cavien6666
Nói thật, Lạc Anh cũng không nhớ rõ là ngày nào.
Chỉ biết là một đêm kia, hai người đều có điểm sắc | dục | huân tâm...
Thẩm Chi Châu kéo Lạc Anh vào cửa, khẩn cấp đưa bàn tay hướng về nút trên cùng của chính trang, xương quai xanh tinh xảo khéo léo như ẩn như hiện bên trong, phảng phất phát sáng, trong trắng lộ ra da thịt màu hồng, mặc kệ qua bao nhiêu năm, như trước nhìn không chán.
Cô gái nhỏ của anh, thế nào luôn luôn đều đáng yêu như thế, kiều diễm ướt át.
"Anh Đào, vài ngày nay nhớ anh không?"
Đi công tác nửa tháng, nói không nhớ, Lạc Anh đều cảm thấy bản thân rõ ràng là nói dối.
Cô bị bắt ngửa đầu, cổ tuyết trắng kéo thành một đường thẳng mượt mà, chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tay đặt lên bờ vai anh, không không biết xấu hổ biểu hiện ra nhớ thương, vòng vo hỏi: "Công tác thế nào?"
"Vẫn được, dự án vốn đã định từ trước." Người đàn ông ngoài miệng nói chuyện, tay không ngừng chút nào, nâng cằm cô lên, hôn lên má cô, cuối cùng còn cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát ôm lấy cô, hướng phòng ngủ đi.
Kết hôn ba năm, cùng anh ở chung bốn năm có thừa, Lạc Anh đối với người đàn ông rõ như lòng bàn tay, mỗi một động tác của anh vừa mới bắt đầu, cô cũng đã đoán ra anh muốn làm gì...
Nhỏ giọng nhắc nhở: "Ai... Thẩm Chi Châu... (không thể vượt qua)..."
"... Cái nào?"
Người đàn ông nhăn lại mày, đem áo thoát, bụng dưới săn chắc, thắt lưng gầy một chút một chút lộ ra...
Lạc Anh có chút xấu hổ, trong hơi thở ẩm ướt ấm áp, có tiếng tim đập không thể tả, thậm chí ngay cả trả lời vấn đề đều đã quên.
Cho đến khi hai người ôn tồn đã lâu, chuẩn bị càng tiến thêm một bước, Lạc Anh nghĩ đến cái gì, tay mềm mại vỗ vỗ anh, xấu hổ nói: "Thẩm Chi Châu, cái kia không có."
"Không có?" Thẩm Chi Châu kéo ngăn tủ ra, nhìn một chút, quả nhiên không có, hơi trầm ngâm một lát, vô lực đè cái trán, đang muốn rút lui khỏi.
Tay Lạc Anh đã nhẹ nhàng giữ cổ tay anh, vùi vào cổ anh, mơ hồ nói: "Cứ như vậy đi."
Người đàn ông không nghe rõ, nâng mặt cô lên, véo cô, lại hỏi: "Cái gì?"