Quỳnh An về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Cô chào mọi người rồi đi lên phòng mình. Mở cửa phòng thì cô giật mình suýt ngã ngửa, Hạo Thiên đã ở trong phòng cô từ lúc nào. Anh đang ngồi trước bàn của cô, tay mân mê khung ảnh của cô. Nghe tiếng gõ cửa, Hạo Thiên quay lại nhìn, tay đặt lại khung ảnh về chỗ cũ.
- Làm em giật cả mình. Anh về từ lúc nào thế. - Quỳnh An vừa nói vừa đi vào phòng.
- Anh về rất lâu rồi, cố tình về sớm để gặp em mà em đi giờ này mới về. - Hạo Thiên tỏ vẻ giận dỗi.
- Em có đi chơi đâu, em là đi làm chuyện tốt mà. - Quỳnh An đi đến giường, thả túi xách xuống.
- Em đi làm chuyện tốt rồi quên mất anh luôn đúng không.
- Đâu có. Hạo Thiên của em hôm nay sao trẻ con thế. - Quỳnh An cười, đứng trước mặt Hạo Thiên nghiêng nghiêng đầu sang một bên. Dáng vẻ ấy cũng có thể cướp mất trái tim bao chàng trai rồi.
Hạo Thiên không nói gì nữa, trên khuôn mặt đã trải qua nhiều gian khổ của anh xuất hiện chút ngượng ngùng của tuổi mới lớn. Anh ngồi xuống giường rồi kéo Quỳnh An ngồi lên đùi mình. Anh vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhỏ xinh xinh của cô từ phía sau, đầu dựa vào vai cô mà ngửi mùi tóc yêu thích.
- Ngày mai chúng ta đi chơi nhé. Anh sẽ dẫn em đến chỗ này. - Giọng anh trầm ấm
- Sao tự nhiên lại muốn dẫn em đi chơi, anh không phải làm việc sao.
- Công việc không quan trọng bằng em.
- Cảm động quá đi mất. - Quỳnh An cố tình chêu chọc. - Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu?
- Đến một nơi mà anh chắc chắn sẽ rất thích.
- Vậy mai em sẽ làm một ít đồ ăn mang theo. Như thế sẽ giống đi dã ngoại hơn.
- Em không cần vất vả làm làm gì, anh sẽ bảo người làm chuẩn bị.
- Không. Em muốn tự tay mình làm cơ.