Truyện tranh >> Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký >>Chương 116: Thiên Thiên, Chỉ Như Thế Vẫn Chưa Đủ

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 116: Thiên Thiên, Chỉ Như Thế Vẫn Chưa Đủ


Hậu quả của việc say rượu chính là đau đầu, đầu óc cứ quay mòng mòng, Diệp Dung vừa thức dậy đã cảm thấy đầu đau như búa bổ, nàng dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nhớ mang máng hình như tối hôm qua ca ca đã đáp ứng nàng một chuyện rất quan trọng, rốt cục là chuyện gì?

Hình như là có liên quan đến Bạch Biên Sương, Diệp Dung ngồi trên giường vò đầu bứt tóc suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng xuống đất, đúng rồi, ca ca đáp ứng nàng sẽ cưới Bạch Biên Sương! Trời ạ, tối qua sau khi nàng uống say không nhịn được đã đem những lời giấu kín trong lòng nói cho ca ca! Nếu chỉ có chuyện của nàng thôi thì không vấn đề gì cả, quan trọng nhất chính là nàng sẽ không đem cả chuyện của Bạch Biên Sương cũng nói cả choc a ca biết đó chứ?!

Diệp Dung lo lắng vội vàng mặc áo váy tử tế, tùy tiện kéo kéo tóc cho khỏi rối tung lên, sao đó lập tức nhấc váy chạy tới ngoại viện.

"Ca ca!" Tối hôm qua Diệp Sở cũng uống rất nhiều, say đến nỗi đầu óc mơ hồ, ngủ đến giờ này mới vừa thức dậy, trông thấy Diệp Dung nét mặt kinh hoảng vọt vào, vội hỏi: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ca ca, tối hôm qua, muội... muội có nói gì không..." Diệp Dung gấp muốn chết rồi, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào mới tốt, "Muội không có nói gì không nên nói chứ?"

Diệp Sở gật gật đầu, "Có nói, muội nói rất nhiều, ta còn đáp ứng muội sẽ cưới Bạch cô nương về nhà, đương nhiên nếu như nàng nguyện ý, đến nhà chúng ta, ta và nàng chính là phu thê trên danh nghĩa mà thôi, để cho nàng yên tâm làm bạn với muội." Mặc dù hắn không rõ ràng cho lắm chuyện của hai người là thế nào, nhưng nếu đã đều không muốn lấy chồng, hai người lại có cùng chung chí hướng, như vậy thì hắn và Bạch Biên Sương có thể kết làm phu thê trên danh nghĩa, để hai người bọn họ có thể ở cùng chung qua hết quãng đời còn lại cũng tốt.

Diệp Dung ảo não thật muốn lấy kim chỉ vá miệng mình lại, "Vậy, muội có nói cho huynh biết vì sao Bạch cô nương không muốn lấy chồng hay không?"

Diệp Sở cẩn thận nghĩ nghĩ, tối hôm qua hắn cũng uống quá chén nên có chút hồ đồ, lắc đầu, "Hình như không có nói, vì sao nàng lại không muốn gả chồng? Còn muội nữa vì sao cũng không muốn xuất giá?

Thì ra là ca ca chưa biết, Diệp Dung thở phào nhẹ nhõm, "Cái này ca ca không cần phải biết, ca ca, huynh thật sự nguyện ý cưới Bạch cô nương sao? Vốn dĩ nàng đã dự định sau khi lấy chồng sẽ nạp cho phu quân mấy vị thiếp thất, sau đó phu thế liền thân ai nấy lo, không làm phiền, xen vào chuyện của nhau nữa, nếu như ca ca cưới nàng, thì đừng hi vọng vợ chồng hòa thuận mặn nồng tình chàng ý thiếp."

"Nếu như cả hai không làm phiền đến nhau, tương kính như tân, thật ra cũng là một loại chung sống hòa thuận rồi." Diệp Sở cảm thấy không quan trọng, "Hơn nữa, không phải còn có thể nạp thiếp sao, ta lại chọn người mà ta thích thích nạp vào phủ không phải là được rồi sao. Nếu hai người các muội đã không nguyện ý đi lấy chồng, không bằng cùng nhau làm bạn chung sống hết quãng đời còn lại đi."

Diệp Dung mừng rỡ nhảy cẫng lên, "Ca ca, cám ơn huynh, như vậy muội liền đi hỏi Bạch cô nương một chút đây!" Bạch Biên Sương là người có chủ ý, có chính kiến, cho dù ca ca đã đồng ý, nhưng vẫn còn phải hỏi lại xem nàng có nguyện ý hay không mới được. Về phần mẹ của mình, có thể kết thân với Vinh An bá phủ, chắc chắn là sẽ vô cùng nguyện ý rồi.

"Khoan đã!" Diệp Sở bỗng gọi nàng lại.

"Ca ca còn có chuyện gì sao?" Diệp Dung lo lắng nhìn Diệp Sở, rất sợ hắn sẽ đổi ý.

"Muội, cũng nên..." Diệp Sở đưa tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở, "Khụ khụ, muội cũng nên trở về rửa mặt sạch sẽ đi rồi hãy tính tiếp, trong mắt vẫn còn có..., sáng nay muội thức dậy có phải là chưa rửa mặt đã chạy đến đây rồi không."

"Muội biết rồi!" Diệp Dung xấu hổ đỏ mặt, dùng hai tay ôm mặt chạy mất.

Bạch Biên Sương nghe Diệp Dung nói về chuyện này, trầm tư trong chốc lát rồi nói, "Ca ca của muội nói như thế, ta lại cảm thấy có chút không đành lòng, cho dù nam nhân có thể nạp thiếp, nhưng phu thế mỹ mãn hạnh phúc cũng rất quan trọng, thế nhưng đề nghị này của hắn ta lại rất tâm động." Dựa theo ý tưởng ban đầu của nàng, nếu như phu quân không nguyện ý, hai người tất nhiên sẽ phải náo loạn, xung đột lên một phen, nhưng nếu gả cho Diệp Sở, ngay từ đầu hắn đã biết rõ tâm tư của mình rồi, cũng đã nói hai người sẽ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hơn nữa nàng còn có thể ở bên làm bạn với Diệp Dung hết nửa quãng đời còn lại, quả thực là quá hoàn mỹ, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống của mình sau khi đã gả cho hắn rồi liền tâm động không thôi.

Diệp Dung mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Biên Sương, chỉ mong sao nàng có thể đáp ứng.

Bạch Biên Sương phát hiện ánh mắt nóng bỏng của nàng, bật cười nói: "Đừng nóng vội, để ta gặp ca ca muội một lần xem sao đã, có một số chuyện, ta muốn ở trước mặt hắn nói cho rõ ràng." Đây là chuyện trọng đại của đời người, cũng không thể qua loa tùy tiện quyết định được, nàng cũng phải nhìn xem Diệp Sở đến cùng có phải là người có thể tin tưởng được hay không.

Không bao lâu sau đó, trong một lần đến Diệp phủ thăm Diệp Dung, Bạch Biên Sương bỗng "ngẫu nhiên" gặp được Diệp Sở, ba người ngồi trong đình nghỉ mát ở hoa viên trò chuyện với nhau một lúc. Lương đình kia được xây dựn tương đối cao, ngồi bên trong có thể nhìn xa khắp bốn phía, hoàn toàn không phải lo lắng có người đến gần nghe lén.

Bạch Biên Sương quan sát Diệp Sở, nam tử mười chín tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu thạch thanh (màu xanh của đá Azurite), ngồi ở chỗ đó, thư thái rất bình thản, trầm ổn, nhìn không ra một người vừa mới trải qua đả kích nặng nề.

Diệp Sở cũng hơi dò xét Bạch Biên Sương, da trắng như mỡ đông, trán cao mày ngài, là một tiểu thư khêu các dung nhan thật mỹ lệ.

"Đề nghị của Diệp công tử ta rất động tâm." Bạch Biên Sương không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, "Chỉ là như vậy đối Diệp công tử hình như rất không công bằng."

Diệp Sở rũ mắt xuống bình thản đáp, "Không có gì không công bằng, nếu như Bạch cô nương có thể làm bạn với Tam muội muội, tránh cho nàng phải cô đơn, tịch mịch nơi khuê phòng, ta đã cảm thấy rất công bằng rồi. Hơn nữa, nam nhân ngoài thê tử ra vẫn còn có thể nạp thiếp, chỉ cần Bạch cô nương không chê thân phận ta thấp kém là được rồi, ta cũng không dối gạt Bạch cô nương, chuyện gian lận khoa cử lần này ta cũng bị liên lụy trong đó, không chỉ bị xóa bỏ công danh tú tài, mà sau này cũng không thể tiếp tục tham gia khoa cử được nữa, về sau, e là chỉ có thể làm một thương nhân địa vị thấp hèn mà thôi."

Bạch Biên Sương cười nói: "Ai nói thương nhân là thấp hèn? Ta cũng không dối gạt Diệp công tử, bản nhân ta đối với chuyện kinh doanh rất có hứng thú, hơn nữa còn có vài phần tâm đắc, nếu như tương lai có thể may mắn trở thành người một nhà, chúng ta còn có thể cùng nhau nghiên cứu thảo luận về con đường đạo lý kinh doanh, ta có của đồ cưới hồi môn, Diệp công tử lại có cửa hàng, chúng ta cùng nhau cố gắng, không chừng có thể đem cuộc sống sau này trôi qua thật vui vẻ náo nhiệt đấy."

Đôi mắt Diệp Sở sáng lên, hắn vốn đang cảm thấy tiền đồ mênh mông, tương lai mù mịt, dù nói là muốn đi theo con đường kinh doanh, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, không nghĩ tới một nữ tử như Bạch Biên Sương vậy mà lại am hiểu chuyện này. Hắn đứng lên, hướng về phía Bạch Biên Sương chắp tay hành lễ, "Đã như vậy, liền đa tạ Bạch cô nương chỉ điểm cho."

Bạch Biên Sương cũng đứng dậy thi lễ đáp lại, "Còn phải đa tạ Diệp công tử đã thành toàn cho."

Lại qua thêm mấy ngày sau, Bạch Biên Sương gửi cho Diệp Dung một lá thư, trong thư viết nàng đã làm cho phụ mẫu đồng ý hôn sự này, chỉ chờ Diệp gia đến cửa cầu thân là được rồi.

Diệp Sở nói chuyện này với Tề thị, Tề thị kinh hãi, "Làm sao có thể, Vinh An bá phủ làm sao lại đồng ý? Nương biết con đang khổ sở trong lòng, mặc dù nói chọn được thông gia tốt cũng là một con đường để tiến lên, nhưng nhà chúng ta và Vinh An bá phủ không môn đăng hộ đối, thực tế là trèo cao không tới mà."

Diệp Sở có chút bất đắc dĩ, khuyên nàng, "Nương cứ đi thử xem, biết đâu Bạch gia sẽ nguyện ý thì sao."

Diệp Sở vừa mới trải qua đả kích nặng nề, Tề thị không đành lòng làm cho hắn thất vọng, vì vậy cũng mời bà mối đến Vinh An bá phủ. Vốn dĩ bà mối kia cũng không nguyện ý đi, cửa hôn nhân này vừa nhìn qua đã biết là không thể thành rồi, không chừng sẽ còn bị bá phủ cho người đuổi đánh ra khỏi cổng nữa, có điều Tề thị lại nhét thêm chút bạc, xem xét đến chỗ bạc kia, bà ta cũng liền đi thử một chuyến mà thôi.

Vượt ngoài dự kiến của Tề thị và bà mối, cửa hôn nhân này vậy mà mười phần thuận lợi, không đến hai tháng sau, Diệp Sở và Bạch Biên Sương liền chính thức định thân, hôn kỳ định tháng ba năm sau. Diệp Dung thì một lòng ngóng trông Bạch Biên Sương sớm ngày gả đến nhà nàng, Bạch Biên Sương cũng ước gì có thể sớm rời khỏi bá phủ, nhưng hôn kỳ lại không thể an bài quá gấp gáp được, từ đầu hai nhà đã có chút không tương xứng, nếu bây giờ lại sốt ruột thành thân, rất dễ khiến cho người khác suy đoán, đưa ra tin đồn thất thiệt, cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể đem hôn kỳ định vào bốn tháng sau mà thôi.

...

Nghe được tin Bạch Biên Sương định thân với Diệp Sở, cằm của Diệp Thiên suýt rơi xuống đất, trong mắt nàng, hai người này căn bản là không xứng với nhau. Cũng không phải nàng xem thường Diệp Sở, nhưng dù sao thì Bạch Biên Sương chính là đích nữ của Vinh An bá phủ, lúc trước nếu như hôn sự với ca ca mà thành, thì chính là phu nhân của thế tử rồi, vị nhị ca Diệp Sở này của nàng lại chỉ là một người dân bình thường, lại còn vừa bị xóa bỏ công danh nữa.

"Ngôn ca ca, huynh nói thử xem Bạch Biên Sương này là xảy ra chuyện gì?" Diệp Thiên nhớ tới cảnh tượng cảnh Bạch Biên Sương và Diệp Dung thân mật mười ngón đan xen cùng nhau đi dạo vườn hoa quế, nàng lại không thể nói với người khác được, đành phải đến hỏi Tiêu Ngôn Phong, dù sao hắn cũng đã thấy tận mắt.

"Cõ lẽ Bạch cô nương và Tam tỷ tỷ, Nhị ca này của muội có ước định gì với nhau đi." Tiêu Ngôn Phong không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này cho lắm, chỉ cần những người này không có chút liên hệ với tiểu nha đầu cua hắn, hắn cũng không thèm để ý đến bọn họ, "Nếu như Thiên Thiên muốn biết, thì để ta phái người đi thăm dò một chút xem sao?"

"Được rồi, không cần, không cần, mặc dù muội có chút hiếu kỳ, những cũng không phải nhất định phải biết, mà cho dù bọn họ có ước định gì với nhau đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với muội cả." Diệp Thiên thở dài: "Muội chỉ là hơi xúc động, cảm khái một chút thôi, Bạch cô nương cuối cùng vẫn trở thành tẩu tử của muội." Chẳng qua là từ Đại tẩu biến thành Nhị tẩu mà thôi.

"Thiên Thiên." Tiêu Ngôn Phong vòng hai tay ôm lấy nàng, bên trong đôi mắt phượng đen như mực tràn đầy ấm ức và tủi thân, "Bọn họ định thân muộn hơn sáu năm so với chúng ta, thế mà thành thân lại sớm hơn chúng ta đến tận sáu tháng, thật đúng là không công bằng."

"Sặc!" Diệp Thiên có chút câm nín không biết nói gì, trên đời này có mấy người mới có tám tuổi đã định thân giống như nàng thế này chứ, lại nói tiếp, người khác khi nào đính hôn bao giờ thành thân, đó cũng là chuyện của người ta, dâu có gì liên quan, không có gì là không công bằng hết mà.

"Thiên Thiên, trong lòng ta thật sự rất khó chịu, muội nhanh dỗ dành ta đi." Hai tay Tiêu Ngôn Phong siết chặt một chút, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng dáng người lung linh, uyển chuyển của nàng, xem ra để Phùng ma ma chuẩn bị canh cho nàng điều dưỡng thân thể là đúng rồi, hiệu quả đúng thật là mười phần rõ rệt, đáng tiếc, tiểu vương phi yêu kiều mềm mại động lòng người như thế, thế mà hắn lại phải chờ tới sang năm mới có thể ăn vào bụng được, hai.

Diệp Thiên hơi buồn cười mà nhìn Dự vương điện hạ cao cao tại thượng đột nhiên lại trở nên vô lại như thế, bàn tay mảnh khảnh đặt trên tấm lưng rắn chắc của hắn vỗ nhè nhẹ mấy cái, "Ngôn ca ca đừng nóng vội, tháng chín năm sau là chúng ta thành thân rồi, chỉ cần đợi thêm không đến một năm nữa thôi, rất nhanh liền đến rồi mà." Nàng cũng đang ngóng trông thành thân với hắn mà, nhưng mà phải qua năm sau nàng mới cập kê, hôn kỳ như vậy cũng đã là an bài rất chặt chẽ rồi.

Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng, ý tứ rất rõ ràng, đối với phương pháp dỗ dành của nàng rất là bất mãn, không hài lòng.

Diệp Thiên mím mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên tiến đến gần gương mặt của hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

"Thiên Thiên, chỉ như thế vẫn chưa đủ."

Nói xong Tiêu Ngôn Phong cúi đầu xuống, đôi môi mỏng trực tiếp áp lên môi nàng, mấy cánh môi dán vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng mân mê, vuốt ve.

Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, cánh môi ma sát mang theo chút ngứa ngáy, tê dại, hai mắt Diệp Thiên nhắm chặt, hai hàng mi khe khẽ rung động, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Tiêu Ngôn Phong hé mở miệng, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận mềm mại của nàng, chậm rãi, dịu dàng nếm lấy thơm ngọt ngon miệng mỹ vị.

Diệp Thiên khe khẽ hừ một tiếng, cảm giác này thật quái lạ, nàng cảm thấy cả người mình giống như đang nóng lên, lòng bàn tay gan bàn chân đều vừa nóng ran vừa ngứa ngáy.

Tiêu Ngôn Phong nghe thấy nàng không tự chủ được hừ hừ thành tiếng, thân thể cứng đờ, vội buông đôi môi nàng ra, hai tay ôm nàng càng chặt hơn, đầu lưỡi ở trên môi nàng chậm rãi miêu tả theo những đường cong, giống như muốn nhớ kỹ hình dáng đôi môi của nàng vậy.

Đầu lưỡi của hắn linh hoạt, so với đôi môi kia còn ấm áp nóng bỏng hơn nhiều, Diệp Thiên theo bản năng vươn tay ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn.

Tiêu Ngôn Phong dùng lưỡi vẽ vẽ miêu tả lại cánh môi mềm mại thơm ngọt của nàng hai vòng, đột nhiên đẩy mở môi của nàng, không chút do dự đưa lưỡi vào trong, mạnh mẽ bá đạo xâm nhập vào lãnh địa của nàng.

Cả người Diệp Thiên bỗng nhiên run lên một cái, hắn lại trở nên ôn nhu, dịu dàng, đầu lưỡi chậm rãi ở trong miệng nàng thăm dò, vuốt ve an ủi dỗ dành nàng, khắp mọi ngõ ngách từ trên xuống dưới đều không có bỏ qua.

Thân thể Diệp Thiên mềm nhũn ra, nàng cảm thấy toàn thân đều mất đi khí lực, chỉ có thể mềm yếu tựa người trong ngực của hắn.

Tiêu Ngôn Phong ở trong lãnh địa của nàng tỉ mỉ tuần sát một phen, lại cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng, buộc nàng và mình cùng nhau triền miên.

Diệp Thiên có chút khẩn trương, tránh trái tránh phải, nhưng cũng tránh không khỏi sự linh hoạt mạnh mẽ, cuồng nhiệt truy kích của hắn.

Tiêu Ngôn Phong vừa cùng nàng chơi đùa thỏa thích, một cánh tay lại giống như sắt thép giam nàng thật chặt trong lồng ngực mình, tay còn lại thì đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, thời gian dần qua hắn lại cảm thấy không thể thỏa mãn nổi, lặng lẽ từ bên vạt áo nàng dò xét đi vào.

Hắn và Diệp Thiên đã đính hôn với nhau sáu năm, đã vô số lần ôm nàng ngủ, nhưng cho tới bây giờ đều luôn tuân giữ lễ nghĩa, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp vuốt ve da thịt thân thể nàng. Lưng của nàng thon thả tinh tế, cả người mảnh khảnh mềm mại, tay chạm vào cảm giác trơn bóng nhẵn nhụi vô cùng, hắn vừa chạm đến liền muốn hồn tiêu phách lạc, bàn tay to tham lam sờ soạng xoa nắn từng tấc da thịt kia, dần dần, liền di chuyển tới phía trước.

Tiêu Ngôn Phong tâm thần vừa động, đang muốn tiến thêm một bước, bên tai lại nghe được tiếng Diệp Thiên khó nhịn hừ hừ, thanh âm nhỏ yếu giống như tiếng kêu của một con mèo con, lại làm cho hắn lập tức thanh tỉnh lại.

Tay của hắn chậm rãi lui ra khỏi người nàng, môi mỏng áp lên môi nàng vuốt ve hai lượt, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt đen như mực tràn đầy thâm tình, thanh âm ngầm thấp, gợi cảm vô cùng, "Thiên Thiên, còn phải đợi thêm mười tháng nữa."

Truyện convert hay : Tinh Lâm Chư Thiên

Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký - Chương 116: Thiên Thiên, Chỉ Như Thế Vẫn Chưa Đủ