Vì tình trạng của Quỳnh An đã khá lên rất nhanh nên cô chỉ cần nằm viện 3 ngày là đã được xuất viện. Được về nhà thật là tốt. Mặc dù đã rất nhiều lần vào bệnh viện nhưng cô vẫn không thể nào quen nổi với cái mùi ở đó. Thật sự rất khó chịu.
Bây giờ Quỳnh An đang ở trong bếp để nấu một thứ thật bổ dưỡng cho người bệnh. Hạo Thiên đã cho cô biết Lâm Dương vì cứu cô và Hạo Thiên mà bản thân cũng đã bị thương rất nặng. Cô sẽ nấu cháo cho anh ấy để bản thân bớt đi sự áy náy. Cô cũng đã nấu cơm cho Hạo Thiên, nhưng cơm của Hạo Thiên sẽ được tài xế mang đến còn cô sẽ vào bệnh viện vì Lâm Dương hiện tại đang bị thương.
Tất cả đã được chuẩn bị xong. Cô đang trên đường đi đến bệnh viện.
- Anh có sao không.
Quỳnh An đang đi dọc hành lang để đi vào phòng bệnh của Lâm Dương thì thấy Lâm Dương đang di chuyển rất khó khăn với chiếc lạng. Dường như chiếc lạng không nghe theo ý nên Lâm Dương đã bị ngã. Cô vội vàng chạy đến đỡ anh ấy đứng dậy.
- Tiểu thư Quỳnh An, cô làm gì ở đây. Chẳng phải cô đã được xuất viện rồi sao. - Lâm Dương bất ngờ khi thấy Quỳnh An ở đây, anh thoáng bối rối vì đây là lần đầu tiên cô và anh tiếp xúc gần thế này. Ngày thường anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách nhất định.
- Còn làm gì nữa chứ, tôi đến đây để chăm sóc người bệnh đây. - Quỳnh An vui vẻ dơ âu cháo lên trước mặt.
- Tiểu thư không cần làm thế đâu, tôi không sao đâu.
- Nhìn anh có sao đấy. Với lại anh bị thương là do tôi, nếu tôi không làm gì thì sẽ u uất sinh bệnh mà chết mất.
Quỳnh An cố tình trêu ghẹo Lâm Dương.
- Tiểu thư...
- Đi thôi, tôi đỡ anh về phòng.
- A...không cần đâu tiểu thư, tôi có thể tự đi được.
- Theo như tôi thấy thì anh không điều khiển được chiếc lạng này.
- À..nó khó hơn tôi nghĩ. - Lâm Dương mỉm cười, một nụ cười thật thoải mái kèm theo chút xấu hổ, đường đường là một giang hồ khét tiếng mà đến chiếc lạng cũng không thể xử lí được.
- Thế nên anh mới phải để tôi giúp. Mà anh cười như thế này có phải rất đáng yêu không. Cứ suốt ngày mặt lạnh như thiếu gia nhà anh. Tôi suốt ngày phải nhìn 2 khuôn mặt lạnh như băng của 2 người mà áp lực già sớm mất. - Quỳnh An nói chuyện trêu đùa một cách thoải mái.
- Xin lỗi vì đã làm tiểu thư khó chịu. - Lâm Dương cố gắng che đi vẻ mặt đang ngày càng đỏ của mình. Tiểu thư hôm nay nói chuyện với anh rất thoải mái, làm cho anh có chút ngượng ngùng. Cứ như thế này thì anh không kiềm chế được bản thân mất.
- Không sao không sao. Anh bỏ bản mặt lạnh như tiền của mình đi là được rồi. Mà Hạo Thiên này, anh như thế này mà cũng không cử một người đến giúp anh sao. - Quỳnh An trách móc.