Cố Nhị gia quýnh quáng nhìn ngọn lửa đã lan đến gần, vội vàng gào lên: "Tự sát, cô ta đã tự sát, mở cửa ra, mau mở cửa, thả bọn ta ra!"
"Vì sao tự sát?"
Giọng nói kia lạnh thấu xương, hình thành sự đối lập rõ rệt với cái nóng rực ở xung quanh.
"Bởi vì Tiền gia, bởi vì Tiền gia!" Cố Nhị gia không chịu nổi nữa, ngọn lửa đang đốt tới gót chân ông ta.
"Hừ!" Người bịt mặt lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình không nhúc nhích.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Cố Nhị gia dập ngọn lửa lên người, kêu la tuyệt vọng, xong rồi, thật sự xong rồi.
Cố Nghiễn Khải ngồi co quắp trên mặt đất, ham muốn được sống khiến ông ta xông đến trước, giận dữ gầm lên: "Ả ta đã biết bí mật của Cố gia, không thể nào thoát chết được, ả ta đáng chết! Ta tuyệt đối không thể để ả ta sống."
"Sao bà ấy biết được?"
"Phụ thân, người nói mau đi, lửa lan đến rồi, lửa lan đến rồi, sắp chết cháy mất, sắp bị thiêu chết rồi!" Cố Nhị gia co quắp cả người lại, nằm như con chó trên mặt đất.
"Phụ thân, không kịp rồi, lửa lan đến rồi, á..."
Cố Đại gia gào lên một tiếng thảm thiết, khiến Cố Nghiễn Khải hồn bay phách lạc.
Ở thời khắc liên quan đến sống chết, ông ta không kịp nghĩ nhiều, nói ngắt quãng: "Ả ta đến bắt mạch cho ta... bắt mạch... không thuận theo ý ta. Ta cố ý nói cho ả biết bí mật, chỉ cần ả bằng lòng theo ta... ả có thể sống... Tính cách ả quá cương trực."
"Thế nên nhân chuyện Tiền gia, ngươi dùng tính mạng của Cố Thanh Hoàn để ép bà ấy uống thuốc độc, bà ấy là do ngươi giết chết!"
Những lời này lọt vào tai Cố Nghiễn Khải chẳng khác gì sấm rền giữa trời quang.
"Ngươi là ai, vì sao biết rõ ràng như vậy?"
Cố Thanh Hoàn từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào khuôn mặt già nua đầy nước mắt của Cố Nghiễn Khải, trong mắt là lửa giận ngập trời.
Lão tặc này, thì ra ông ta muốn cưỡng hiếp di mẫu, di mẫu không thuận theo, ông ta lại lấy bí mật Cố gia uy hiếp... Tiền gia đã thất thế, di mẫu không có chỗ dựa, càng không có cách nào chạy thoát khỏi ma chưởng của Cố lão gia.
Thế gian to lớn, không chỗ nào có thể dựa vào, không bằng chết cho xong.
Không bằng chết cho xong!
Ánh lửa lập lòe hắt lên khuôn mặt Cố Nghiễn Khải, nửa sáng nửa tối, trông vẻ mặt ông ta hệt như một con chó già sắp chết.
Hiện giờ Cố Thanh Hoàn chỉ cảm thấy căm hận, cô nghiến chặt miếng vải đen che ngoài miệng, nỗi đau đớn tột cùng dường như muốn nghiền nát cô thành tro bụi.
Súc sinh, cô muốn giết ông ta!
Cô bỗng đứng bật dậy, một tay kéo cửa ngục ra, trong một tay khác, kim châm đã thấp thoáng hiện ra.
Bỗng nhiên, cổ cô tê rần, cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp.
Trước khi ý thức mất hẳn, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai, "Hoàn Hoàn, giữ lão lại đã, lão vẫn còn có tác dụng."
Quang cảnh trước mắt trở nên mờ ảo không rõ ràng, ánh lửa, ánh kiếm, tiếng kêu thảm thiết...
Triệu Cảnh Diễm nhìn đám người mặc áo đen xông đến từ bốn phía, cắn răng quát: "Giữ lại mạng ba tên này, chúng còn có tác dụng." A Ly vội gật đầu đáp: "Gia mau đi đi, đại lao này sắp sập rồi."
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô gái trong lòng, gượng cười, "Xông ra!"
…
"Đệ quá tùy hứng, lỡ như đệ có mệnh hệ gì, ta làm sao ăn nói với vị kia?"
Hắn bị chém hai chỗ, mặc dù không sâu nhưng giờ vẫn còn chảy máu.
Sáu ám vệ, một người chết, hai người trọng thương, trận chiến này tổn thất nặng nề. Mà bọn họ vốn dĩ chỉ cần đứng xem kịch hay, không cần ra tay làm gì.
Tưởng Hoằng Văn khoanh tay đứng, nghiêm nghị nhìn gã thanh niên nhếch nhác trước mặt, ánh mắt giận dữ.
Triệu Cảnh Diễm "hừ hừ", nhíu chặt mày, đè thấp giọng xuống: "Huynh dài dòng quá, còn không mau giúp ta băng bó."
"Đình Lâm!" Tưởng Hoằng Văn gầm lên giận dữ, "Gia không phải đang đùa với đệ, hậu quả của việc tự mình mạo hiểm, đệ có biết là gì không hả?"
"Huynh gào cái gì?" Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng liếc hắn ta, "Bản vương thích thế thì sao?"
"Đệ..." Tưởng Hoằng Văn bị chặn họng, hồi lâu không nói được câu nào.
Triệu Cảnh Diễm nhìn chằm chằm rèm cửa trong phòng, thở dài một tiếng: "Hoằng Văn, cô ấy cứ nhìn ta bằng ánh mắt đầy mong đợi, ta chẳng thể từ chối."
"Đệ hãm sâu quá rồi!" Tưởng Hoằng Văn cười gằn.
"Vậy thì đã sao!"
Triệu Cảnh Diễm thản nhiên cười, ngữ điệu ẩn chứa sự đau buồn, "Con người ta sống mơ màng trong thế gian này, buổi tối yêu hận, sáng ra tình sầu, ảo mộng luôn vô thường, ta nghĩ kiếp trước nhất định đã nợ cô ấy, cho nên kiếp này phải dùng mạng để trả."
Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc không thôi.
Hắn biết Triệu Cảnh Diễm có tình ý với cô, nhưng chưa từng nghĩ tình cảm đó đã sâu đậm đến mức này. Trời ạ, thời gian mới có bao lâu?
"Vương gia, Lục tiểu thư tỉnh rồi." Lục Điệp đi ra, ánh mắt nhìn lướt qua hai vị đang ngồi.
Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Mau gọi cô ấy dậy, bản vương sắp chảy máu đến chết rồi."
"Đáng đời!"
Tưởng Hoằng Văn không nhịn được mà mắng một câu. Rõ ràng có thể đánh thức người ta dậy từ nãy rồi, vậy mà còn nói để cô ngủ thêm một lúc đã. Muốn thương hoa tiếc ngọc thì cũng phải xem thời điểm chứ.
Triệu Cảnh Diễm kề sát đầu lại, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: "Anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó nhất định là lấy thân báo đáp."
Tưởng Hoằng Văn giận dữ cười gằn: "Như đệ mà là anh hùng ư, cẩu hùng* thì còn được."
(*) Cẩu hùng (狗熊): một kiểu chơi chữ, cả hai chữ hùng có cùng cách đọc, nhưng từ này để chỉ loài gấu đen, nghĩa bóng chỉ người vô tích sự.
"Ai là cẩu hùng?"
Cố Thanh Hoàn xoa cái gáy vẫn hơi đau nhức. Lục Điệp bước tới, đỡ cô đi ra phòng ngoài. Cô còn chưa hiểu lắm, tại sao thoáng cái mà cô đã đến Vạn Hoa Lâu rồi.
Tưởng Hoằng Văn chỉ vào gã thanh niên trên giường: "Cẩu hùng ở chỗ này, nhất định phải đợi cô tỉnh mới chịu băng bó vết thương, chỉ sợ kéo dài thêm một lúc nữa là ý chỉ trong cung sẽ đến."
Vừa dứt lời, tiếng nói của A Ly vang lên bên ngoài: "Gia, Hoàng thượng có chỉ, truyền gia lập tức tiến cung."
Nhanh như vậy?
Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn nhìn nhau.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ánh mắt hổ thẹn, nhưng thoáng cái đã lạnh lùng. Cô vén ống tay áo lên, "Lục Điệp, chuẩn bị nước. Hoằng Văn, cầm đèn."
Không đợi hai người kịp phản ứng, Cố Thanh Hoàn đã đến trước giường, ánh mắt đảo qua, tay thon khẽ cử động, chỉ trong chốc lát đã cởi sạch áo người kia ra.
Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, theo bản năng che ngực lại.
Này... này... dù gì cũng phải rụt rè chút chứ, hắn cũng biết xấu hổ mà.
Cố Thanh Hoàn chẳng để ý đến biểu hiện của Triệu Cảnh Diễm, cô đẩy cánh tay che trước ngực hắn ra, ánh mắt đảo qua vết thương, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Triệu Cảnh Diễm tựa như lại trở về căn phòng nhỏ ở Giang Nam, hắn bị lột hết chỉ còn lại tiết khố, mà cô gái trước mặt thì rất thờ ơ.
"A Ly!" Cố Thanh Hoàn bỗng lên tiếng.
"Lục tiểu thư?"
"Mau đi Thanh phủ lấy y bào của ta."
"Trần Bình đã đem đến rồi."
Cố Thanh Hoàn nhẹ nhõm, "Mau cầm vào."
A Ly đẩy cửa đi vào, thấy gia nhà mình cởi sạch như con gà bị vặt lông, liếc mắt nhìn Cố Thanh Hoàn, ánh mắt hơi oán giận.
Trước giờ gia được nâng niu như cành vàng lá ngọc, giờ vì ai mà dấn thân vào nguy hiểm? Cô gái này nhìn kiểu gì cũng rất giống hồng nhan họa thủy.
"Sẽ hơi đau một chút, huynh ráng chịu đựng."
Giọng nói Cố Thanh Hoàn nhỏ nhẹ, tựa như lông vũ phất qua trái tim Triệu Cảnh Diễm, quỷ thần xui khiến hắn nói một câu, "Vậy cô thổi cho ta đi."
Tay cầm bình sứ của Cố Thanh Hoàn hơi chững lại, "Được!"
Ý cười hiện lên trên môi Triệu Cảnh Diễm, ánh mắt đuổi theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, tựa vui sướng tựa kinh ngạc lại tựa thâm tình.
A Ly nhíu mày nhìn sang Tưởng Hoằng Văn. Thất gia ngài nhìn xem kìa, chuyện này phải làm sao mới được?
Tưởng Hoằng Văn híp mắt, làm như không thấy ánh mắt của A Ly.
Hắn ta cũng còn cách nào nữa đâu, cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
"Đau..."
Mùi nước thuốc gay mũi đập vào mặt, Triệu Cảnh Diễm đau đến độ suýt chảy nước mắt, "Đây là cái gì?"
"Cồn. Thuốc chữa ngoại thương tốt nhất."
Cố Thanh Hoàn vừa đáp vừa ghé sát lại, thổi miệng vết thương của hắn.
"Cái gì gọi là cồn?" Trong giọng hắn mang theo ý cười, thảnh thơi nói.
"Huynh đừng hỏi, ta có nói huynh cũng không hiểu đâu."
Cố Thanh Hoàn nói rồi huơ kim châm trong tay trên ngọn nến, "Ta sẽ khâu vết thương cho huynh, A Ly, lấy miếng vải sạch đến, nhét vào miệng chủ nhân của ngươi."
"Ta không cần cái thứ đó!" Triệu Cảnh Diễm kháng nghị.
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn hơi thay đổi, nhưng rất nhanh chóng cười nói nửa thật nửa giả: "Ta sẽ không nhẹ tay đâu, rồi huynh sẽ gào lên thôi, đừng để khách của Vạn Hoa Lâu bị dọa cho chạy hết."
Triệu Cảnh Diễm mím môi, dáng vẻ giống như mưa gió sắp tràn đến.
Cố Thanh Hoàn không đành lòng mỉa mai nữa, thở dài nói: "Được rồi, ta cho phép huynh rên mấy tiếng."
Triệu Cảnh Diễm híp mắt, bỗng kéo nhẹ.
Cố Thanh Hoàn ngã ngồi xuống giường, tầm mắt dừng ngay chỗ lồng ngực nở nang đang phập phồng theo hơi thở của gã thanh niên, cùng với mùi long diên hương như có như không trên người hắn.
Dường như cô cũng thấy hơi choáng váng.
"Hoàn Hoàn."
Gã thanh niên kề đến bên tai cô, hơi thở ướt át, nóng hổi phả vào mặt. "Ta rên đau, cô sẽ đau lòng sao?"
Cố Thanh Hoàn nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Sẽ!"
Triệu Cảnh Diễm hất cằm, cười rạng rỡ nói: "Bắt đầu đi."
Cố Thanh Hoàn châm xong châm cuối cùng, từ đầu đến cuối không hề nghe được tiếng rên của người kia.
Người này tựa như một quý công tử ngâm mình tắm trong thùng gỗ, tóc đen tản ra, mắt phượng híp lại, ánh mắt lười biếng.
Chỉ là đôi mắt kia từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô, thế nên lúc khâu vết thương lại, không hiểu sao tay cô lại run rẩy hai lần.
Cố Thanh Hoàn bình thản dặn dò: "A Ly, giúp chủ nhân của ngươi mặc áo quần, có thể đi rồi."
"Vâng!"
Một ánh mắt sắc bén phóng đến, A ly vội sửa lời: "Không... không được, tiểu nhân sợ chạm phải vết thương của gia, hay là Lục tiểu thư làm đi, tiểu nhân đi chuẩn bị xe."
Dứt lời, A Ly nhét áo quần vào lòng Cố Thanh Hoàn rồi chạy trối chết.
Cố Thanh Hoàn cầm áo quần, ngượng ngùng há hốc miệng, cô chỉ là một đại phu, không phải tỳ nữ, ngay cả áo quần của cô cũng do Nguyệt Nương, Xuân Nê hầu hạ mặc, sao cô lại mặc áo quần cho đàn ông được.
"Thôi để ta làm cho." Tưởng Hoằng Văn không để ý đến ánh mắt u oán của người nào đó, nhận lấy áo quần từ tay Cố Thanh Hoàn.
Hai người này lằng nhà lằng nhằng, cà kê dê ngỗng, kéo tới kéo lui, hắn ta thật sự không nhìn nổi nữa rồi.
…
Đầu Đông năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín.
Trong Kinh xảy ra một việc không thể tưởng tượng nổi, đại lao của Hình bộ xảy ra một vụ án kinh thiên động địa.
Nghi phạm bị giam giữ ở Hình bộ bị người ta đầu độc, rồi cả đại lao bị phóng hỏa, cuối cùng lại có một đám sát thủ xuất hiện. Đại lao hỗn loạn.
Lửa cháy suốt một canh giờ, ngay cả Cấm Vệ Quân cũng bị điều động, bấy giờ lửa mới được dập tắt.
Trương Vân Long nhìn đại lao đã cháy đen, sắc mặt tái xanh, lập tức phái người điều tra kĩ càng rồi lập tức vào cung gặp Hoàng đế.
Hoàng đế đang ngủ thì bị gọi dậy, nghe tin có kẻ dám ra tay trong đại lao Hình bộ, giận dữ đùng đùng, lập tức sai người truyền Thọ vương vào cung.
Bấy giờ Thọ vương đang ở Vạn Hoa Lâu ôm mỹ nhân uống rượu ngon, vừa nghe phải vào cung liền giận tái mặt, hỏi người đưa tin mới biết đại lao Hình bộ xảy ra chuyện.
Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể