Long Tử Nguyệt quan sát đoàn người đang căng thẳng tột cùng phía dưới, nam tử cao to có khuôn mặt trông thật hung thần sát ác, toàn thân tỏ ra bình tĩnh, gặp biến không loạn mà đảo tầm mắt xung quanh chú ý động tĩnh.
Trong đoàn tổng cộng vỏn vẹn chỉ bảy người thôi, năm nam tử có vẻ biết võ công, cũng dư sức chống chọi với bầy sói chỉ có hai nữ tử, một thì Long Tử Nguyệt nhìn không ra được nàng ta có võ hay không, cước bộ loạng choạng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước.
Tiểu Ngân sau khi thấy bầy sói đến thì tỏa ra một cỗ mùi hương có lẽ chỉ có động vật cảm nhận được, có vài con sói ban đầu còn mon men lại gần Tiểu Ngân, nhưng sau khi ngửi được mùi hương cùng ánh mắt đang dần chuyển sang màu lam thì vội lảng tránh khỏi tầm mắt của nó.
Bầy sói dần chuyển hướng sang đoàn người mà gầm gừ. May mắn cả đám người kia đang tập trung tinh thần quan sát bầy sói, không có chú ý đến ánh mắt đang biến màu một cách khác thường của Tiểu Ngân.
Mọi thứ bên dưới tán cây đều được Long Tử Nguyệt thu vào mắt, thấy Tiểu Ngân không những không gặp nguy ngược lại còn dọa lũ sói kia nép sang một bên, khiến chúng đổi mục tiêu tấn công thì cũng giảm bớt lo lắng phần nào.
Bất chợt bầy sói hú vang vọng cả góc rừng, co thân thể lại bất chợt nhào đến tấn công đoàn người nọ. Nam tử có vẻ là trưởng đoàn lập tức vung thanh kiếm trong tay chém con sói đang há miệng lộ ra hàm răng đầy sắc nhọn lao về phía hắn, thanh kiếm không bị cản trở gì cứ vậy mà bổ đôi ngang bụng con sói kia, thân thể xẻ đôi mang thao mùi máu tanh cùng nội tạng bay tứ tán ra ngoài.
Máu tươi vung vãi đầy trên đất càng kích thích thú tính của bầy sói hơn, từng đợt tấn công liên tiếp của bầy sói không ngừng nhào đến đoàn người, năm nam tử cùng một nữ tử ra sức phòng ngự cùng đáp trả lại bầy sói, bảo vệ nữ tử không có võ công kia ở giữa.
Tình thế càng lúc càng tệ, bầy sói dường như ăn phải thuốc, liều chết xông lên tấn công đám người, nữ tử sức lực cũng yếu hẳn đi, đang gắng gượng chống đỡ. Nam nữ dẫn đầu thấy vậy nhanh chóng ra lệnh mọi người nhanh nhảy lên cây mà trốn tạm thời, khôi phục thể lực.
Tiểu Ngân thì đã bỏ đi từ lúc cuộc chiến vừa bắt đầu, hiện tại không còn bóng dáng, Long Tử Nguyệt đang ngồi trên cây thấy đoàn người lục tục rút lui dần về phía sau, chuẩn bị nhảy lên cây trốn lại xui xẻo là chỉ có cái cây Long Tử Nguyệt đang ngồi có vẻ to nhất, cao nhất cũng như khó trèo lên nhất.
Trong lòng một cỗ bực bội vì bị đám người kia giành chỗ, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Lúc đám người kia đều đã nhảy lên hết trên cây, bầy sói không lên được không ngừng ở bên dưới đi đi lại lại, ngó lên trông chừng bọn họ, trong miệng không ngừng gầm gừ.
Long Tử Nguyệt thấy đoàn người hơi thở hổn loạn, toàn bộ mùi máu xộc vào khứu giác làm nàng thấy cơn khát của bản thân càng lúc càng khó kiểm soát, đưa ánh mắt liếc mọi người một cái. Lúc này cả đoàn người mới phát hiện ra có một người nữa đang ẩn nấp trên tàn cây cùng với bọn họ, trên người chỉ khoác hờ ngoại bào màu đen, mái tóc cùng ánh mắt đỏ rực nhìn lướt qua bọn họ, khiến tâm tình vừa được thả lỏng khi thoát khỏi bầy sói lại lập tức đề cao cảnh giác lên.
Một người vô thanh vô tức xuất hiện trước bọn họ, ẩn thân trên tàn cây quan chiến một hồi lại không hề tạo động tĩnh, may mắn kẻ này không đột ngột công kích bọn họ nếu không thật là phải bỏ mạng lại nơi đây rồi.
Long Tử Nguyệt thấy đám người nhìn nàng chằm chằm đầy cảnh giác cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, đưa tay nhàn nhã vuốt mái tóc đỏ rực của nàng, gió thổi xào xạc mang theo mùi máu thơm nồng, lay động tàn cây cùng mái tóc của Long Tử Nguyệt, lộ ra đóa bỉ ngạn giữa mi tâm nàng.