Hết lượt Lưu thị, ngày thứ ba Cố Nhị gia lại sang phòng của Hứa thị.
Hứa thị thông minh hơn Lưu thị nhiều, lập tức ngâm một bài thơ cực kỳ não nề. Bà ta biết, cầu xin đàn ông ban phát niềm vui cho mình không bằng để ông ta tự nguyện.
Cái khác thì Cố Nhị gia không hiểu, chứ tâm tư của đàn bà thì ông ta nắm bắt rất chuẩn. Ông ta kéo bà ta vào lòng, hỏi có việc gì ấm ức. Lúc này Hứa thị mới uyển chuyển nói ra ấm ức trong lòng.
Có câu nói, ba người thành hổ.
Cố Nhị gia vừa nghe thấy đích nữ vừa khỏi bệnh điên chưa được bao lâu đã lên mặt như thế, không khỏi càng thêm căm ghét. Ông ta thầm nghĩ, đợi hổ mẹ về nhất định phải đặt ra quy củ cho con bé mới được.
Thanh Hoàn căn bản lười để ý đến chuyện của Cố Nhị gia, hai bà di nương âm thầm xúi giục ông ta cũng nằm trong dự liệu của cô cả.
Cô không còn đóng cửa ở lì trong nhà như lúc ở phủ Tô Châu nữa, mà đã siêng chạy đến các viện khác. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã quen thuộc hết đường đi lối lại của mấy viện trong Cố phủ.
Mọi người chỉ cho là cô còn nhỏ tuổi, cho nên không hề để tâm, kệ cho cô chơi đùa. Ai ngờ, cô đi thăm thú các viện, đồng thời cũng đã thăm dò kỹ càng mọi chuyện của đại phòng.
Cố Thị lang nắm giữ chức vị cao, có được cả danh và lợi, trên phương diện nữ sắc ông ta lại có chút phóng túng.
Tuy trong phủ chỉ có hai bà di nương, nhưng bên ngoài ông ta lại nuôi cả một con hát, Nghe nói tướng mạo và phong thái của bà ta là vưu vật* trong vưu vật. Cố Thị lang sủng ái bà ta vô cùng, trong mười ngày thì có đến năm ngày là ra ngoài ở.
(*) Thứ hiếm lạ, rất quý, chỉ người đàn bà đẹp ít thấy.
Chu thị có cả trai lẫn gái, vị trí chính thất đã ngồi rất vững vàng. Tuổi tác của bà ta lại lớn, chỉ cần mỗi tháng Cố thị lang đưa không thiếu một đồng bạc nào, đồng thời không đưa người ta vào cửa là bà ta cũng mặc kệ, coi như nhắm mắt làm ngơ.
Trên không nghiêm dưới ắt loạn.
Tuy Đại thiếu gia không nuôi con hát ở bên ngoài, nhưng lại thích gần gũi với các di nương ngay trong thư phòng. Ba di nương kia đều xinh đẹp, quyến rũ vô cùng, dăm ba hôm lại ghen tuông tranh giành, so sánh thiệt hơn. Nếu không phải Quản thị lợi hại, khống chế được toàn bộ, chỉ sợ cả cái viện này đã ầm ĩ hết cả.
Chuyện này cũng khó trách, đại thiếu gia mới hai mươi tuổi đầu, lại chỉ là một thư sinh. Tâm tư y đều dồn hết vào việc phong nguyệt, sao có thể học hành ra hồn được.
Nhưng Nhị thiếu gia thì khác, hai đại nha đầu thông phòng lợi hại, một trái một phải hầu hạ y, chèn ép một đám tiểu yêu tinh đều không ngóc đầu lên được. Trong phòng cũng coi như sạch sẽ, gọn gàng, công cuộc học hành của vị Nhị thiếu gia này cũng tốt.
Điều khiến cô thấy lạ là, có vẻ như đại bá mẫu Chu thị rất không vừa ý với đại tẩu Quản thị. Bà ta luôn nói chuyện với thái độ dửng dưng, cũng chẳng nhiệt tình gì đối với cháu trai trưởng, không biết là vì sao?
Thanh Hoàn nằm trên sập, trong lòng nghĩ về chuyện của đại phòng, biểu cảm có chút ngây ngẩn.
"Tiểu thư!"
Nguyệt nương vén mành lên đi vào: "Lão thái thái gọi tiểu thư qua."
"Có chuyện gì?" Thanh Hoàn ngồi thẳng người lên, hỏi lại.
Nguyệt nương lắc đầu.
Xuân Nê vội vàng đặt kim chỉ trong tay xuống: "Để nô tỳ chải đầu thay quần áo cho tiểu thư."
Trong Thọ An Đường, Ngụy thị nhìn ba cô cháu gái một lượt, nói: "Phủ lão Tề vương phái người đến, bảo tiểu thư trong phủ đến vương phủ chơi."
Thanh Hoàn chợt giật thót lên, vẻ mặt có chút hoài nghi. Quận chúa gọi bọn họ đến vương phủ, không biết là có chuyện gì?
Thanh Vân, Thanh Liên thì tỏ vẻ hớn hở, có chút ngồi không yên.
Ngụy thị nhìn biểu cảm của ba người, con mắt khẽ chuyển động, nói: "Nhị nha đầu, cháu cùng đi với ba muội muội đi."
"Tổ mẫu, cháu…"
"Không cần khó xử, là nhị thẩm của cháu cố ý dặn dò."
Bà ấy vừa nói câu này, sự hoài nghi trong lòng Thanh Hoàn càng thêm lớn dần. Nếu nói ba vị tiểu thư của nhị phòng thì cô còn hiểu được, nhưng đến cả Nhị tỷ cũng bị gọi qua đó, Quận chúa này có ý gì đây.
Chẳng có bữa tiệc nào là miễn phí cả, xem ra phủ lão Tề vương muốn moi móc gì đó từ Cố phủ. Trong bốn cô nương, chỉ có Nhị tỷ đến tuổi cập kê.
Ánh mắt Thanh Hoàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chuyện có vẻ không hay lắm.
"Đến nhà người ta phải tuân thủ quy củ của nhà người ta, đừng để bọn họ coi thường Cố phủ. Nhị nha đầu, Lục muội của cháu ra ngoài lần đầu, cháu phải ở bên cạnh để còn chỉ bảo cho nó, đừng làm Cố gia mất mặt." Ngụy thị dặn dò tỉ mỉ.
Thanh Hoàn hoàn hồn, đứng dậy cười nói: "Phu nhân yên tâm, cháu gái và Nhị tỷ không rời nhau nửa bước đâu ạ."
"Đi đi, ăn mặc cho xinh đẹp một chút."
Ngụy thị mệt mỏi phất tay một cái.
Đợi mọi người rời khỏi, Ngụy thị gọi Thanh Chỉ đến trước mặt.
"Chuyến đi này không đơn giản, cháu phải tự cẩn thận một chút."
Thanh Chỉ gật đầu: "Tổ mẫu, có phải là để các muội muội gặp mặt người ta không?"
Ngụy thị khẽ thở dài, không nói gì.
…
"Tiểu thư đến vương phủ làm khách, sao phải giấu độc trong người? Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ người của vương phủ lại dám hại chúng ta sao?" Xuân Nê tỏ vẻ khó hiểu.
Thanh Hoàn bỗng có cảm giác bất lực. Nha đầu kia chỉ được cái mạnh miệng, đầu óc vẫn còn chưa đủ lanh lợi.
Đúng lúc, Thái Vân bưng đĩa trái cây bước vào, dõng dạc nói: "Xuân Nê tỷ tỷ, tục ngữ có câu không thể không đề phòng người khác. Quận chúa nào phải người tốt bụng, muốn cho tiểu thư ra ngoài để trải sự đời như vậy đâu."
Mắt Thanh Hoàn sáng lên, không khỏi tán thưởng mà nhìn Thái Vân.
Xuân Nê nghe xong có vẻ hơi hiểu ra, vội nói: "Tiểu thư, nô tỳ đi theo người nhé."
Thanh Hoàn gật đầu, dịu dàng nói: "Đương nhiên là ngươi đi theo ta rồi. Trang điểm cho ta thanh lịch, đơn giản một chút, càng ít nổi bật càng tốt."
"Tiểu thư, vừa rồi phu nhân còn nói phải trang điểm thật…"
"Xuân Nê, ngươi phải nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều, hỏi nhiều mấy câu vì sao đi, việc gì cũng phải nghĩ vài lượt trong đầu."
Thanh Hoàn đứng dậy, rút ra một cây trâm trên đầu, cười nói: "Nếu ngươi có thể làm được như vậy, đời này, tiểu thư ta cũng sẽ không nỡ gả ngươi ra ngoài."
Xuân Nê nghiêng đầu, cẩn thận cân nhắc lại hàm ý trong lời nói của tiểu thư.
Bốn vị tiểu thư của Cố phủ chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe ngựa. Hai cô thứ nữ ngồi một chiếc, Thanh Chỉ và Thanh Hoàn ngồi một chiếc.
Xe ngựa của vương phủ tinh xảo hơn của Cố phủ, cũng khá là xa hoa. Trong xe phủ thảm dày, ở góc có một chậu than nhỏ, ấm áp như ngày xuân.
Thanh Hoàn thấy vẻ mặt Nhị tỷ như có tâm sự, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tỷ ấy: "Nhị tỷ, chỉ là đi làm khách thôi, cần gì phải ủ rũ mặt mày, Lục muội sẽ bảo vệ tỷ."
Thanh Chỉ bật cười: "Thôi đi, muội đừng gây rắc rối cho tỷ là được. Vương phủ không như những nơi khác, rất nhiều quy củ, muội phải theo sát ta đấy."
Thanh Hoàn mỉm cười. Dưới gầm trời này, nơi quy củ nhất cô cũng đã từng đi qua, nơi đó mới là chỗ đao quang kiếm ảnh.
Họ đi nửa canh giờ thì đến cổng phủ lão Tề vương.
Hai bên cổng là hai con sư tử bằng đá hoành tráng, ba cánh cửa gắn đầu thú, trước cửa có mười mấy tên đầy tớ và người hầu đứng canh. Bốn cô gái của Cố phủ xuống xe, đổi kiệu đi vào từ cửa hông.
Cỗ kiệu được khiêng đi chừng hơn trăm bước thì lại nghỉ một hồi, sau đó đổi người khiêng.
Thanh Hoàn vén rèm kiệu ra quan sát bên ngoài, nhìn kỹ bố cục của phủ lão Tề vương, âm thầm ghi nhớ.
Xuân Nê đi bên cạnh kiệu nói nhỏ: "Tiểu thư, bên trong phủ trông thật khí khái."
Thanh Hoàn gật đầu.
Mẹ ruột của lão Tề vương vốn là cung nữ đổ bô trong tẩm cung của tiên đế. Có một lần tiên đế uống say, thấy cung nữ này cũng có nhan sắc liền sủng hạnh một lần.
Sau khi tỉnh rượu, tiên đế quên sạch mọi chuyện. Mãi đến khi cung nữ này mang thai được năm tháng, cái bụng không giấu được nữa, bị người ta phát hiện mới lộ chuyện ra. Bốn tháng sau thì có lão Tề vương.
Đường đường là Hoàng đế lại sủng hạnh một cung nữ đổ bô, nếu truyền ra ngoài còn gì là mặt mũi của hoàng thất. Vì vậy, hai mẹ con bọn họ không được tiên đế quan tâm chút nào.
Tiên đế băng hà, Bảo Khánh đế trải qua một phen đấu tranh đẫm máu thì lên kế vị. Trong lúc thanh trừ huynh đệ ruột thịt, ông ta mới phát hiện vị huynh trưởng này rất an phận thủ thường, cho nên phong vương cho.
Kiệu được đặt xuống trước thùy hoa môn, đám người hầu vén rèm, dìu các tiểu thư của Cố phủ xuống kiệu.
Thanh Hoàn vừa vào nhà, mùi son phấn đã xộc vào mũi, trong nhà đã đứng đầy những cô nương cũng ăn mặc rất rực rỡ.
Quận chúa Hoa Dương cười nói: "Cuối cùng cũng tới rồi, mau đến bái kiến lão vương phi đi."
Thanh Hoàn đi theo sau Nhị tỷ đến hành lễ, xong lễ liền có thưởng. Lúc này, cô mới ngẩng đầu quan sát.
Không ngẩng đầu lên còn được, vừa ngẩng đầu một cái đã đối diện với đôi mắt đen như mực, trong con ngươi còn mang theo sự nghiền ngẫm, khiến lưng Thanh Hoàn phát lạnh.
Sao đến đâu cũng có thể gặp phải cái tên này vậy.
Từ lúc Thanh Hoàn vào nhà, ánh mắt Triệu Cảnh Diễm đã nhìn về phía cô. Hôm nay, cô gái này mặc bộ quần áo thêu lá trúc xanh hoa chìm, trên đầu chỉ cài mấy chiếc trâm hình bông hoa bình thường. Cô ta cũng làm bộ làm tịch hành lễ như bao người, tư thế còn rất tiêu chuẩn.
Thú vị! Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt.
Đôi mắt của nha đầu này quá đẹp, lúc vô tình nhìn người khác mang vẻ trong suốt như nước, có thể khiến lòng người ta rạo rực. Nếu lớn thêm vài tuổi nữa, ài… khó làm rồi đây!
"Nào, đây là Thọ vương gia, mọi người đều gặp nhau rồi, đến hành lễ đi."
Thanh Hoàn cũng bước lên phía trước theo mọi người, hành một lễ vạn phúc đúng tiêu chuẩn. Trong lòng cô thì đang âm thầm suy tính xem, tại sao tên này lại ở phủ Tề vương.
Theo lý thuyết, với con mắt và tiêu chuẩn của hắn, sao có thể để tâm đến phủ lão Tề vương chứ?
Đương nhiên Thanh Hoàn không biết Triệu Cảnh Diễm đến chuyến này đúng là vì cô thật.
Từ sau đêm giao thừa, hắn vẫn luôn muốn tìm một cơ hội, nhưng cô cứ ru rú trong Cố phủ chẳng đi đâu cả.
Điều này khiến Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn bó tay.
Hắn đường đường là vương gia, không thể vô duyên vô cớ chạy đến Cố phủ. Vất vả lắm hắn mới biết chuyện Hoa Dương ở phủ Tề vương, trong lòng mừng thầm không thôi. Hắn lập tức vui vẻ chạy đến chỗ phụ hoàng nhận công việc đến an ủi lão hoàng thúc.
Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn Cố Thanh Hoàn với thâm ý khác. Hắn thu quạt lại, cười nói: "Bản vương thích sự náo nhiệt. Lão vương phi, hôm nay nắng ở bên ngoài rất đẹp, để ta ra ngoài đi dạo với lão vương phi."
Xuất thân của lão Tề vương phi không cao, dáng dấp cũng vô cùng bình thường. Bà ta thật sự không có cách gì với tên Thọ vương suốt ngày thích chui đầu vào trong đám oanh oanh yến yến này, chỉ có thể cười nói: "Lão thân đã lớn tuổi rồi, đi đứng không tiện nữa, để Linh tỷ đi cùng người đi."
"Hoàng thúc, ta đi với ngài!" Ngô Nhạn Linh đứng dậy.
Thanh Hoàn nhìn sang chỗ ngồi của Ngô Nhạn Linh, trong lòng liền hiểu ra. Trong vương phủ nhiều cháu gái như vậy, nhưng chỉ có đứa cháu ngoại là cô ta ngồi trên ghế của lão vương phi.
Trong thời đại này, rất ít nữ tử đã góa chồng đi tái giá, bọn họ đều thủ tiết vì đàn ông. Còn Quận chúa Hoa Dương chỉ thủ tiết vẻn vẹn nửa năm đã tái giá đến Cố phủ, hơn nữa còn dẫn theo con gái của chồng trước.
Nếu không phải có phủ Tề vương ở sau lưng chống đỡ, làm sao bà ta có thể làm được việc này. Xem ra, lời đồn trên phố về lão Tề vương cưng chiều Quận chúa Hoa Dương nhất quả thật không phải là giả.
Nói vậy, Cố phủ ở Giang Nam chẳng qua là vì núi cao sông dài, lão Tề vương không với tới được nên mới bị cô tính kế thành công. Cố phủ trong Kinh thành mới thật sự là khúc xương cứng khó gặm.
Thanh Hoàn hiểu ra điểm này, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.
Vừa rồi, trên mặt cô gái này vẫn có chút ý cười, sao chỉ chớp mắt đã trở nên lạnh tanh rồi? Chẳng lẽ là vì hắn?
Triệu Cảnh Diễm khẽ đằng hắng một tiếng, phe phẩy cây quạt mạnh hơn, nói: "Đi cùng nhau cả đi, trong nhà bí bách quá."
Truyện convert hay : Tùy Đường Đại Lực Sĩ