Trong sương phòng, Thanh Hoàn chống trán, ngồi dựa người trên giường.
Nguyệt nương đóng cửa cẩn thận xong chạy qua ngồi bên mép giường, nói nhỏ: "Tiểu thư, Thọ vương đồng ý rồi sao?"
Thanh Hoàn gật đầu cười nói: "Đồng ý rồi."
Xuân Nê ném rổ kim chỉ đi, không khỏi nghi hoặc mà sáp lại gần hỏi: "Tại sao tiểu thư muốn giao việc này cho Thọ vương làm. Nô tì thấy Thọ vương kia cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không biết có thể giúp tiểu thư xử lý ổn thỏa hay không?"
Con ngươi Thanh Hoàn thoáng qua một tia u ám.
Thật ra, nếu dựa vào bản lĩnh hiện giờ của mình, cô có thể đưa Nhị tỷ đi mà thần không biết quỷ không hay. Cô có thể sắp xếp nhà cửa và điền trang, tìm một tì nữ hầu hạ bên người cho tỷ ấy, để tỷ ấy sống cuộc sống của riêng mình cũng không phải là việc quá khó khăn.
Nhưng Nhị tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc, dạy dỗ của Ngụy thị. Mỗi lời ăn, tiếng nói đều tuân theo quy củ của một đại tiểu thư nhà danh giá. Bản thân cô có thể làm được ra cái việc đại nghịch bất đạo như là đào hôn, nhưng Nhị tỷ tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Theo kế hoạch của cô, sớm muộn gì Cố gia cũng phải xui xẻo. Cho nên, cô phải tìm một lý do quang minh chính đại để từ chối mối hôn sự này. Sau đó, nhân lúc Cố gia còn tồn tại, cô sẽ để Nhị tỷ được gả đi một cách nở mày nở mặt nhất. Cũng xem như cô đã báo đáp được sự quan tâm, chăm sóc của Nhị tỷ đối với mình trong mấy năm qua.
Trong chuyện này, nếu bắt nguồn từ phủ Thụy vương thì trong chuỗi thức ăn đó, Cố phủ chỉ là mắt xích thuộc cấp bậc thấp nhất. Muốn phá hỏng cả chuỗi thì cần phải tìm một người có thân phận cao.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thấy có Triệu Cảnh Diễm là thích hợp. Dựa vào sự thông minh của hắn, không quá nửa ngày là có thể nghĩ ra nút thắt của chuyện này ở đâu.
"Xuân Nê à, tuyệt đối đừng xem thường hắn. Đây là người đàn ông đáng sợ nhất mà tiểu thư nhà ngươi từng gặp phải. Ba vị đàn ông trong phủ chúng ta có hợp lại cũng tính kế không bằng hắn đâu."
Xuân Nê kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, tên vương gia ăn chơi trác táng đó lợi hại như vậy? Sao cô không nhìn ra được tẹo nào?
Nguyệt nương không nhịn được xen lời: "Tiểu thư, nếu Thọ vương lợi hại thì vương phủ đó đâu thể nghèo rớt mồng tơi như vậy?"
Ánh mắt Thanh Hoàn trở nên u ám, cô không trả lời câu hỏi vừa rồi.
Cô thật sự chưa từng để ý tới thứ được che giấu bên dưới lớp vỏ bọc bên ngoài của tên Triệu Cảnh Diễm này. Cô và hắn chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng, dựa vào kinh nghiệm của một người được sống lại thì cô tuyệt đối không nhìn lầm con người này.
Một lát sau, Thanh Hoàn cười đáp, vẻ mặt không cho là đúng: "Nguyệt nương, chúng ta cùng chống mắt chờ xem."
…
Thư phòng Tưởng phủ, than trong lò đang cháy đỏ rực.
Một bóng người cao gầy phản chiếu trên cửa sổ, chiếc bóng không ngừng di chuyển trong phòng.
"Hoằng Văn, mau giúp ta nghĩ cách, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tưởng Hoằng Văn vắt chéo chân ngồi trên ghế thái sư, nhìn hắn đi lui đi tới mà chóng cả mặt, lập tức lạnh lùng nói: "Trong lòng đệ đã hiểu rõ, sao phải hỏi ta?"
Triệu Cảnh Diễm nhướng mi, đứng lại, đồng thời cười hỏi: "Huynh nhìn ra rồi?"
"Đình Lâm, chúng ta chơi với nhau từ khi còn mặc tã. Mấy vị trắc phi trong phủ của đệ, bàn về nhan sắc thì có người nào kém chứ?"
Mỹ nhân kế? Trong mắt Đình Lâm, mỹ nhân trên đời này chẳng qua cũng chỉ là một thứ dung tục.
Triệu Cảnh Diễm không thể phủ nhận mà gật đầu, ánh mắt hoang mang.
"Hoằng Văn, ngươi nói đúng, trong giây phút đó, gia thật sự bị cô ấy làm cho cảm động. Trái tim của ta cứ đập thình thịch, hận không thể đồng ý mọi chuyện."
Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên nhìn hắn, do dự hỏi: "Ngươi... rung động rồi sao?"
Triệu Cảnh Diễm gật đầu rồi lại lắc đầu, cũng không cười nữa, thay vào đó là một nụ cười khổ, "Diễn kịch lâu quá cũng lười tháo mặt nạ xuống. Nhưng cô ấy lại khiến ta có cảm giác muốn tháo chiếc mặt nạ ấy xuống."
Tưởng Hoằng Văn căng thẳng.
Hắn ta quá rõ, đằng sau lớp mặt nạ kia, Triệu Cảnh Diễm chính là một tảng băng lạnh lẽo, dù có là ai đi nữa cũng không có cách nào làm tan chảy tảng băng đó.
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng đó lại có thể khiến một tảng băng như hắn có được một chút ấm áp sao? Đây quả thật là chuyện không thể tin được.
Triệu Cảnh Diễm ném cây quạt đi, cởi áo choàng ra ngồi xuống, ánh mắt rất thản nhiên: "Hoằng Văn, ngày mười lăm đó ta vừa mới làm ra vẻ nghèo túng một chút thôi, phụ hoàng đã âm thầm cho người đem ngân lượng đến rồi. Mấy cái kế sách chúng ta đã chuẩn bị đó, hoàn toàn không cần dùng tới. Mấy năm nay, người trong toàn thiên hạ đều thấy rõ, ông ấy thiên vị ta thế nào."
Tưởng Hoằng Văn vừa nghe lời này thì chau mày.
"Ngươi đang lo sợ sao?"
Triệu Cảnh Diễm gật đầu, "Đương nhiên là sợ. Cảm giác bị người ta nướng trên lửa không dễ chịu chút nào."
Thái tử bị phế, Hoàng thượng đã đến tuổi năm mươi. Trong triều, vấn đề lập Thái tử mới ngày càng được hô hào nhiều hơn, nhưng Hoàng thượng vẫn án binh bất động.
Nhị ca, Tam ca đấu đá với nhau, nhưng lại âm thầm đề phòng hắn. Dù sao hắn cũng là hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất.
Hiện tại hắn vẫn chưa có đủ năng lực để đấu với hai người kia nên chỉ có thể tiếp tục giữ cho cán cân này cân bằng. Nếu không may cán cân lệch về bên nào thì người thắng thế sẽ có thời gian để đối phó hắn.
Nhị ca muốn thông qua vụ liên hôn của Cao gia và Cố gia để lôi kéo Công bộ Thượng thư. Một khi người đứng đầu Lục bộ công khai ủng hộ Nhị ca thì cán cân sẽ bắt đầu nghiêng lệch, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hoằng Văn, chúng ta phải làm ngư ông."
Tưởng Hoằng Văn làm sao không hiểu thâm ý trong lời này. Hắn ta ngẫm nghĩ rồi đột nhiên vỗ đùi nói: "Ta biết tại sao Lục tiểu thư dùng mỹ nhân kế với ngươi rồi, việc này chỉ có ngươi mới làm được thôi."
Triệu Cảnh Diễm cười rất thong dong, "Ta cũng vừa mới nghĩ ra."
"Vậy, chúng ta nên làm thế nào?"
Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ một hồi, cười đầy ẩn ý: "Ôi, đã lâu không uống rượu với Tam ca, huynh đệ thì phải tình như thủ túc, không thể lạnh nhạt với huynh ấy được. Không bằng ngày mai ta mời huynh ấy đến Van Hoa Lâu tụ tập."
"Ý kiến hay!"
Tưởng Hoằng Văn vỗ tay tán thưởng.
Trên đời này, người không muốn Thụy vương và Cao phủ liên minh với nhau nhất chỉ có Hiền vương, để hắn ta ra mặt phá vỡ mối hôn sự này mới hợp tình hợp lý.
Dựa vào thủ đoạn của Hiền vương, nhất định sẽ khiến cho Cố phủ xủi xẻo. Còn về phủ Tề vương và phủ Thụy vương thì phải xem bản lĩnh của Hiền vương rồi.
"Đình Lâm, đệ thực hiện vai trò của ngư ông rất tốt!"
Triệu Cảnh Diễm nhìn ánh nến, có chút tiu nghỉu: "Hoằng Văn à, Cố Thanh Hoàn mới là ngư ông đích thực."
Hôn sự của Nhị tiểu thư như một hòn đá làm nổi lên ngàn lớp sóng trên mặt nước, khiến cho Cố phủ phải nhốn nháo lên.
Bọn hạ nhân trong phủ làm việc xong liền tụm năm tụm ba xì xào bàn tán việc này.
Hạ nhân phân thành hai phe, một phe thì kiên định cho rằng Nhị tiểu thư gả vào Cao phủ chẳng khác gì gà biến thành phượng hoàng, trèo lên được cành cao.
Phe còn lại thì luyến tiếc vô cùng, Nhị tiểu thư xinh đẹp như vậy mà lại gả cho một lão già góa vợ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Ngay lúc hai nhóm người đang tranh luận không ngừng, Nhị tiểu thư đã thay đổi dáng vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày, đóng chặt cửa phòng mình không ra, cũng không ăn không uống, chỉ nằm im trên giường ngủ.
Ngụy thị nhìn thấy cháu gái mà đau lòng. Trong lòng buồn bã thì bệnh cũng nặng hơn ba phần. Chu thị và Quận chúa thay phiên hỏi han săn sóc, trong lòng vô cùng oán hận.
Cố lão gia im lặng quan sát chuyển biến hai ngày, sợ cháu gái nghĩ quẫn tuyệt thực, có mệnh hệ gì thì rắc rối lớn. Cho nên, lão ta vội vã ra lệnh cho con trai cả nghĩ cách.
Cố Thị lang đương nhiên không thể nhúng tay vào chuyện của nội trạch, ông ta đẩy chuyện này cho Chu thị.
Đối với mối hôn sự này, trong lòng Chu thị ít nhiều cũng không đồng ý. Không phải nguyên nhân gì khác, đó là vì nếu hôn sự này thành công thì Cao Tiểu Phong lớn tuổi kia phải cúi mình gọi bà ta một tiếng "mẫu thân", để bạn bè thân thiết của bà ta nhìn thấy thì mặt mũi bà ta sẽ mất hết.
Người biết thì nói đây là mối hôn sự mà lão gia đích thân đồng ý, người không biết còn cho rằng người đích mẫu như bà ta áp đặt hôn sự cho con gái thứ xuất. Dù sao Chu thị cũng là người sĩ diện, bà ta sẽ không làm chuyện để người ta chỉ trỏ, mắng chửi.
Nhưng hai tiếng "không làm" này còn chưa được nói ra, Cố Thị lang đã phân tích những thứ ẩn sâu bên trong hôn sự này cho bà ta nghe.
Một lát sau, Chu thị giống như bị châm ngòi pháo, giọng nói the thé: "Dựa vào cái gì mà con gái đại phòng bị gả đi nhưng người được lợi lại là nhị phòng."
"Cái này…" Cố Thị lang chưa từng nghĩ tới chuyện, bà ta vừa nghe là đã hiểu được nội tình bên trong.
Chu thị nhìn phu quân mình nghẹn lời, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Đại phòng lại bị Hoa Dương tính kế nữa rồi.
Mũ quan của phu quân mình còn đội chắc được trên đầu, thúc thúc muốn có chức quan thì hãy để con gái nhị phòng bọn họ đi gả. Dựa vào cái gì mà tính kế con gái của đại phòng, tính sao mà hay thế.
"Còn không phải do tuổi tác không hợp sao?" Cố Thị lang nghĩ nửa ngày mới ra được một lý do.
"Cái rắm ấy!"
Bà ta chống nạnh, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, oán hận nói: "Cô ta
chỉ muốn tính kế đại phòng. Người đàn bà này ranh ma vô cùng, việc gì cũng hận không thể đạp chúng ta một cước, về sau Cố phủ này còn không phải đều để cho cô ta sắp đặt sao."
"Một người phụ nữ như bà thì hiểu gì chứ?"
Cố Thị lang bị ép cho nổi nóng, vỗ án thư đứng dậy: "Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Nhị đệ có chuyện, người làm anh như ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao. Bà nói xem, ba đứa con gái nhị phòng đang học quy củ trong phòng cô ta là tại vì sao?"
"Tại sao?" Châu thị tức muốn điên rồi nên lười cả suy nghĩ.
Cố Thị lang tức giận mắng: "Còn không phải để nhị đệ có thể trèo lên cao sao, bà nói mẹ kế như cô ta sẽ tốt bụng như vậy?"
Châu thị cứng họng. Hoa Dương này có thể tính kế Nhị nha đầu đương nhiên cũng có thể tính kế ba đứa kia.
"Nhị đệ không có lấy một đứa con trai, tương lai người được lợi còn không phải là hai đứa con trai của bà sao. Động não suy nghĩ đi, đừng có cả ngày chỉ biết nhìn những thứ trước mắt, có khác gì ếch ngồi đáy giếng."
"Nhị đệ bây giờ chưa có con trai không có nghĩa là về sau cũng không có?" Châu thị phản bác.
"Bà hiểu cái rắm, Nhị đệ năm nay bao nhiêu tuổi, làm quan được bao lâu?"
Chu thị không còn lời nào để phản bác. Tuổi của lão Nhị không còn trẻ, cho dù bây giờ hắn có con trai thì cũng phải hai mươi năm sau mới có thể thành thân. Trong chuyện này, người được lợi quả thật là hai đứa con trai của bà ta.
Nghĩ vậy, cơn giận của Chu thị đã nguôi ngoai đi rất nhiều. Bà ta gật đầu như gà mổ thóc, thiếu nước vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ khuyên nhủ con gái.
Đùa sao, mặt mũi của bà ta làm sao mà so sánh được với chức quan của chồng và phú quý của con trai.
Chồng bà ta có quyền thế thì bà ta đi đâu cũng nở mày nở mặt; nếu như chức quan của chồng còn không được giữ vững, cho dù bà ta có cái danh đích mẫu đi nữa thì các phu nhân già giàu khác cũng không thèm liếc bà ta một cái.
Chu thị suy nghĩ rõ ràng rồi, nằm trên giường trằn trọc cả một đêm. Buổi trưa ngày hôm sau, nhân lúc trời nắng đẹp, bà ta uốn éo cái cơ thể béo mập của mình, vui vẻ đi đến phòng của Nhị tiểu thư.
Lúc này Cố Thanh Chỉ chỉ ăn mặc rất thoải mái, ngồi dựa trên giường, thẫn thờ nhìn màn trướng, thấy Chu thị đi vào mới từ tốn đứng dậy hành lễ, ánh mắt thì nhìn đi chỗ khác.
Truyện convert hay : Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê