vạch tội nàng, chuyện này còn có thể là giả được sao?"

(*) Hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ, mà thấy để nguyên vậy hay hơn xíu

Diệp Dung nhếch miệng khinh thường, "Ả nha hoàn kia là người của lão thái thái nhét vào bên người mẫu thân, đương nhiên phải nghe theo lệnh lão thái thái rồi, cha, ngài tìm cách giúp mẫu thân đi, ngài còn chưa thấy đâu, viện tử mẫu thân đang ở vừa cũ vừa nát, căn bản không phải chỗ dành cho người ở mà.."

"Ai nói với ngươi độc là do lão thái thái hạ, đại nha hoàn là người của lão thái thái?" Diệp Thừa Hồng nhíu mày ngẫm nghĩ, chẳng lẽ bọn hắn làm rõ ràng đến như vậy, ngay cả Dung tỷ nhi đều có thể nhìn ra.

"Là mẫu thân nói." Diệp Dung tiến lên níu tay áo nhị lão gia, "Cha, ngày đó có tộc trưởng ở đó, ngài sao lại muốn bao che cho lão thái thái chứ, khiến cho mẫu thân khi không bị oan uổng."

"Không được nói nữa," Diệp Thừa Hồng giũ tay áo, "Ta nhắc lại, độc kia là do mẫu thân ngươi hạ, cùng lão thái thái không có một chút quan hệ nào!" Tề thị từ lúc nào lại trở nên thông minh rồi, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ không nghĩ ra nổi đâu, có điều, vẫn chưa đủ thông minh, chỉ có nhìn tới được làm cho nàng gánh tội thay, lại không nghĩ tới đây chỉ là kế tạm thời.

Diệp Dung không dám tin trừng to mắt, "Ngài, ngài quả thực là không phân rõ trắng đen, vô tình vô nghĩa!" Trong lòng nàng, phụ mẫu vẫn luôn ân ái, mặc dù so ra còn kém tam thúc cùng tam thẩm, nhưng cũng là luôn kính trọng lẫn nhau, không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại có thể đối xử với mẫu thân như thế.

"Ba!" Bị nữ nhi mới có chin tuổi chỉ trích, Diệp Thừa Hồng tức giận cuồn cuộn, giơ tay lên giáng cho nàng một bạt tai, "Ta đã bảo ngươi im miệng!"

Thương tích trên mặt Diệp Dung còn chưa có hoàn toàn hồi phục, chỉ là đã phai nhạt dần có thể dùng phấn son che lấp mà thôi, một bạt tai này của nhị lão gia đánh xuống, đau đến nàng nước mắt lập tức trao ra, bụm mặt gập lưng ngồi bệt xuống.

Diệp Thừa Hồng lúc này mới nhớ tới trên mặt của nàng còn đang bị thương, âm thầm có chút hối hận, nhưng lại lo lắng nàng sẽ không cố kỵ khắp nơi nói lung tung, lạnh mặt tiếp tục trách mắng: "Ngươi không phải còn bị cấm túc sao? Hiện tại liền trở về viện của ngươi đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép đi ra ngoài!"

Vì mẫu thân xin giúp đỡ không có kết quả, ngược lại còn bị ăn tát, Diệp Dung vừa thương tâm vừa uất ức, khóc đến thân thể đều run rẩy.

Diệp Phù đứng trong sân đã một lúc, nghe thấy phụ thân và muội muội đã tranh cãi xong, mới vội vàng đi vào thư phòng, "Phụ thân bớt giận, tam muội muội còn nhỏ, cho dù lỡ nói cái gì cũng là vô tâm."

Diệp Thừa Hồng xa xầm mặt khoát khoát tay, "Mang nàng trở về!"

Diệp Phù lập tức kéo Diệp Dung rời đi.

Diệp Dung lại không chịu trở về viện tử của mình, lại đi đến tiểu viện Tề thị đang bị giam, khóc lóc kể lể với Tề thị một trận. Lòng Tề thị càng thêm lạnh lẽo, khá lắm Diệp Thừa Hồng, thật đúng là trở mặt vô tình, không chỉ có hại mình, ngay cả nữ nhi hắn cũng nỡ đánh. Cũng may, nàng còn lưu lại một đường, bạc trước giờ tham ô đều đã đổi thành ngân phiếu, âm thầm cất giấu, ai cũng không nói, ngay đến Diệp Thừa Hồng cũng không biết nàng giấu ở đâu.

Diệp Dung khóc xong một trận, tức giận ủy khuất trở về viện tử của mình, nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đi tới, "Cô nương, khố phòng bên kia truyền lời viện tử chúng ta vật phẩm đăng ký sử dụng vật phẩm đã vượt quá mức chỉ tiêu, chỉ riêng bộ ấm tách uống trà liền đã mười mấy bộ, màn ba bộ, còn có thật nhiều thứ khác nữa, nói, nói để chúng ta... trả lại."

"Trả lại cái gì!" Chuyện xấu cứ liên tục tới không ngừng, Diệp Dung tức giận đến lông mày đều dựng đứng lên, "Những thứ đồ kia đều đã vỡ nát, màn cũng đều phá hư, lấy cái gì trả lại!"

Nha hoàn hận không thể co lại thành một con rùa đen, nhỏ giọng, ngập ngừng"Đại thái thái nói, đồ vật làm hư... đều phải theo giá trị mà... bồi thường."

"Bồi liền bồi, mấy thứ đó lại đáng bao nhiêu bạc vụn chứ, có vậy cũng đáng đòi tới đòi lui." Diệp Dung chẳng hề để ý.

"Đại thái thái nói," nha hoàn khó khăn nuốt nước miếng, "Đồ dùng trong phòng cô nương vượt quá mức chỉ tiêu, hết thảy trị giá ba trăm hai mươi lượng bạc..." Thời gian Nhị thái thái chưởng gia, đồ đưa đến phòng cô nương đều là đồ tốt, có điều tính tình cô nương nóng nảy, xúc động, thường thường phá hỏng rồi, tính ra thật đúng là không ít bạc đâu.

"Cái gì, ba trăm hai mươi lượng?!" Diệp Dung hít sâu một hơi, "Nàng ta tại sao không đi cướp đi!"

Nha hoàn cẩn thận lui về sau một bước, "Vốn là ba trăm hai mươi sáu lượng, đại thái thái nói, nể tình cô nương còn nhỏ, đem số lẻ đều bỏ đi."

Diệp Dung chụp lấy trong tay chén trà nhỏ màu phấn hồng trên bàn muốn ném đi, lại trông thấy nha hoàn đầy sợ hãi nhìn chén trà trong tay mình chằm chằm, mới phản ứng lại đây đều là bạc, vừa oán hận buông xuống, "Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mẫu thân vừa mới xảy ra chuyện, đại bá mẫu liền không kịp đợi muốn khi dễ chúng ta."

Nha hoàn không dám lên tiếng, ai là hổ, ai là chó, nàng cũng không dám xen vào nói.

Diệp Dung tức giận ngồi tại bên cạnh bàn, tiền tiêu vặt mỗi tháng của nàng mới có ba lượng, nàng lại quen thói vung tay quá trán, xưa nay chưa bao giờ tiết kiệm, hay cất bớt tồn đi, dù sao đều có mẫu thân ở đó, thiếu cái gì trực tiếp xin mẫu thân là được rồi, cũng không cần hỏi qua bất cứ ai hết, cho nên bạc mỗi tháng bạc đều tiêu sạch sẽ, lần này đi đâu mà tìm ba trăm hai mươi lượng bạc đền chứ?

Diệp Dung tức giận nắm chặt chiếc khăn trong tay, không lâu sau, chiếc khăn tay tơ lụa thêu hoa đẹp đẽ liền bị giày vò đến biến dạng, nha hoàn đau lòng nhìn nó, cũng không dám đi lên ngăn cản nàng.

"Được rồi, mặc kệ, ta liền không có bạc, nàng ta còn có thể làm gì được ta?!" Diệp Dung vỗ bàn một cái, quyết định không trả bạc.

Trái ngược với Diệp Dung, Diệp Thiên tâm tình vô cùng vui vẻ.

Mạnh thị rối ren bận rộn mấy ngày, đem sổ sách các nơi, số lượng vật phẩm tồn kho đều kiểm kê hoàn tất, sau đó liền thanh nhàn rất nhiều. Trước khi ngã bệnh, mọi việc trong hầu phủ vốn đều do nàng chưởng quản, có thể nói là ngựa quen đường cũ, cũng có rất nhiều vị quản sự đều tin phục nàng, cho dù có người là thân tín của lão thái thái cùng Tề thị, cũng không dám công khai đối nghịch với nàng, dù sao, Mạnh thị là hầu phu nhân đường đường chính chính, Tề thị lại phạm sai lầm bị giam cầm, dù có trung tâm cỡ nào cũng phải ước lượng phân lượng của mình mà làm việc.

Diệp Thiên nắm tay mẫu thân, một đường đi vô cùng hưng phấn giới thiệu, "Nương, đây là viện của con, đông sương phòng này là của Phùng ma ma..." Ở trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên mẫu thân tới chỗ của nàng, nàng hận không thể đem mỗi món đồ trong viện đều giới thiệu qua với mẫu thân.

Mạnh thị nắm bàn tay nhỏ mềm của nữ nhi, trên mặt ý cười dịu dàng, ánh mắt lóe lên chút sắc bén, khá lắm Tề thị, lại dám đối đãi với nữ nhi mình như thế. Nơi này là Tế Bình hầu phủ, Thiên Thiên là đích nữ của hầu gia, theo thường lệ, bạc tiêu hàng tháng của Thiên Thiên, vật phẩm bày biện sắp xếp trong phòng, thức ăn mỗi ngày đều phải cao hơn một bậc so với ba tỷ muội của nhị phòng, thế mà bộ ấm tách uống trà, màn cửa, bình phong các thứ, còn có bút giấy nghiên mực, những đồ vật chưng bày trên Đa Bảo các, đều không thể làm cho nàng hài lòng được. Mạnh thị nhớ tới trong sổ ghi chép đăng ký của khố phòng đồ vật Diệp Dung đã lĩnh đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Nương, đây là thứ Dự vương điện hạ tặng cho con." Diệp Thiên đem chim nhỏ được khắc bằng ngọc thạch kia đưa cho Mạnh thị xem, bởi vì A Hoàng ở trong Dự vương phủ, Dự vương liền đem ngọc điêu có hình dạng giống A Hoàng như đúc cho nàng mang về, để cho nàng nhìn thấy sẽ nhớ tới A Hoàng, thuận tiện cũng có thể nhớ tới mình.

"Ân, nhìn rất đẹp." Mạnh thị vén sợi tóc dính trên gò má ra sau tai cho nàng, ôn nhu khen ngợi.

Diệp Thiên cười đến vô cùng vui vẻ, hai cái lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt trắng nõn, "Trong Vương phủ có một A Hoàng, trông giống y như thế này, đặc biệt rất là thông minh..."

Mạnh thị mỉm cười nghe Diệp Thiên lải nhải kể những chuyện ở Dự vương phủ, trong lòng rất vui mừng, vốn cho đây là một cuộc hôn nân cưỡng ép, không thể làm trái được, không nghĩ tới Dự vương lại là đối nữ nhi bảo bối của mình vô cùng để bụng, không giống bên ngoài hay loạn truyền nói hắn cực kỳ kiêu ngạo và ương ngạnh, cũng phải, nhi tử do vị nữ tử hồn nhiên thiện lương kia sinh hạ, làm sao có thể là một kẻ hư hỏng được?

Diệp Thiên mỗi một ngày đều trôi qua mười phần vui vẻ, không phải dính ở bên người mẫu thân, liền là dính ở chỗ ca ca, ngay cả lễ nghi khóa của Phùng ma ma cũng đều không chú tâm. Phùng ma ma cũng không quản nàng, dù sao điện hạ đã phân phó qua, không cho phép trách móc nặng nề tiểu vương phi, chỉ cần học tập ra hình ra vẻ, đủ để làm dáng cho người nhìn thấy là được rồi, hơn nữa, chức trách của bà cũng không phải dạy bảo lễ nghi, mà là coi sóc, bảo vệ tiểu vương phi, Diệp Thiên không có tâm tư lên lớp, bà tự nhiên cũng không làm khó dễ nàng, để nàng đi theo Mạnh thị, còn có thể học tập việc chưởng gia quản sự đâu.

Qua hơn mười ngày, là đến ngày trong phủ cấp tiền tiêu hàng tháng, đại phòng cùng tam phòng đều thuận lợi lĩnh tiền, nhị phòng lại các nơi đều gặp phải khó khăn, ngăn trở.

"Vì sao lại không lãnh được bạc?" Diệp Dung không dám tin hỏi nha hoàn, đại bá mẫu kiêu ngạo, phách lối như vậy sao, trắng trợn cắt xén bạc hàng tháng của mình? Nếu đây còn là thời gian mẫu thân chưởng gia, nàng cũng không quan tâm ba lượng bạc lẻ này, dù sao nàng muốn cái gì là sẽ có cái đó, nhưng bây giờ nàng muốn chi dùng cái gì, đều phải trông cậy vào ba lượng bạc này rồi.

Khuôn mặt của tiểu nha hoàn đỏ bừng, nàng đi lãnh bạc, đã không có lãnh được lại còn bị dạy dỗ một trận, thường ngày tới lui trong phủ các nàng đều ra sức nịnh bợ mình, nàng cũng cảm thấy mình là người có thể diện, bây giờ lại không giống như trước kia nữa, nhớ tới ánh mắt khinh bỉ của bà tử quản sự, trong nội tâm nàng cũng rất ủy khuất, "Bọn họ nói là cô nương vẫn còn thiếu ba trăm hai mươi lượng bạc, nếu như không trả hết, liền khấu trừ dần bằng tiền tiêu vặt hàng tháng bắt đầu từ tháng này, cho đến khi nào đủ ba trăm hai mươi lượng mới thôi. Hơn nữa, cô nương lãnh vật phẩm vượt quá định mức, lại không hồi trả bạc, cho nên về sau, khố phòng cũng sẽ không tiếp tục thay dụng cụ vật phẩm mới cho cô nương nữa." Nói một cách khác, về sau nếu bộ ấm tách trà của cô thật sự không cẩn thận rơi hỏng, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận mà dùng tiếp.

"Cái gì?!" Diệp Dung tức giận hét to: "Ba trăm hai mươi lượng, phải trừ hơn một trăm tháng tiền tiêu vặt đâu!" Như vậy nàng chẳng phải sẽ không được lãnh tới bạc hàng tháng rất nhiều năm sao, trời ạ, nếu thế thì phải sống làm sao?

"Nếu như thái thái còn chưởng gia thì tốt rồi." Nha hoàn bất mãn lầm bầm một câu, nghe nói không riêng gì cô nương của các nàng, bên chỗ đại cô nương Diệp Phù và nhị thiếu gia Diệp Sở cũng không có lãnh được bạc tiêu hàng tháng, thậm chí phía nhị lão gia gặp phải khó khăn, nếu như thái thái còn chưởng gia mà nói, căn bản là sẽ không phát sinh những phiền não này.

"Mẫu thân? Đúng rồi, mẫu thân chắc chắn có bạc!" Diệp Dung hưng phấn nhảy dựng lên, chỉ có ba trăm hai mươi lượng, tìm mẫu thân hỏi là có ngay thôi!

Truyện convert hay : Người Ở Rể Vi Tôn

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 35: Thu Hồi Bạc