Bảo Khánh đế thu hồi tầm mắt: "Quý phi có chứng cứ gì?"
Vẻ mặt Ân Quý phi tủi hổ, "Nô tì cũng không có chứng cứ. Nhưng mấy ngày nay Cố nữ y ra vào căn viện của nô tỳ, có cung nữ thấy cô ta thường liếc trộm Hiền vương. Có thể thấy được lòng dạ cô ta không hề đoan chính."
Vẻ mặt Bảo Khánh đế lạnh lùng nghiêm nghị, "Cô ta là một nữ y cương trực, con dâu tương lai của Tưởng gia, vì sao phải dụ dỗ Hiền vương?"
"Cái này..." Ân Quý phi cứng họng.
"Quý phi cho rằng trẫm choáng đầu hoa mắt sao?"
Bảo Khánh đế cười gằn, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa, nhảy nhót bập bùng, "Rõ ràng là con trai ngươi thèm muốn sắc đẹp của Cố nữ y, đang định cưỡng dâm Cố nữ y."
Ân Quý phi ngã bệt xuống đất, ngực phập phồng lên xuống, bà ta quỳ lạy phủ phục trên mặt đất: "Hoàng thượng không tin lời thần thiếp, thần thiếp cũng hết cách. Thần thiếp chỉ cầu xin Hoàng thượng suy nghĩ xem, vì sao Thọ vương xuất hiện đúng vào lúc này? Chẳng lẽ đây không phải là cái bẫy Thọ vương bày ra sao?"
Bảo Khánh đế giận tím mặt: "Liên quan gì nó?"
"Hoàng thượng!"
Ân Quý phi vùng vằng nói: "Nếu không liên quan đến Thọ vương, vậy sao Thọ vương lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Là trùng hợp sao? Hoàng thượng đừng quên Cố nữ y là hôn thê của Tưởng Thất gia, ai chẳng biết Tưởng Thất gia và Thọ vương thân thiết đến độ có thể mặc chung một cái quần!"
"Quý phi nương nương, bản vương cũng không phải Hiền vương, bản vương muốn đoạt thiên hạ này cũng tuyệt đối không dùng phụ nữ làm quân cờ." Giọng điệu Triệu Cảnh Diễm lạnh như băng.
"Vậy vì sao ngươi xuất hiện đúng lúc như vậy?"
Ân Quý phi bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: "Ngươi không được lệnh đã trở về là vì cái gì? Là vì giang sơn Đại Chu này? Hay là vì Cố nữ y? Hay phải chăng đây vốn là cái bẫy do ngươi và Cố Thanh Hoàn bày ra?"
Triệu Cảnh Diễm nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đang định mở miệng nói lại nghe Ân Quý phi ai oán kêu la: "Hoàng thượng, lẽ nào người đã quên chuyện Thịnh gia bảy năm trước sao?"
Bảy năm trước, Thịnh Thanh không được lệnh đã trở về, mang theo ba vạn quân Thịnh gia đông như kiến cỏ tiến đến bao vây quanh hoàng thành.
Bởi chuyện Trương Hoa, tuy Thái tử được chứng minh là vô tội nhưng vẫn không được thả ra là bởi quân đội Thịnh gia về Kinh chính do phụng mệnh của hắn ta.
Bảo Khánh đế phẫn nộ, trầm giọng nói: "Lão Bát, vì sao con vào Kinh?"
Triệu Cảnh Diễm nghe lời này, không những không giận mà còn cười, "Chẳng lẽ phụ hoàng cũng cho rằng nhi thần dẫn theo năm trăm binh lính hồi Kinh là để tranh đoạt giang sơn Đại Chu?"
Ân Quý phi cười gằn, "Mặc kệ Thọ vương mang theo bao nhiêu người, nhưng không được lệnh mà đã hồi Kinh chính là có mưu đồ bất chính, đáng khép vào tội chết."
"Ngươi câm miệng cho trẫm!" Bảo Khánh đế gầm lên.
Ân Quý phi sợ đến nhũn cả người ra, trong miệng nức nở mấy tiếng, mà trong lòng lại dâng trào dũng khí.
Bà ta hiểu rất rõ tình hình lúc này. Chuyện Hiền vương gian dâm chỉ là phẩm hạnh không đoan chính, cũng không phải chuyện gì lớn. Đợi cơn giận của Hoàng đế tiêu tan, sớm muộn tình hình cũng sẽ bình ổn lại.
Nhưng Triệu Cảnh Diễm không được lệnh mà đã dẫn quân về Kinh chính là mưu phản. Bà ta chỉ cần tóm lấy không nhả ra, nhất định sẽ khiến hắn mất đi sự sủng ái của Hoàng đế. "Hoàng thượng, nếu Thọ vương không nói chân tướng ra, vậy Hiền vương chính là bị oan, đây là kế sách một mũi tên hạ hai con chim của Thọ vương, chính là vì ngai vàng đấy!"
"Quý phi xem lời trẫm là gió thoảng bên tai sao?" Bảo Khánh đế giận tái người, vỗ mạnh lên bàn.
Ân Quý phi nghe vậy liền biết Hoàng đế muốn che chở đứa con trai này, bèn gào to một tiếng rồi phủ phục trên mặt đất.
"Càn khôn lanh lảnh, miệng người xói vàng. Thần thiếp... cầu xin Hoàng thượng minh xét."
Ánh mắt khó lường của Bảo Khánh đế chuyển về đứa con cưng, ngài nặng nề nói: "Lão Bát, trẫm muốn nghe lời giải thích của con."
Triệu Cảnh Diễm quay mặt đi.
Phụ hoàng đã nghi ngờ, nếu hắn không nói được ra một lý do thỏa đáng, vậy việc này sẽ không thể nào cho qua dễ dàng.
Thôi đành vậy!
Chỉ trong chớp mắt, Triệu Cảnh Diễm đã bình tĩnh trở lại, hắn thản nhiên nói: "Phụ hoàng, có phải nhi thần nói thật, phụ hoàng sẽ tin tưởng nhi thần không có ý đồ mưu phản không?"
Bảo Khánh đế nghiêm nghị nói: "Chỉ cần con nói thật, trẫm sẽ tin con."
"Được! Nói thì nói!"
Triệu Cảnh Diễm im lặng cười: "Nhi thần yêu thích Cố Thanh Hoàn, lần này trở về cũng chính là vì cô ấy!"
Một câu nói khiến cõi lòng hai người trong phòng đều rung chuyển.
"Nói láo, ngươi đang nói láo!" Ân Quý phi thét lên chói tai.
"Người đâu, đưa Quý phi về!" Bảo Khánh đế nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt lại mang theo vẻ uy nghiêm không thể làm trái.
Lý công công theo tiếng mà vào, chạy đến bên Quý phi: "Nương nương, xin mời!"
Ân Quý phi nào chịu đi, đang định khóc lóc om sòm thì thấy nụ cười lạnh lùng, tối tăm, ánh mắt sắc bén của đế vương nhìn thẳng vào mình.
Bà ta sợ đến mức hồn phi phách tán, chỉ đành chật vật bò dậy, theo Lý công công lui ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Bảo Khánh đế cực kì lạnh lẽo, vẻ thăm dò trong mắt cũng không giảm bớt. Hiển nhiên, ngài cũng không tin tưởng lí do Triệu Cảnh Diễm vừa nói.
Triệu Cảnh Diễm hơi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Bảo Khánh đế: "Phụ hoàng, từng lời nhi thần vừa nói đều là thật, lần này nhi thần trở về cũng chỉ là vì cô ấy."
"Vì sao?" Bảo Khánh đế nhìn đứa con trai.
Triệu Cảnh Diễm buồn bã cười: "Phụ hoàng có nhớ chuyện nhi thần trúng độc?"
Bảo Khánh đế khẽ gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, gằn từng chữ: "Vì cứu con mà một tiểu thư khuê các như cô ấy phải cưỡi trên lưng ngựa như nam nhi, hai đùi bị mài đến chảy máu đầm đìa. Phụ hoàng, chưa từng có thời khắc nào nhi thần lại cảm động đến vậy. Trên đời này, người phụ nữ dám dũng cảm quên mình vì nhi thần giống cô ấy cũng chỉ có mẫu phi của nhi thần."
Thục phi? Trái tim Bảo Khánh đế chấn động, chân mày nhíu chặt hơi giãn ra.
Hồi lâu, ngài thở dài: "Cô ta... đã biết chưa?"
Triệu Cảnh Diễm gượng cười: "Cô ấy không hề biết. Lần này nhi thần lén hồi Kinh là vì nỗi nhớ khó dằn, muốn lén nhìn thấy cô ấy, nào ngờ... Lúc ấy nhi thần tức giận đến đỏ mắt, ra tay hơi nặng. Thế nhưng nhi thần không hối hận. Nếu có lần sau, nhi thần vẫn sẽ đánh không tha."
Bảo Khánh đế vẫn hờ hững như cũ, không nói gì.
Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, giọng nói trĩu nặng: "Nhi thần vì tư tình nhi nữ, làm trái lời phụ hoàng dạy dỗ, xin phụ hoàng trách phạt!"
Bảo Khánh đế vẫn trầm mặc, đứng dậy thong thả bước đến bên cửa sổ nhìn bóng cây đung đưa ngoài kia, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Lão Bát, không thể tơ tưởng thê tử của bằng hữu, con có từng nghĩ đến chuyện nếu cứ tiếp diễn như vậy, thiên hạ này, triều cương này, cả Tưởng gia kia sẽ nhìn con như thế nào?"
Nói thật, đúng là hắn chưa từng nghĩ đến!
Đại nghiệp đã thành, thiên hạ trong tay, có gì là hắn không thể chứ, ai ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi chỉ trong chớp mắt. Nhưng nếu hắn không công khai chuyện này, vậy chuyện không có lệnh mà dám tự tiện về Kinh sẽ không thể giải thích được.
Nỗi đau sâu sắc dâng lên trong lòng Triệu Cảnh Diễm, hắn khẽ than: "Phụ hoàng, tình đến khó dằn, nhi thần không nghĩ nhiều như vậy."
"Lão Bát à lão Bát, chuyện con làm..."
Bảo Khánh đế cực kì không hài lòng mà than thở mấy tiếng, giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, vẻ mặt có phần nhu thuận, kính cẩn.
Bỗng nhiên có tiếng động nhỏ truyền vào tai hắn, hắn lập tức ngẩng đầu lên thì thấy thân hình bên cửa sổ đã ngã xuống.
Triệu Cảnh Diễm kinh hoảng, lập tức vọt đến, đưa tay đỡ lấy.
"Thái y, truyền thái y!"
Trăng sáng sao thưa.
Ân Quý phi đi xuyên qua hành lang âm u, bước về phía Nam, lại xuyên qua mấy con đường mòn thì đến trước cửa viện của Hiền vương.
Có nô tỳ lanh lẹ bước tới nói nhỏ: "Nương nương, vương gia mới vừa uống thuốc đi ngủ."
Ân Quý phi đẩy nô tỳ ra, đi thẳng vào trong phòng.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, sắc mặt gã đàn ông tái xanh, nằm ngửa ngủ, cả người băng bó kín mít.
Ân Quý phi đau lòng không thôi, vội nhào đến xem.
Đến khi thấy vết thương trên người gã, Ân Quý phi càng là giật bắn người, không khỏi che miệng, nước mắt ào ào rơi xuống.
Triệu Cảnh Vĩ lờ mờ nghe thấy có âm thanh, mở mắt rên rỉ mấy tiếng, ánh mắt chứa đầy lửa giận.
Ân Quý phi lau nước mắt, liếc nhìn Minh Xuân: "Các ngươi đều lui ra đi, bản cung có chuyện muốn nói với Hiền vương."
Các tỳ nữ đều rời đi.
Ân Quý phi cầm lấy tay con trai, nức nở nói: "Thằng bé ngốc này, trên đời này thiếu gì đàn bà dễ trêu chọc, cần gì cứ phải đi trêu chọc kẻ kia. Phen này... nếm trái đắng rồi chứ hả!"
Triệu Cảnh Vĩ chán ghét nhắm mắt lại, quay ngoắt đầu sang một bên.
Ân Quý phi nhìn vẻ mặt con trai liền nổi giận, thật muốn giáng cho một cái tát nhưng lại không nỡ ra tay.
Thằng bé ngốc nghếch này! Phá hỏng chuyện của bà ta cũng đành thôi, lại còn bị người ta đánh ra nông nỗi này, thật đúng là ngu ngốc không ai bằng!
Chờ gã đăng cơ, dưới gầm trời này có ả đàn bà nào mà không chiếm được, cần gì... Ân Quý phi càng nghĩ càng giận, không khỏi quăng một cái tát ra.
Triệu Cảnh Vĩ đau đến rên rỉ không ngớt.
Ân Quý phi vừa nghe con trai kêu la, lại vừa tức vừa hối hận, ánh mắt sắc lạnh, bà ta âm trầm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, như có thể cắn xé người khác vậy.
"Con tập trung dưỡng bệnh đi, thù này sớm muộn gì cũng có ngày mẫu phi báo cho con. Còn Cố Thanh Hoàn kia, trước sau gì cũng có một ngày bản cung để cô ta nằm dưới thân con."
"Thật chăng?" Triệu Cảnh Vĩ quên cả rên đau.
"Tuyệt đối là thật! Thời gian này, con hãy biết điều cho ta!"
Dứt lời, Ân Quý phi đứng dậy, đi ra đình viện, đứng im thật lâu.
Minh Xuân lặng lẽ bước đến khuyên: "Nương nương, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi."
Ân Quý phi bỗng quay đầu lại, đè thấp giọng nói: "Mau phái người truyền tin vào Kinh, lập tức dừng toàn bộ hành động."
"Vâng, nương nương." Sắc mặt Minh Xuân thay đổi, lập tức rời đi. Minh Xuân vừa rời khỏi, một cung nữ đã vội vã đi tới bên người Ân Quý phi, "Nương nương, Hoàng thượng ngất xỉu."
Chỉ trong nháy mắt.
Đôi mắt Ân Quý phi như ngọn nến vừa được đốt cháy, nhảy nhót lập lòe.
Đêm khuya.
Gió núi càng lúc càng lớn, đập vào khung cửa sổ cành cạch.
Cố Thanh Hoàn giật mình mở bừng mắt.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Diệp Thanh, Diệp Tử nhào đến, trong mắt ngậm nước.
Đồng tử Cố Thanh Hoàn co lại, khàn giọng hỏi: "Các ngươi không bị thương chứ?"
Hai người đồng thời lắc đầu, Diệp Thanh nói trước: "Bọn chúng chỉ đánh ngất bọn nô tỳ rồi ném vào vườn thôi."
Cố Thanh Hoàn khẽ than: "Là ta liên lụy các ngươi."
"Tiểu thư nói vậy quả thật là muốn giết chúng nô tỳ. Là chúng nô tỳ không bảo vệ được tiểu thư, khiến tiểu thư gặp nạn." Diệp Tử hổ thẹn.
Cố Thanh Hoàn cười gượng, tay phải đặt lên mạch tay trái, tập trung chẩn mạch, hương kích dục trong cơ thể đã được trừ.
"Ai xem bệnh cho ta?"
Truyện convert hay : Cổ Tiên Nãi Ba