Truyện tranh >> Thịnh Thế Kiều Y >>Chương 391: Thái Tử Gia Nhìn Xa Trông Rộng

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 391: Thái Tử Gia Nhìn Xa Trông Rộng


Trương thị ngừng khóc, ngây ngốc nhìn con trai, lời này là thế nào?

Thấy chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, Tưởng Hoằng Văn cũng không muốn giấu giếm nữa, bèn thẳng thắn thừa nhận.

"Ban đầu là vì cô ấy thông minh, đa mưu túc trí, lại có y thuật xuất chúng, thế nên con mới muốn dùng hôn sự để lôi kéo cô ấy, đồng thời cũng thêm một trợ thủ cho Đình Lâm. Thật ra con không hề có tình cảm với cô ấy, con chỉ coi cô ấy như muội muội thôi. Về sau Đình Lâm trúng độc, cô ấy vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu, khiến Đình Lâm động lòng. Lúc từ Tây Nam trở về, con đã thú nhận chuyện này với lão tổ tông rồi."

"Ta nghĩ thằng bé kia mới ngồi lên ngôi vị Thái tử, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, nên lệnh cho bọn chúng giấu chuyện này đi." Lão tổ tông tiếp lời.

Bốn người bên dưới trố mắt nhìn nhau, chuyện tình cảm ồn ào hồi lâu, thì ra đến lão tổ tông cũng đã biết, chỉ giấu mỗi đám bọn họ.

Thấy họ đã hiểu, lão tổ tông bèn nói: "Chuyện hôm nay chắc chắn là có người âm thầm nhằm vào Thái tử, vì vậy Thái tử cũng đã bị phạt đánh. Các con đều là người hiểu biết, bây giờ Tưởng gia nên đi con đường nào đây?"

Đại lão gia suy nghĩ rồi nói: "Theo con thấy, Tưởng gia nên ôm hết toàn bộ mọi chuyện."

"Đại ca nói đúng, vị trí Thái tử không thể mất được, chúng ta phải bảo vệ Đình Lâm, tìm một lí do thoái thác thích hợp, bưng bít chuyện này đi."

Tam lão gia khẽ than một tiếng: "Vẫn nên thương lượng với Đình Lâm trước, để xem lí do thoái thác nào ổn thỏa nhất."

Lão tổ tông thở dài, chống gậy đứng dậy, ánh mắt sắc sảo quét qua gương mặt của ba người con trai, cuối cùng dừng trên người Trương thị.

"Các con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, Đình Lâm là Thái tử, là đế vương tương lai, sau này nó là quân, chúng ta là thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống hồ là một Cố Thanh Hoàn."

Dù trái tim đau như dao cắt, nhưng Trương thị cũng không thể không đáp lời: "Vâng thưa lão tổ tông!"

"Cái gì, ngươi nói thật không?" Ngô Nhạn Linh đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Tiểu thư, đều là thật cả. Vì chuyện này, Thái tử gia còn bị phạt đánh năm mươi trượng, được người ta khiêng ra khỏi cung. Lần này có kịch hay để xem rồi."

Đông Nhi chỉ ra ngoài cửa sổ, cười mỉa mai, "Còn ra vẻ trinh tiết liệt nữ, hóa ra cũng chỉ là chiêu trò như đám kỹ nữ chốn kỹ viện mà thôi. Câu được Thất gia rồi mà vẫn không thỏa mãn, quay người một cái là đã đu bám lấy Thái tử, thật đúng là có bản lĩnh!"

Ngô Nhạn Linh lùi lại hai bước, nhớ lại đêm Tết Nguyên tiêu hôm đó.

Thảo nào Thái tử lại ra mặt vì Cố Thanh Hoàn, thì ra… thì ra…

"Tiểu thư, lần này trong Kinh có kịch hay để xem rồi. Thái tử và Thất gia là huynh đệ tốt, chuyện này đúng là kịch tính hơn cả trong kịch nam*. Coi như Quận chúa đã báo được thù cho tiểu thư rồi."

(*) Một thể loại kịch nói của miền Nam Trung Quốc, đã có từ cuối thời Bắc Tống.

"Sao mẫu thân lại có bức tranh đó?" Ngô Nhạn Linh không hề vui mừng, cô ta lẩm bẩm.

"Tiểu thư quan tâm tới chuyện đó làm gì, chỉ cần có thể trút giận cho tiểu thư là tốt rồi. Tiểu thư, bọn họ nói Thái tử và Lục tiểu thư đã dan díu với nhau từ lâu!"

"Chát!" Một cái tát giáng thẳng vào mặt của Đông Nhi, giọng nói sắc bén của Ngô Nhạn Linh cũng vang lên, "Bà ấy nào có trả đại thù cho ta, mà là đang đẩy ta vào đống lửa thì có!"

Đông Nhi ôm bên má nóng rát, không cam tâm nói: "Nô tỳ không hiểu lời của tiểu thư."

Ngô Nhạn Linh ngồi phịch xuống giường, ánh mắt tuyệt vọng.

Một đứa nô tỳ thì đương nhiên không thể hiểu được những điều cô ta đang nghĩ.

Tất cả bất hạnh của cô ta đều là vì Cố Thanh Hoàn mà ra.

Cố Thanh Hoàn hủy hoại Cố gia, hủy hoại phủ lão Tề vương, cướp đi người mà cô ta thích, cô ta hận không thể lột da, rút gân, uống máu của Cố Thanh Hoàn.

Cô ta mới là con cưng của trời, còn Cố Thanh Hoàn chỉ là một kẻ điên khùng!

Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường kẻ. Kẻ điên đó khiến cô ta ngã vào địa ngục, vậy nên cô ta cũng quyết phải kéo Cố Thanh Hoàn xuống theo.

Vì vậy cô ta mới nghĩ đủ mọi cách, bất chấp cả việc hạ thấp thân phận của mình để bước chân vào Tưởng gia. Cô ta đang chờ, chờ Cố Thanh Hoàn gả vào Tưởng gia, sau đó sẽ so đấu quang minh chính đại, cho đến khi cô ta giẫm được Cố Thanh Hoàn dưới chân.

Nhưng giờ Cố Thanh Hoàn đã mồi chài được Thái tử?

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng ba mươi sáu kế, nhưng không dùng được một kế nào. Lực tấn công sung mãn, nhưng không có chỗ để tấn công…

Tại sao?

Tại sao cô ta lao tâm khổ tứ, tính toán kỹ càng, nhưng đến vạt áo của kẻ điên đó cũng không chạm tới được!

"A!"

Ngô Nhạn Linh hét lên, điên cuồng lao đến trước bàn trang điểm, gạt tay một cái, trang sức rơi xuống đất vỡ nát.

Cố Thanh Hoàn, kẻ điên kia, ta nhất định phải đấu, phải tranh cướp với ngươi, ta phải giẫm ngươi xuống dưới chân!

"Ngô di nương, Ngô di nương…"

Nghe thấy tiếng gọi, Ngô Nhạn Linh dừng tay lại, đầu bù tóc rối, quát hỏi: "Kêu gào khóc lóc cái gì, có chuyện gì xảy ra?"

Tiểu nha hoàn cắn môi, khẽ đáp: "Bẩm Ngô di nương, Lục gia đứng ngoài cổng nội viện truyền tin đến nói, mẫu thân của di nương… đã treo cổ tự vẫn!"

"Treo cổ tự vẫn?"

Ngô Nhạn Linh đứng chết sững như bị sét đánh.

Mà bấy giờ, chén thuốc trong tay Triệu Cảnh Diễm cũng rơi vỡ nát.

"Cái gì, Triệu Hoa Dương chết rồi?"

A Ly liếc nhìn chủ tử, vội gật đầu đáp: "Bẩm gia, treo cổ tự vẫn, lúc có người phát hiện ra thì thi thể đã lạnh rồi. Cùng treo cổ tự vẫn với bà ta còn có tỳ nữ thân cận là Đàm ma ma."

Thạch Dân Uy nhìn nước thuốc bắn tung tóe dưới đất, vuốt râu nói: "Hình bộ đã phái người đi kiểm tra chưa?"

"Hình bộ đã phái người đến kiểm tra nhưng chưa phát hiện điều gì bất thường. Lúc tiểu nhân rời đi còn cố ý hỏi thật cặn kẽ."

Cố Thanh Hoàn cầm khăn tay, cẩn thận lau tay cho Triệu Cảnh Diễm, vẻ mặt hơi nghi hoặc, "Ngày xưa phủ lão Tề vương bị diệt, bà ta còn không nỡ tự vẫn, sao bây giờ lại tự vẫn vì một bức tranh?"

Thạch Dân Uy tiếp lời: "Kẻ nào xuống tay nhanh như vậy?"

Triệu Cảnh Diễm nhìn A Ly, A Ly khó xử lắc đầu nói: "Bẩm gia, tạm thời còn chưa tra ra được."

Triệu Hoa Dương chẳng qua chỉ là một kẻ sa cơ lỡ vận, nào đáng để phủ Thái tử lãng phí một ám vệ theo dõi. Nhưng nào ngờ một người gần như đã bị quên lãng lại vẫn có thể gây nên sóng gió.

Triệu Cảnh Diễm thoáng giật mình, chuyện mà đến A Ly cũng không tra ra được, đủ để thấy kẻ địch ẩn náu kỹ đến mức nào.

Thạch Dân Uy trầm ngâm nói: "Thái tử gia, về cơ bản có thể thấy, Quận chúa Hoa Dương chỉ là con tốt thí, chắc chắn có người thao túng phía sau. Nếu không chỉ dựa vào một người đàn bà như bà ta, chắc chắn không thể có được bức tranh."

Triệu Cảnh Diễm không nói gì, đưa mắt nhìn Cố Thanh Hoàn, thấy cô khẽ gật đầu. Hắn bèn nói: "Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra người sau lưng Triệu Hoa Dương. A Ly!"

"Có."

"Bố trí ám vệ khắp thành."

"Vâng, thưa gia!"

Đợi A Ly đi rồi, Thạch Dân Uy mới đảo mắt nhìn Cố Thanh Hoàn: "Thái tử gia, bây giờ người nên chú ý bên phía Cao phủ."

Vừa dứt lời, A Ly đã quay lại, đẩy cửa bước vào, "Gia, tiểu thư Cao gia đến."

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Triệu Cảnh Diễm cúi đầu trầm mặc, không tiếp lời.

Cố Thanh Hoàn vỗ vai hắn, đứng dậy cười nói: "Thánh chỉ chỉ định Thái tử phi, Cao phủ sẽ cùng chung hoạn nạn với Thái tử. Bây giờ Cao tiểu thư đến đây, hẳn là có lời muốn nói, huynh cẩn thận an ủi cô ấy, ta về trước."

"Hoàn Hoàn!"

Triệu Cảnh Diễm cố gắng chống nửa người dậy, kéo lấy tay cô, siết chặt không buông, ánh mắt lưu luyến.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, nói khẽ: "Tối mai ta lại đến thoa thuốc cho huynh."

Triệu Cảnh Diễm gượng cười, ánh mắt buồn bã. Nếu có thể, hắn chỉ muốn cô nổi giận mà mắng mỏ hắn, càn quấy cũng được, nũng nịu tùy hứng cũng được, chứ không phải sự quan tâm chu đáo thế này.

Thì ra muốn tùy tính cũng cần có bản lĩnh. Hắn chưa có bản lĩnh này, cho nên chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.

Hồi lâu, hắn mời dần buông tay, ánh mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, nhẹ nhàng nói: "Nàng nhớ đến sớm, ta chờ nàng. Nhớ giao hẹn của hai chúng ta đấy."

"Cao tiểu thư đêm hôm khuya khoắt đến thăm bệnh, vất vả rồi, chỉ có điều về lý thì không thích hợp cho lắm." Giọng nói hờ hững của Triệu Cảnh Diễm vang lên.

Nhìn bóng dáng mờ mờ phía sau tấm rèm, khóe miệng Cao Mẫn hiện lên vẻ cay đắng.

Sao cô ta lại không biết chuyến đi này không hợp quy củ, nhưng vì Cao gia và bản thân, cô ta không thể không cắn răng đi.

Hôm Tết Nguyên tiêu, cô ta đã cảm nhận được thái độ của Thái tử đối với Cố Thanh Hoàn rất không bình thường, bây giờ xem ra, cô ta đã đoán đúng.

Dù cô ta là Thái tử phi do Hoàng đế khâm định, nhưng trong hậu cung, người mà cô ta có thể dựa vào chỉ có người đàn ông trước mặt. Chỉ có lấy lòng hắn, cô ta mới có thể ngồi vững trên vị trí Trung Cung trong tương lai.

Lấy lùi làm tiến luôn là cách lấy được thiện cảm của đàn ông. Thái tử nhìn thấy sự hiền huệ và rộng lượng của cô ta, thấy được lập trường của Cao gia, vậy sẽ không làm ra những chuyện trái với lẽ thường.

"Thái tử thứ lỗi, đêm hôm khuya khoắt, thần đến đây, một là lo lắng cho thân thể của người, hai là có vài câu muốn nói với Thái tử."

"Cao tiểu thư có gì cứ nói thẳng."

Cao Mẫn cắn răng nói: "Thiếp không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu Thái tử đã quan tâm Cố tiểu thư, vậy thiếp bằng lòng kết tình tỷ muội với cô ấy."

Nghe vậy, Triệu Cảnh Diễm chầm chậm hít sâu một hơi, hắn không tiếp lời, chỉ trầm mặc.

Hoàn Hoàn đoán không sai, bây giờ Cao gia sai Cao Mẫn đến, một là tỏ rõ lập trường, hai là nhân cơ hội lấy lòng hắn, chuẩn bị cho việc làm chủ Trung Cung sau này.

Sự trầm mặc của Triệu Cảnh Diễm khiến Cao Mẫn hoảng loạn. Cô ta nghiền ngẫm mấy lần câu nói vừa rồi của mình, không hề có chỗ nào thất lễ.

Đang lúc cô ta thấp thỏm không yên, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Cao tiểu thư hiền lương thục đức, là một người con gái mẫu mực, ta cũng bắt đầu chờ mong ngày đại hôn hai tháng sau rồi đấy. Tiểu thư yên tâm, ta sẽ không bạc đãi tiểu thư, cũng sẽ không bạc đãi Cao gia."

"Thái tử gia anh minh."

Cao Mẫn thở phào, đứng dậy mỉm cười nói: "Gia phụ có lời muốn thần chuyển đến Thái tử, Thái tử ở ngoài sáng, địch ở trong bóng tối, xin Thái tử hãy cẩn thận ứng phó, Cao gia vĩnh viễn đứng sau lưng Thái tử."

Giọng nói của Triệu Cảnh Diễm có phần xúc động, "Phiền Cao Thượng thư lo lắng rồi. Cũng làm phiền tiểu thư chuyển lời đến Thượng thư đại nhân rằng, mấy ngày này ta nằm trên giường dưỡng thương, đại sự trong triều chỉ có thể phiền Thượng thư đại nhân cực khổ."

Cao Mẫn nghe ra thâm ý trong lời nói này, vội đáp: "Xin Thái tử gia an tâm."

"Người đâu, hộ tống Cao tiểu thư hồi phủ."

"Hãy nhớ giao ước giữa hai chúng ta."

Cố Thanh Hoàn mỉm cười cúi đầu, thầm than thở, đến giờ này, sao cô còn không hiểu tấm chân tình của hắn, sao cô có thể nghi ngờ hắn.

Tiền Phúc thấy nụ cười trên gương mặt tiểu thư, bèn thở dài một hơi: "Tiểu thư, vết thương của Thái tử gia nên cho thêm mấy vị thuốc nữa, trời nóng rồi sợ sẽ tái phát."

Cố Thanh Hoàn hoàn hồn, gật đầu nói: "Tiền bá hãy kê đơn thuốc cho ta."

Tiền Phúc thoáng do dự, nói: "Ngày mai vào cung, sợ là trong cung sẽ có nhiều lời đơm đặt, tiểu thư đừng để trong lòng."

Truyện convert hay : Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 391: Thái Tử Gia Nhìn Xa Trông Rộng