Truyện tranh >> Thịnh Thế Kiều Y >>Chương 347: Ta Không Thể Nhìn Thấu Cô Ấy

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 347: Ta Không Thể Nhìn Thấu Cô Ấy


Lúc trước, khi Cố Thanh Hoàn nói thế với Tùng Âm, Sử Lỗi cũng chỉ nghĩ đó là mấy lời thoái thác mà thôi, nào ngờ... hóa ra lại là thật!

Chuyện này thực sự khiến người ta giật mình.

Sử Lỗi gượng cười nhìn Tưởng Hoằng Văn, môi mấp máy hồi lâu mà chẳng thể thốt ra được lời nào.

Tưởng Hoằng Văn phiền muộn không thôi, đột nhiên hắn ta đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng.

"Không được, ta phải nói cho Đình Lâm biết việc này, ta sợ..."

"Hoằng Văn!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tưởng Hoằng Văn ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm, không thấy được buồn đau hay giận dữ trong đấy. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đó trông tĩnh lặng tới mức khiến lòng người phát hoảng.

Những lời định nói lại bị nuốt trở vào, Tưởng Hoằng Văn biết cô đã nghe hết tất cả, đành cười gượng: "Cô không được khỏe, cần gì ngồi dậy chứ?"

Cố Thanh Hoàn vịn lấy tay Nguyệt nương ngồi xuống, giọng điệu có chút biếng nhác, "Huynh ồn quá."

Tưởng Hoằng Văn nghẹn lời, không biết đáp lời thế nào, muốn an ủi cô thì lại cảm thấy không ổn lắm, nhưng giả vờ không biết gì thì lại không cam lòng.

Cố Thanh Hoàn nhướng mày, vẫy tay nói, "Nguyệt nương, mọi người lui xuống đi. Ở đây không còn việc gì nữa."

"Tiểu thư?" Nguyệt nương lo lắng.

Tưởng Hoằng Văn nhìn dáng vẻ của Cố Thanh Hoàn, biết là cô có điều muốn nói, bèn cười bảo, "Nguyệt nương yên tâm, ở đây có ta và Lỗi gia, sẽ không để cho cô ấy mệt nhọc đâu."

Nguyệt nương thở dài, từ sau lần ở Túy Tiên Cư, tiểu thư như thể biến thành người khác vậy, càng ngày bà càng không thể hiểu được suy nghĩ của tiểu thư.

Bà châm thêm trà nóng rồi dẫn các nha hoàn lui ra.

Sau khi dạ yến kết thúc, Hiền vương liền đến cung Vĩnh Xuân.

Nhưng sau thời gian nửa chung trà vẫn chưa thấy Quý phi đâu, sắc mặt gã không được vui cho lắm.

Cổng hoàng cung sắp đóng, gã không còn nhiều thời gian nữa. Mẫu phi rời khỏi bữa tiệc giữa chừng, cũng không biết tới nơi nào ngắm trăng rồi.

"Mau, đi xem Quý phi nương nương đang ở đâu?"

Cung nữ chạy đi, một lát sau lại thở hổn hển chạy vào, "Vương gia, nương nương về rồi."

Vừa nói xong thì Ân Quý phi cũng đã vịn tay Minh Xuân bước vào, vẻ mặt bà ta nhộn nhạo, liếc nhìn con trai nhưng không muốn nói chuyện, chỉ đi tới nghiêng người nằm trên sập gỗ.

Hiền vương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bà ta thì lấy làm lạ: "Mẫu phi làm sao vậy?"

Ân Quý phi sợ gã nhìn ra điều gì bất thường nên vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, "Hôm nay Trung thu, mẫu phi uống hơi nhiều nên giờ đầu có hơi choáng váng."

Hiền vương không quá để tâm, gã phất tay ra hiệu đám người hầu lui ra rồi hấp tấp nói: "Mẫu phi, con vừa nhận được tin vợ của Tô Thanh qua đời rồi."

Ân Quý phi lười biếng nói, "Ta đã biết việc này."

Tin tức nhanh thật.

Hiền vương hơi ngạc nhiên: "Mẫu phi, ba đứa con trai của của Tô gia phải chịu tang, cho nên ba nơi Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ và Cấm Vệ Quân trong cung đều phải thay người. Uổng công chúng ta đã bồi dưỡng cho Tô gia này mấy năm nay, vào thời khắc quan trọng lại không dùng được, giờ coi như bỏ rồi. " Một cơn giận không tên dâng lên trong lòng Ân Quý phi.

Vốn dĩ bà ta còn cho rằng Tô gia là quân cờ bảo đảm nhất cho con trai bà ta. Nào ngờ trăm tính ngàn tính, lại không tính đến việc chịu tang này.

Diệp thị kia chết lúc nào không chết, lại chết vào đúng lúc này, thật khiến người ta hận đến nghiến răng.

"Ba tháng nữa lão Bát sẽ trở lại. Chỉ cần nó trở về, tình thế sẽ không hay ngay, chúng ta không thể chờ được nữa."

"Con nôn nóng gì chứ?"

Sắc mặt Hiền vương sa sầm: "Mẫu phi, làm sao không vội cho được, nhi thần..."

"Im miệng!"

Ân Quý phi đột nhiên nghiêm mặt, nét xuân sắc trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất.

"Trong triều, việc kêu gọi phụ hoàng lập Thái tử ngày một khẩn thiết, bây giờ mọi ánh mắt đều hướng về con và Thọ vương, chúng ta không thể ra tay trong thời điểm này được."

"Mẫu phi?"

"Mẫu phi tự biết sắp xếp, con yên tâm đi, sớm muộn gì, mẫu phi cũng sẽ giành lấy giang sơn này cho con."

Hiền vương lo lắng hỏi: "Làm thế nào để giành? Chỉ cần lão Bát nắm Trấn Tây quân trong tay, dù có được giang sơn này, nhi thần cũng không thể ngồi vững được."

Ân Quý phi cười khẩy nói: "Hoàng nhi à, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước. Giang sơn Đại Chu này không chỉ có một Trấn Tây quân."

Hiền vương bỗng ngẩn người.

Quân đội của Đại Chu quả thật không chỉ có một Trấn Tây quân, nhưng Trấn Bắc Đại tướng quân Vu Quy lại không hề có quan hệ gì với gã. Làm sao để lôi kéo?

Ân Quý phi không muốn nói nhiều hơn. Bà ta hiểu rất rõ đứa con trai này, không giữ nổi bí mật gì. Một số việc nói quá sớm cũng không tốt.

"Diệp thị bệnh chết, con xuất cung rồi thay bản cung đến Tô gia một chuyến, một là để trấn an lòng người, hai là truyền lời cho Tô Thanh, lúc Thượng thư chịu tang cũng là lúc xin lập Thái tử. Còn có, chuyện người kế nhiệm cũng nhờ ông ta lưu ý hơn. "

"Vâng, mẫu phi." Tâm trạng cáu bẳn của Hiền vương cũng dần được xoa dịu.

Ân Quý phi ngoắc tay bảo gã lại gần rồi nói nhỏ: "Hoàng nhi à, con không ra tay được, nhưng mẫu phi thì được. Cuối cùng mẫu phi cũng sẽ đặt thiên hạ này vào tay con."

Hiền vương nghe như sấm rền bên tai. Nụ cười đắc ý nhanh chóng hiện trên môi.

"Đa tạ mẫu phi đã suy tính cho con."

"Không cho con thì cho ai?"

Ân Quý phi vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của gã, hình bóng người kia hiện lên trong mắt, tình yêu dành cho người đó càng cuộn trào nơi đáy lòng.

"Hoàng nhi à, ngày vươn mình của hai mẹ con chúng ta sắp đến rồi!"

Ánh nến lập lòe, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Thanh Hoàn.

Cô nhấp một ngụm trà nhân sâm rồi nói: "Ta đã nghe hết những điều huynh vừa nói."

Hai người đàn ông trong phòng đều chau mày trầm mặc.

Phụ nữ trên đời này nếu bị người ta đùa bỡn, cợt nhả, e là đã đòi sống đòi chết rồi. Mặc dù cô không phải là phụ nữ tầm thường nhưng sự bình tĩnh này thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.

"Ta có một kế, muốn trao đổi với hai người."

Đôi mắt Tưởng Hoằng Văn bừng sáng, hắn ta hào hứng bảo: "Cô nói ra đi."

Cố Thanh Hoàn ngập ngừng một lúc mới nói, "Năm đó Cố phủ vì bảo vệ vinh hoa phú quý mà tặng ta cho Hiền vương. Hiền vương muốn nhưng không được nên vẫn luôn thèm thuồng ta, cho nên ta muốn dùng mỹ nhân kế để kéo gã rớt đài." Tưởng Hoằng Văn nhìn cô đầy khó hiểu, "Lời này nghĩa là sao?"

Cố Thanh Hoàn cúi đầu, nhìn ánh nến leo lét, trầm tư không nói.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nói rất kiên định: "Dùng sự trong sạch của ta để đổi lấy sự ghét bỏ của Hoàng đế đối với gã."

"Không thể!"

Sử Lỗi đứng bật dậy, đôi mắt đầy giận dữ, "Ta tuyệt đối không đồng ý để muội làm việc này, cái giá này quá đắt."

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, "Cách này vừa đơn giản lại hiệu quả. Một khi thành công, vị trí Thái tử nhất định sẽ thuộc về Thọ vương."

"Cố Thanh Hoàn, muội nghĩ Đình Lâm là Tô Tử Ngữ sao?"

Tưởng Hoằng Văn nói rất nghiêm túc: "Dùng phụ nữ để đổi lấy long bào, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cuộc mua bán này."

"Đó là do hắn quá ngu ngốc!"

Cố Thanh Hoàn cười khẩy: "Chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi. So với giang sơn và quyền lực, quả thật quá nhỏ bé, quá tầm thường."

"Muội..." Tưởng Hoằng Văn nghẹn họng.

"Ta nhận được tin, chuyện lập Thái tử sẽ lại được nhắc tới trên triều. Hắn ở trong quân đội xa xôi, chuyện này đã nằm ngoài tầm với của hắn. Còn không bằng dùng ta làm mồi nhử. Đến lúc đó, Tưởng gia, vương gia, quần thần đồng lòng gây áp lực, đại sự tất sẽ thành."

Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Chúng ta phải bắt lấy cơ hội này. Lúc đó, hắn sẽ khoác lên mình long bào cửu ngũ chí tôn; người huynh trưởng bị giam cầm của hắn cũng sẽ bình an vô sự, mà ta… cũng có thể buông bỏ mối thâm thù đại hận, sống cuộc sống mà mình mong muốn. "

Tưởng Hoằng Văn, Sử Lỗi đều trợn mắt há mồm.

Sao trên đời này lại có một người cô gái tàn nhẫn với chính mình đến vậy.

Lấy chính bản thân cô làm mồi nhử!

"Huynh trưởng, mọi chuyện là như vậy đấy." Tưởng Hoằng Văn nói xong bèn cầm chung trà lên uống cạn.

Triệu Cảnh Quỳnh trầm ngâm một lúc lâu mới cất giọng đầy nặng nề. "Đúng là một kỳ nữ. Trong lòng đệ có suy nghĩ gì không?"

Tưởng Hoằng Văn hơi lưỡng lự, "Huynh trưởng, đệ nghĩ kế hoạch này không ổn thỏa."

"Tại sao không ổn?"

"Việc này..."

Tưởng Hoằng Văn không biết trả lời thế nào.

Cũng đúng, xét về phương diện nào thì việc này cũng đều có lợi cho Đình Lâm.

Triệu Cảnh Quỳnh cười gằn: "Cô ấy nói một câu rất đúng. So với giang sơn và quyền lực, một người phụ nữ đúng là quá tầm thường. Nếu cô ấy có thể khiến Hiền vương thân bại danh liệt, cũng tương đương với việc quét sạch những trở ngại trước mặt lão Bát. Vậy kế sách này có gì không ổn thỏa? "

Mặt Tưởng Hoằng Văn biến sắc, "Huynh trưởng có điều không biết rồi, vị trí của cô ấy trong lòng Đình Lâm rất quan trọng. Đình Lâm tuyệt đối sẽ không hy sinh cô ấy."

Triệu Cảnh Quỳnh nghe vậy thì lắc đầu: "Việc này không phải là do chúng ta ép buộc, mà là do cô ấy chủ động đề nghị trước. Sao lại nói là hy sinh."

"Huynh trưởng?"

Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn ta mà không thể tin nổi, chợt cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự xa lạ.

Thấy vậy, Triệu Cảnh Quỳnh khẽ thở dài: "Không cần phải nhìn ta như vậy, việc Đình Lâm bị trúng độc khiến ta chợt nhận ra một điều, đối phó với quân tử thì có thể dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc. Nhưng đối phó với tiểu nhân mà chỉ biết dùng cách đường đường chính chính thì sẽ chỉ khiến mình đầy thương tích. Hoằng Văn à, ta không muốn để Đình Lâm... rơi vào kết cục như ta. Hắn là huynh đệ của ta, cũng là huynh đệ của đệ." Tưởng Hoằng Văn không nói nên lời.

Triệu Cảnh Quỳnh lại thở dài: "Mỹ nhân kế này là để giáng đòn phủ đầu. Nếu sự thành, tiến có thể công, lùi có thể thủ, hoàn toàn chiếm được tiên cơ. Đàn ông không nên quá si tình, là Hoàng đế lại càng không được động tình. Người làm vua, trong lòng chỉ có thể có thiên hạ bách tính. Cứ làm theo lời cô ấy, đệ ở bên cạnh sắp xếp cho cẩn thận."

Tưởng Hoằng Văn lên xe ngựa, ngọn gió đêm thổi qua, lúc này hắn ta mới nhận ra mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo, đầu gối mềm oặt, hắn ta ngã ngồi trên xe.

Một lúc sau hắn ta huýt gió một tiếng, một bóng đen đáp xuống, nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa.

"Cấp tốc truyền tin này cho Thọ vương..."

Bóng đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Tưởng Hoằng Văn nhìn màn đêm bất tận bên ngoài mà lặng lẽ thở dài.

"Đình Lâm, ta đã cố hết sức, mọi việc phải tùy thuộc vào lựa chọn của đệ thôi!"

Lời vừa dứt, trái tim hắn ta chợt vô cùng trống rỗng, như đã phải vật lộn với ai đó, thật mệt mỏi quá, hắn ta chỉ muốn tìm ai đó để uống đến say mới thôi.

Lúc này đây, người đang phiền não giống hắn ta chỉ có một mình Sử Lỗi. Tưởng Hoằng Văn nghĩ lui nghĩ tới bèn quyết định quay về Thanh phủ.

Vài món ăn rồi thêm mấy bầu rượu mạnh.

Sử Lỗi và Tưởng Hoằng Văn không có gì để nói, cứ huynh thở dài rồi lại ta thở dài, buồn rầu uống rượu. Đọc truyện tại Web Truyen Online. com

Sử Lỗi vuốt ve miệng chén rượu, miệng cười đắng chát: "Thất gia, thứ cho ta nói lời bất kính, chúng ta đường đường là nam nhi vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, vậy mà không một ai bằng muội ấy."

"Còn cần huynh nói sao?"

Tưởng Hoằng Văn cũng cười khổ: "Ta tự xem mình bất phàm, nhưng so với cô ấy cũng chỉ là phàm phu tục tử. Huynh nói xem, tại sao trên đời này lại có một người thông minh, tài giỏi như vậy."

"Thất gia, ta không biết!"

Sử Lỗi lắc đầu: "Sử gia đời đời đều là thương nhân, từ nhỏ ta đã theo phụ thân vào Nam ra Bắc, từng gặp vô số người, cho nên cũng biết cách nhìn người. Nhưng chỉ có muội ấy là ta không thể nhìn thấu được."

Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 347: Ta Không Thể Nhìn Thấu Cô Ấy