Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương - Chương 87


45 phút đã trôi qua, Hạo Thiên cứ ngồi như thế nhìn tờ giấy kết quả. Nhưng trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô.

Cuối cùng, Hạo Thiên cũng đứng lên và ra khỏi phòng.

- Đi thôi. - Hạo Thiên nói với Lâm Dương đang đứng trước cửa.

Lâm Dương gật đầu rồi đi theo sau anh. Chiếc xe BMW màu đen lao như tia chớp trên đường lớn.

- Chào mọi người, em đi đây. Sang đến nơi em sẽ nhắn tin địa chỉ nơi ở cho mọi người. - Quỳnh An vẫy tay chào anh Toàn và Huyền My

- Ừ, nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy.

Quỳnh An vội quay đi nếu không cô sẽ khóc mất. Cô đã yêu cầu anh Toàn để cô tự thuê nhà bên ấy vì cô muốn bắt đầu từ việc nhỏ nhất. Nếu không cô làm sao có thể tự sống một mình bên ấy được.

Quỳnh An đã tạm biệt mọi người và lên máy bay. Người cô đợi cuối cùng cũng không đến. Mặc dù biết trước kết quả sẽ thế này nhưng lòng cô vẫn có gì đó chua xót. Bây giờ chắc anh chẳng còn tâm trí nào mà nhớ đến cô nữa.

Vào đến vị trí ngồi cô mới phát hiện mình quên chưa tắt nguồn điện thoại di động. Cô lôi điện thoại ra định tắt nguồn thì thấy một tin nhắn từ Tố Như gửi đến. Cô nhấn vào xem.

Gì thế này. Là một kết quả kiểm tra thai. Cô ta có thai rồi sao, là với Hạo Thiên. Kèm theo kết quả kiểm tra ấy là dòng chứ " Em gái chờ câu chúc mừng của chị". Lại một lần nữa tim cô vụn vỡ ra. Cô cười chua xót rồi tắt nguồn điện thoại. Bây giờ đó không còn là vấn đề của cô nữa rồi. Cô đã quyết định từ bỏ tình yêu này, đồng nghĩa với việc không quan tâm tất cả mọi thứ về anh. Như thế là quá đủ rồi.

Hạo Thiên vừa xuống xe đã chạy tức tốc vào sân bay, đảo mắt khắp nơi tìm cô nhưng không thấy đâu. Sân bay đông người đông như kiến cỏ, tìm thấy cô không phải điều dễ dàng. Anh đưa mắt nhìn lên bảng thời gian chuyến bay thì mới biết chuyến bay của cô vừa cất cánh rồi. Anh bất lực ngồi xuống đất, vậy là cuối cùng anh cũng đến muộn rồi sao, cuối cùng anh cũng không thể gặp mặt cô lần cuối.

Lâm Dương chạy vào theo sau thì thấy anh đang ngồi thẫn thờ dưới đất, chắc máy bay đã cất cánh rồi. Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh.

- Thiếu gia, chúng ta về thôi.

- Một lời xin lỗi tôi cũng chưa thể nói với cô ấy!....



Ngày hôm ấy trời trút xuống một cơn mưa tầm tã. Trời như đang khóc thay cho tiếng lòng của con người. Những tiếng sấm xé trời như tiếng lòng con người đang gào thét đau đớn. Em đi bỏ lại tất cả phía sau lưng. Bỏ anh, bỏ lại kỉ niệm, bỏ lại cả những niềm nhớ thương.

Mưa xua tan đi muộn phiền

Hay mang lại niềm nhớ

Mưa rửa sạch nỗi đau

Hay làm ta da diết

Sau cơn mưa trời lại sáng

Hay ta không thể quên nhau


Trải qua 12 tiếng trên máy bay dài đằng đẵng cuối cùng cô cũng đã đặt chân lên đất nước Pháp mộng mơ và xinh đẹp. Xuống máy bay cô hít một hơi thật dài để cảm nhận mùi vị đất của đất nước mông mơ này. Cô tự nhủ bản thân phải thật cố gắng.

Cô bắt một chiếc taxi để đến chỗ thuê nhà trọ. Lúc còn ở Việt Nam cũng may cô đã tìm hiểu kĩ trước rồi, giờ chỉ việc đến đó và tìm một căn nhà phù hợp với giá tiền của cô. Và có một điều may mắn nữa là khi còn học ở Việt Nam cô có học thêm tiếng Pháp, khả năng nói tiếng Pháp của cô khá ổn nên cô không lo lắng lắm về chuyện bất đồng ngôn ngữ. Bây giờ cô mới nhận ra việc chăm chỉ học tiếng nước ngoài có lợi như thế nào.

Đi được 15 phút thì cô đã đến địa chỉ cần đến. Suốt đường đi cô chăm chú ngắm nhìn đường phố và kiến trúc những ngôi nhà ở đây. Tất cả đều rất tuyệt vời. Mọi thứ đều rất xa hoa. Nhưng ở nơi nào càng xa hoa càng lắm cạm bẫy, cô cũng biết được như thế nên càng phải cẩn thận hơn.

Cô đi vào một con ngõ nhỏ hơn để tìm nhà trọ, ở đây cũng không khác biệt lắm với những gì cô đã tìm hiểu trước đó. Cô có hỏi thử mấy nhà nhưng tiền thuê trọ ở đây khá đắt nên cô vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý.

Cô đã đi rất nhiều ngõ nhưng vẫn chưa tìm được. Lại còn phải mang vác một đống đồ cồng kềnh khiến cô mỏi nhừ cả tay và chân. Cuối cùng cô cũng tìm được một căn nhà có vẻ ổn, nhưng chưa biết giá cả như thế nào.

Cô hỏi thăm những người gần đây thì biết được chủ nhà trọ này ở gần đây. Cô quyết định tìm đến và hỏi luôn chứ cô đã quá mệt mỏi với việc phải mang một đống đồ này đi tìm nhà trọ rồi.

- Êtes-vous le propriétaire ici? ( Bác có phải chủ ở đây không ạ) - Quỳnh An theo sự chỉ dẫn của những người ấy thì đến trước một căn nhà rất khang trang nằm cách con ngõ cô định thuê phòng 2 con ngõ nữa.


- Droite. Je veux louer une auberge? ( Đúng vậy, cháu muốn thuê trọ?) - Chủ nhà trọ nhẹ nhàng hỏi.

( Mình xin được phép viết tiếng Việt luôn ạ)

- Vâng ạ. Giá phòng trọ ở đây một tháng là bao nhiêu ạ.


- 4 triệu một tháng, đã bao gồm tiền nước và tiền điện rồi.

Thương lượng một lát thì bác chủ nhà đồng ý giảm cho cô 200 một tháng vì biết rằng cô là du học sinh chỉ mới sang đây. Đây coi như là một khởi đầu may mắn của cô ở một đất nước mới đi.

Sau đó, bác chủ nhà dẫn cô đi đến xem phòng. Bên trong căn phòng khá ổn để một mình cô ở. Thế là cô đã quyết định sẽ thuê chỗ này. Nhưng theo nguyên tắc chủ nhà sẽ thu trước của cô 3 tháng tiền nhà. Nên trả tiền nhà xong cô đã chẳng còn lại bao nhiêu tiền trong người. Cô đang tính phải đi tìm việc làm thêm để trang trải cho việc học của mình. Cô không thể phụ thuộc vào anh Toàn được.

Nghỉ ngơi một lát thì cô đứng dậy, vực lại tinh thần để dọn dẹp nhà mới. Trong lúc loay hoay chuyển đống vali vào thì thật xui xẻo chiếc điện thoại của cô bị rơi từ trên cao xuống, nằm ngon lành dưới chiếc vali, thế là đi toi cái điện thoại rồi. Không có điện thoại làm sao cô liên lạc được với mọi người ở Việt Nam đây. Đúng là đã nghèo rồi con hay gặp cái eo.

Cô dọn dẹp xong mệt quá đánh một giấc đến tận 6h tối. Cảm thấy bụng đói nên cô tỉnh dậy. Bây giờ ngoài mì gói ra thì cô cũng chẳng có gì để ăn. Vậy là cô úp mì gói cho bữa tối.

Ngày mai là ngày nhập học đầu tiên nên cô phải chuẩn bị một số thứ. Hồ sơ bên trường đã được anh Toàn lo chu đáo nên bây giờ cô chỉ cần đến và học thôi. Cảm giác của cô khá hồi hộp, không biết môi trường học tập ở đây thế nào nhỉ. Có gì giống với Việt Nam hay không? Không biết cô có hoà nhập được với bạn bè ở đây hay không. Bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cô. Quỳnh An chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Vì là buổi nhập học đầu tiên nên cô dậy khá sớm để chuẩn bị. Cô muốn đến sớm để tham quan trường một lát trước khi vào học.

Chỗ cô ở cách trường cũng không xa lắm. Chỉ cần bắt một chuyến xe buýt là đến theo sự chỉ dẫn của người địa phương ở đây mà cô đã hỏi thăm. Khi đến trường cô thực sự ngạc nhiên và choáng ngợp với vẻ đẹp của ngôi trường này. Anh Toàn thực sự đã tìm cho cô một ngôi trường rất tốt. Khuôn viên trường rất rộng, đến nỗi cô phải cầm bản đồ mới không bị lạc. Trong trường trồng rất nhiều loại cây, tạo cho không khí thoáng mát và thoải mái. Có rất nhiều bãi cỏ để sinh viên có thể tụ tập cùng nhau. Ở đây ai cũng xa lạ khiến cô có một chút lo lắng.

Buổi học đầu tiên của cô khá tốt đẹp, bạn học của cô cũng là những người từ nước khác đến, cũng có cảm nhận giống cô nên họ khá thân thiện. Điều này làm cho cô cảm thấy vui vì ít nhất cô không phải một mình ở đất nước xa lạ này.

Về nhà sau một buổi học dài, Quỳnh An nằm vật trên giường. Còn rất nhiều thứ ở đây mà cô cần phải học hỏi.


Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương - Chương 87