Truyện tranh >> Thoát Không Khỏi Sự Dịu Dàng Của Anh >>Chương 7: Hương vị rung động

Thoát Không Khỏi Sự Dịu Dàng Của Anh - Chương 7: Hương vị rung động

Đứng trước cửa kính phòng bệnh Tiểu Úc thiếu chút nữa không nhận ra bạn của Ivan, anh ấy gầy tới mức xương gò má cũng nổi lên, hốc mắt lõm xuống, không thể thấy được vẻ tuấn lãng, cương nghị ngày xưa. Nhưng ánh mắt lại mang thần thái sáng láng, nhìn một cô bé đang ăn kem chuối tiêu trên sô pha, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc…

Cô bé rất đáng yêu, một mái tóc xoăn như búp bê, lông mi thật dài đang chớp chớp, một đôi mắt to và ngây thơ được khảm trên gương mặt trắng nõn tựa như bánh bơ ngọt, làm cho người ta nhìn thấy đều chảy nước miếng.

Cô bé quay đầu nhìn anh ấy, đi lại sô pha, đem kem đưa đến miệng cười nói: “Ba ba…. có muốn ăn không?”

Anh ấy lắc đầu, cười nhẹ. “Tư Tư, hiện tại ba ba không thể ăn, con cất giùm ba ba ……

“Dạ!” Cô bé ngoan ngoãn đem kem chuối tiêu đã ăn hết một nửa đặt trên bàn bên cạnh, còn có chút tiếc nuối lại nhìn một cái.

Người vợ xinh đẹp liếc anh ấy: “Anh lớn rồi còn bắt nạt một đứa trẻ?”

“Thoạt nhìn cảm thấy ăn rất ngon…. lần đầu tiên con gái mời anh mà…”

“Em sẽ cất giùm anh.” Vợ anh ấy cúi người dùng bông thấm chút nước, nhẹ nhàng chậm trên đôi môi khô nứt của anh ấy, mỗi một lần đều thật nhẹ nhàng. Anh chuyển sự chú ý, bắt lấy tay cô đặt lên môi hôn…

Trong ánh mắt đều là yêu thương vô hạn…

Xem ra muốn lãng mạn, thật sự không cần phải có ánh trăng.

Ivan rất không tử tế cắt ngang cảnh đẹp. Anh gõ cửa rồi lôi kéo Tiểu Úc đi vào: “Quân Dật, không việc gì thì đừng ở trên giường giả chết, nhanh đứng lên xây cho tớ một ngôi nhà.”

“A….” Đúng lúc bà xã vừa mở miệng, Lâm Quân Dật ngắt lời: “Ivan, đã khởi công rồi à?”

“Mọi chuyện đều xử lý xong, ngày mai có thể tiếp tục thi công.”

Chị Lâm vẫy tay con gái.

Cô bé lập tức bước đến, rất lễ phép chào hỏi Tiểu Úc: “Em chào chị!”

Nghe xong cô như mở cờ trong bụng, ôm lấy cô bé trước mắt bắt đầu điên cuồng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cô bé rất đáng yêu a!”

Phụ nữ thích nhất là khi có người nhỏ tuổi hơn kêu mình là chị chứng tỏ cô vẫn còn trẻ nhưng có người cố tình không hiểu còn thay cô đính chính.

“Tư Tư, sau này gọi cô ấy là thím biết chưa?”

“Dạ, con chào thím!” Tư Tư nắm tay cô, đặc biệt vui vẻ chỉ chỉ Lâm Quân Dật nằm ở trên giường, ngọt ngào nói: “Thím đó là ba ba của con.”

Cô bé thật là ngoan!

Không hiểu sao không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên thương cảm. Nhất là Lâm Quân Dật, vẻ mặt anh ấy trầm xuống.

Thừa dịp lúc ra ngoài mua hoa quả, Tiểu Úc vụng trộm hỏi Ivan: “Tư Tư không phải con ruột của Lâm Quân Dật sao?”

“Đương nhiên là con ruột !”

“Nhưng…. em vẫn cảm thấy bọn họ có gì đó là lạ .”

“Úc!” Ivan nói: “Cậu ta gần đây mới biết Tư Tư là con gái mình…”

“Sao lại như vậy?”

“Rất phức tạp, trong một lúc nói không rõ được.”

Tiểu Úc cứ hỏi mãi nên Ivan mới nói cho cô biết sự tình.

Thì ra Lâm Quân Dật và bà xã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau ở trong cô nhi viện. Đáng tiếc ông trời trêu người, hai người ly hợp nhiều lần trắc trở, cuối cùng bởi vì em gái Lâm Nhĩ Tích cố ý gieo bất hòa mà hiểu lầm nhau. Lâm Quân Dật nản lòng thoái chí trở về Mỹ, còn bà xã đang mang thai lại nhận hết mọi khổ sở. Không lâu sau, hai người lại gặp lại lần nữa, Lâm Nhĩ Tích vì không muốn cho bọn họ bên nhau, lại nghĩ cách chia rẽ bọn họ, thậm chí không tiếc lợi dụng Ivan…

Sau khi nghe xong, Tiểu Úc thật sự sốc.

“Cô ấy lợi dụng anh mà anh còn yêu cô ấy?” Ivan sao lại yêu một người tâm cơ thâm trầm như vậy, đã thế còn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

“Việc này anh cũng về sau mới biết được .”

“…!” Cũng may, anh ta không phải ngu ngốc. “Vậy giờ anh có phải rất hận cô ấy không?”



Ivan lắc đầu, bình tĩnh nói: “ Anh không hận cô ấy. Cô ấy từ nhỏ đã sống phụ thuộc người khác, không nơi nương tựa. Dù là kẻ nào ở trong hoàn cảnh này lớn lên đều đánh mất chính mình… Hiện tại, anh chỉ hy vọng cô ấy có thể hiểu được chính mình cần gì, tìm được một người có thể cho cô ấy hạnh phúc.”

Cô thích đáp án này của anh, đặc biệt thích!

Thích sự khoan dung, thích sự lạnh nhạt…Yêu và hận, trước giờ luôn khắc chế lẫn nhau. Không hận… mới thật sự không yêu!

Thình lình Ivan nắm chặt tay cô. Cô càng muốn rút ra, anh càng cầm thật chặt.

“Tiểu Úc…” Tay kia của anh thì chuyển qua bên hông cô, con ngươi đen chứa đựng chân thành chưa bao giờ có: “Em hãy yêu anh, như anh yêu thương em!”

Kinh điển a! câu nói này kinh điển đến mức chỉ có thể có trong những quyển sách viết ra.

Anh nắm lấy thắt lưng, tay ôm chặt thêm, thân thể cô một chút cũng không thể cử động. “Bởi vì đây là ý trời, chúng ta đều không thể kháng cự…”

Lời ngon tiếng ngọt từ miệng anh thật sự ngọt ngào đến tận trái tim, có thể lừa chết người không đền mạng.

“Anh thật lòng yêu …”

Chưa kịp nói hết, cô liền bị một đôi môi mềm mại ngăn chặn…

Đôi môi chạm nhau, làm trời đất đảo lộn. Trong nháy mắt sự kinh ngạc của cô lập tức bị nụ hôn nồng nhiệt chôn vùi, cô không tự chủ được nhắm mắt lại, dùng lòng mình thể nghiệm sự va chạm tuyệt đẹp của môi và môi trong lúc đó….


Mới đầu anh hôn mềm nhẹ, càng hôn càng cuồng nhiệt. Cuối cùng, đôi tay anh ôm chặt cô, lưỡi linh hoạt thâm nhập vào khuôn miệng của cô…. Đầu lưỡi vừa đụng chạm, nụ hôn nồng nhiệt liền hóa thành nụ hôn khiêu khích hoàn toàn không thể khống chế, cuồng nhiệt phá hủy phòng bị tâm lý của cô.

Nụ hôn dài vừa chấm dứt, anh ôm lấy thân thể cô, điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim đang đập dồn dập một chút. “Chúng ta chính thức kết gi*ao đi?”

Mọi thứ bắt đầu rất đột ngột làm cô có chút loạn. Không, là rất loạn! Cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút! Đầu óc cô hiện giờ dường như trống rỗng.

“Có thể cho em thời gi*an để suy nghĩ không?”

“Được! Bao lâu?”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Chờ em có đáp án em sẽ gọi điện thoại cho anh, em đi trước… Em hy vọng anh đừng quấy rầy !”

Cô nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ, cảm giác được anh không được vui.

Sau ngày đó, anh không xuất hiện nữa, cũng không gọi điện thoại cho cô.

****************************

Tháng năm, mùa cây anh đào nở rộ.

Cây anh đào trước phòng ngủ trong một đêm đã nở rộ, đung đưa trong gió thật rực rỡ xán lạn….

Tiểu Úc rất thích cây anh đào, cô nói cây anh đào tựa như tình yêu, hoa nở hoa rơi tuyệt mỹ trong chốc lát…

Lăng Lăng lại không thích cây anh đào, cô nói cây anh đào rất thương cảm, đóa hoa như mưa bay lả tả, khi bay múa đầy trời, ý nghĩa đã chấm dứt…

Nhưng hôm nay, Lăng Lăng lại nghiêng người ngồi ở cửa sổ, nhìn cây anh đào nở rộ dưới lầu đến ngẩn người. Gió thổi qua khẽ lay động mái tóc đen dài, cũng lay động ưu thương cô che dấu đã lâu……

Tiểu Úc biết, cô ấy đang nhớ đến một người, một người cô ấy vẫn yêu nhưng chưa từng thấy mặt. Bọn họ quen biết trên mạng, hiểu nhau, nhưng lại chưa gặp nhau bao giờ.

Bởi vì người kia sống ở Mĩ, anh ta có ước mơ vĩ đại đang theo đuổi. Lăng Lăng không muốn trở thành sự ràng buộc của anh ta, không muốn anh ta vì cô mà buông tha cho ước mơ đang theo đuổi.

Lăng Lăng nói: Tình yêu của bọn họ như cây anh đào, từ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng sinh ra thân cây tráng kiện, không biết khi nào hoa tươi nở rộ, cũng không biết khi nào hoa khô héo…

Nếu nhất định không có kết quả, đơn giản là cô ấy không nên đi bắt đầu…

Tiểu Úc không đồng ý, chỉ cần hai người yêu nhau, có cái gì khó khăn không vượt qua được, có cái gì không thể từ bỏ?

Muốn biết quen có kết quả hay không, bắt đầu trước rồi nói sau!

Giữa trưa Lăng Lăng nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc, rửa mặt, lấy ít đồ dùng quần áo và chút đồ ăn vặt, ra khỏi cửa.

Hôm nay giáo sư Dương Lam Hàng của cô mời tất cả sinh viên trong tổ đề tài của anh và một vài tổ khác đến khu nghỉ mát chơi.


Lăng Lăng đi rồi, căn phòng vốn không lớn, nhất thời trở nên trống trải.

Tiểu Úc nhàm chán nhìn thời khoá biểu, hôm nay lại không có tiết học thật là làm cho người ta buồn bực. Cô lấy di động ra gọi cho vài người bạn đã lâu không gặp, nhưng tất cả họ đều rất bận rộn, không phải bận rộn cùng bạn trai hẹn hò, thì là bận rộn đi mua sắm.

Cô đành gọi về nhà, tiếp điện thoại là mẹ Quan: “Tiểu Úc a, mẹ đang muốn gọi điện thoại cho con đây!”

Cô cảm động muốn chết, định nói đôi câu thật tình cảm với mẹ thì mẹ Quan nói tiếp: “Tối nay nhà mình hẹn bác Âu Dương ăn cơm, con về sớm một chút! Lần này không được trốn đi, nếu trốn nữa mẹ đánh gãy chân con!”

“Mẹ à, mẹ giết con đi!”

“Mẹ sao lại sinh ra một nha đầu không lương tâm như con chứ! Con thữ không trở về xem!!!” mẹ Quan nói xong liền dập điện thoại.

Cô khóc không ra nước mắt, trong lúc vô ý thì thấy tên “Hung linh đêm khuya” trên điện thoại, trong lòng run lên, nhiều ngày nay vẫn chưa hạ được quyết tâm, đột nhiên lại trở nên kiên định.

Điện thoại vừa nối, đối phương lập tức nhận, anh thấp giọng hỏi: “Tiểu Úc?”

Nghe anh nói chuyện thấy không tiện lắm, Tiểu Úc nói nhanh: “Anh đang bận à? vậy em chờ anh xong việc rồi nói sau.”

“Chờ một chút!” Một lát sau mới tiếp tục nói: “Không sao, anh đang cùng luật sư bàn luận phương án xác nhập công ty.”

“Em sợ làm lỡ công việc của anh .”

“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em chứ?”

Cô muốn nói vài lời với anh, suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: “Cám ơn!”

Trong lòng rất ấm áp, cảm giác được xem trọng thật tốt!

“Chút nữa anh cùng luật sư bàn công việc xong, liền đến trường học đón em.” Anh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Buổi tối anh muốn dẫn em tham gia một buổi tiệc xã gi*ao.”

“Không được, buổi tối em phải cùng ăn cơm với vị hôn phu.”

“Ừhm.”

Tiểu Úc rõ ràng là muốn chọc tức anh, không biết vì cái gì khi nói ra lại thấy có điều bất thường. Nhất là nghe thấy anh thản nhiên “uhm” một tiếng.

“Anh thật lòng thích em sao?”

“Đúng.”

“Anh tin vào ý trời chứ?”


“Ừh”

“Em cho anh một cơ hội, nếu hôm nay trước mười hai giờ anh có thể tìm được em, em chấp thuận làm bạn gái anh!”

“Được!” Anh rất thoải mái đồng ý , ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho cô

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Úc tắt luôn điện thoại, bỏ vào ngăn kéo.

Cô không muốn lấy một công tử đào hoa như Âu Dương Y Phàm, cũng không muốn dễ dàng chấp nhận tình yêu, cho nên tình nguyện tin vào ý trời — hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của cô, cô tin ông trời sẽ để cô gặp được chân mệnh thiên tử của chính mình.

***********************************

Vừa ra khỏi phòng, Tiểu Úc liền bắt đầu nhìn xung quanh, hy vọng có thể thấy chiếc Porsche xấu muốn chết quen thuộc kia, đáng tiếc nhìn hoài mà vẫn không thấy.

Dọc theo đường đi, cô ngồi trong taxi không ngừng nhìn qua cửa kính xe tìm kiếm…

Mỗi một chiếc xe thể thao chạy qua đều làm cho lòng cô run lên, dần dần cô phát hiện: Kỳ thật so với thương hiệu Porsche, các xe thể thao khác còn khó nhìn hơn.

Về nhà, mặc vào lễ phục mẹ đã chuẩn bị cho, im lặng chờ người khác trang điểm cho mình, cô muốn cười, lại cười không nổi.

Nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười của anh đã khắc thật sâu ở trong tâm trí của cô, từ trước đến nay anh đều trực tiếp thổ lộ, bây giờ nhớ tới vẫn thấy cảm động.


Không thể tưởng được, bất giác cô để ý đến anh như thế. Từng phút từng giây trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ ăn cơm chiều.

Ngồi ở bàn ăn xoay tròn trên đỉnh khách sạn, quan sát kiến trúc nhỏ bé bên ngoài, Tiểu Úc tưởng tượng thấy Ivan đang ở khắp tìm cô!

Theo thời gi*an trôi qua, cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ sát đất, chậm rãi di chuyển, chậm rãi biến hóa, giống như năm tháng trôi qua, tất cả đều đang thay đổi, duy chỉ có sự chờ mong của cô với anh đã thành vĩnh hằng.

Cô cúi đầu uống một ngụm trà, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình.

Ý trời? Ông trời sao có thể nói cho Ivan: cô đang ngồi ở đây chờ anh?

Cô không phải đang cho anh cơ hội mà là tuyệt đường hy vọng của anh và tuyệt đường hy vọng của chính mình.

Thời gi*an chầm chậm trôi, lòng cô như lửa đốt, đến hít thở cũng không thông.

“Tiểu Úc, con không có việc gì chứ?” Mẹ Quan liền hỏi cô: “Sao nhìn đồng hồ suốt vậy con?”

“Dạ, không có gì!”

Mẹ Quan thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô nhẹ nhàng ôm bả vai cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ biết con không thích Y Phàm, ngại nó là một công tử đào hoa, con còn trẻ nên nhìn vấn đề thoáng một chút. Đứa nhỏ Y Phàm này có năng lực, nhân phẩm tốt, ba mẹ không nhìn lầm nó đâu!”

Tiểu Úc trầm mặc không lên tiếng.

Mẹ Quan thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu Úc, ba con đã già, tim lại không tốt, không thể làm lụng vất vả. Con còn nhỏ không có kinh nghiệm xã hội, ba mẹ nếu không tìm người có thể tin cậy thì sao có thể yên tâm gi*ao con cho người đó?”

Tiểu Úc gật gật đầu. “Con hiểu nhưng có thể giúp con tiếp quản sự nghiệp của ba lại không chỉ có một mình anh ta. Con có thể tìm người khác.”

“Nha đầu ngốc, thế giới này lòng người khó lường, người ta có thể thề non hẹn biển, nhưng chưa chắc sẽ yêu con mãi! Kỳ thật, con cùng Y Phàm tiếp xúc một chút sẽ phát hiện nó có rất nhiều ưu điểm. Lúc còn nhỏ nó rất có trách nhiệm, làm việc cẩn thận, tính cách cũng tốt, nên sẽ có thể trở thành một người chồng tốt.”

“Ừhm!”

Cho dù có nhiều ưu điểm thì như thế nào? Cả đời ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm hàng đêm, cho dù cuộc sống cao sang thế nào cũng không bù lại được nội tâm trống rỗng, đây mới là điểm đáng chú ý!

Kim phút lại một lần chỉ số mười hai, thế là đã 6 giờ, chỉ còn lại có 6 giờ thôi, kỳ tích có thể phát sinh hay không?

Ivan có thể lập tức chạy đến bên cô hay không, cười cùng cô rồi nói: Đây là do ông trời an bài, chúng ta nên thuận theo ý trời! Lòng của cô thật chờ mong…

Cô cúi đầu cười yếu ớt. Giờ này phút này, cuối cùng cô đã hiểu lòng mình bị Ivan chiếm giữ tâm tư từ bao giờ rồi.

Cô không chút do dự đứng lên. Cô muốn đi tìm Ivan, nhào vào trong lòng anh, lớn tiếng nói với anh: “Em yêu anh! Cho dù thế nào em cũng muốn yêu anh!”

“Tiểu Úc!” Mẹ Quan thấy Tiểu Úc đột nhiên đứng dậy, tay liền giữ chặt lấy cô. “Con muốn đi đâu?”

“Mẹ! Cho dù Âu Dương Y Phàm rất vĩ đại, con cũng không thể cùng anh ta bên nhau. Anh ta là loại đàn ông không đáng để yêu!!!” Cô kiên định nói.

Thế sự luôn khó có thể nói trước.

Cửa đột nhiên mở ra, một nữ phục vụ xinh đẹp dẫn một vị khách đi vào.

Tiểu Úc mờ mịt nhìn cửa, cô nghĩ nhất định mình nhìn lầm rồi. Cô nháy mắt mấy cái, rồi dụi mắt, vẫn là nụ cười tươi không có ác ý kia.

“Ivan?!”

Cô bước thật nhanh tới. Sự việc xảy ra bất ngờ làm cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô muốn giới thiệu anh cho ba mẹ, lại lo lắng dưới tình huống này mà giới thiệu sẽ rất đường đột. Bất quá hôm nay Ivan mặc tây trang màu vàng nhạt, rất có điểm thanh niên tài tuấn, so với bình thường nhìn trầm ổn hơn rất nhiều. Ăn mặc như vậy cũng thích hợp gặp ba mẹ.

Anh vừa cười vừa hướng cô nói: “Xem ra đây thật sự là ông trời an bài!”

Ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười. Đúng vậy, đây là đúng là ý trời, cô nhận định anh chính là người cô luôn chờ đợi.

Hiện tại, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản bọn họ bên nhau!

Nhưng cô không để ý cũng không nghĩ đến, Ivan lại xoay người, nho nhã lễ độ cùng ba mẹ cô chào hỏi: “Bác trai bác gái, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu!”

“Không sao, chúng ta cũng vừa đến.” Quan Thiên Nguyên đứng dậy đi đến bên Tiểu Úc: “Tiểu Úc, ba giới thiệu một chút cho con biết. Đây là Y Phàm ba thường hay nhắc đến! Y phàm, đây là con gái bác, Tiểu Úc.”

Thoát Không Khỏi Sự Dịu Dàng Của Anh - Chương 7: Hương vị rung động