Truyện tranh >> Thịnh Thế Kiều Y >>Chương 281: Thông Minh Quá Tất Bị Thông Minh Hại

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 281: Thông Minh Quá Tất Bị Thông Minh Hại


Tầm mắt Cố Thanh Hoàn dừng lại trên khuôn mặt Cố Tùng Đào.

Mới một ngày ngắn ngủi mà Cố Nhị gia phong lưu, vinh hoa phú quý ngày xưa đã biến thành một phạm nhân bẩn thỉu, tóc tai tán loạn, chỉ có màu da hồng hào kia lẳng lặng tố cáo những ngày tháng cao quý của ông ta.

Cô vừa vui sướng, lại vừa khinh thường.

Cố Tùng Đào thấy vương gia không lên tiếng, thì trừng đôi mắt sắc như kiếm vào cô, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng trong lòng đã thấp thỏm vô cùng.

Triệu Cảnh Diễm nhìn lướt qua ông ta, ánh mắt dừng trên người Cố Nghiễn Khải, hắn hất cằm lên, ngạo mạn nói: "Bản vương muốn nói chuyện với Cố lão gia."

Cố Tùng Đào vội bò trở về, đẩy khẽ phụ thân, Cố Nghiễn Khải run rẩy đứng lên, cha con ba người cùng quỳ xuống, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.

"Thảo dân bái kiến vương gia, xin vương gia khai ân, cứu Cố gia khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng."

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lạnh căm, hắn cười khẩy: "Có cứu được Cố gia hay không thì còn phải xem Cố lão gia có biết cách làm người hay không đã."

Cố Nghiễn Khải giật bắn mình, lo sợ không yên nói: "Xin vương gia nói rõ."

Triệu Cảnh Diễm liếc cô gái bên cạnh mình, nghiêm nghị nói: "Bản vương nghe nói, Cố gia phú khả địch quốc, nếu Cố lão gia muốn thoát ra khỏi nhà giam này, e là phải mất một chút máu đấy."

Một câu nói chấn động lòng người, giống như sét đánh trúng đầu, sắc mặt ba vị gia Cố phủ xám xịt như tro tàn.

Làm sao hắn biết?

"Người sống một đời, cỏ cây sống một mùa, chết rồi coi như hết. Cố lão gia là người thông minh, biết phân nặng nhẹ, chắc hẳn cũng có phán đoán."

Cố Nghiễn Khải cảm thấy trái tim mình giống như bị người khác bóp lấy, đau đớn vô cùng, mặt mày chán nản.

"Thảo dân... thảo dân chỉ muốn biết... vương gia biết được tin này từ đâu?"

"Cố lão gia đang nghi ngờ thực hư tin tức của bản vương sao?"

Triệu Cảnh Diễm nhếch môi, lạnh lùng nói, "Tiền tài thì vô tội nhưng cất giấu thì có tội, chẳng lẽ Cố lão gia không biết họa lao tù lần này từ đâu mà tới sao?"

Câu nói này lại tựa như một búa giáng xuống khiến cả ba người đầu váng mắt hoa, Cố Nghiễn Khải nghiến răng ken két.

Chẳng trách... bảo sao.

Lão Tề vương vẫn luôn nhòm ngó tới kho tàng của Cố phủ, đòi không được liền dùng chiêu lấy tiền đổi mạng, buộc tội không có căn cứ, ép Cố gia vào đường cùng.

Cố Nghiễn Khải căm phẫn, "Cá nằm trên thớt, dù sao cũng chỉ có chết. Cố phủ xưa nay không hề có kho tàng, chuyến này e là vương gia phải thất vọng rồi."

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười thờ ơ, đung đưa cánh tay Cố Thanh Hoàn, nét mặt rạng ngời như trăng sáng.

Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới nhận ra tay mình còn bị hắn nắm lấy, cô vung thử mấy lần nhưng hắn càng nắm chặt hơn.

Cô định nổi cáu nhưng lại sợ ba người Cố gia nhìn ra chân tướng nên đành nhẫn nhịn. Nhưng mười ngón tay đan xen, muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ, cô càng ngại ngùng hơn.

Nhưng nụ cười của Thọ vương đập vào mắt của Cố Nghiễn Khải lại mang một ý nghĩa khác.

Là thương hại hay chế giễu? Cá đã nằm trên thớt, không phục tùng thì còn làm được gì. Ông ta đã ngoài sáu mươi, chết không đáng tiếc, nhưng con trai, cháu trai vẫn còn nhỏ, nếu cả bọn chúng cũng...

Há chẳng phải là họa diệt vong sao?

Từng biểu cảm nhỏ trên mặt Cố Nghiễn Khải đều không thoát khỏi đôi mắt của Triệu Cảnh Diễm. Rốt cuộc lão già này vẫn sợ chết.

Hắn quay qua nhìn Cố Thanh Hoàn, cố ý cười cợt: "Thanh Nhi, nếu Cố lão gia không nhận ân tình của bản vương, vậy chúng ta đi thôi!"

"Vâng, Vương gia!" Cố Thanh Hoàn hiểu ý, thấp giọng trả lời, chân vừa cất bước, người đã quay đi, cũng nhân đó rụt lại tay mình.

Lòng bàn tay Triệu Cảnh Diễm trống rỗng, hắn cảm thấy không vui, lạnh lùng nói: "Nếu không phải nể tình Cố Lục thì bản vương còn quan tâm đến sống chết của Cố gia sao, ngu xuẩn, cứ ngoan ngoãn mà chờ chết đi. Đúng rồi, Thanh Nhi, Cố phủ còn bao nhiêu người?"

Cố Thanh Hoàn khàn giọng nói: "Bẩm Vương gia, còn ba vị cô nương chưa xuất giá, hai vị thiếu gia và một tiểu thiếu gia."

Triệu Cảnh Diễm lắc đầu cảm thán, "Ôi, đều sống không nổi rồi!"

"Vương gia... Vương gia dừng bước." Cố Nghiễn Khải quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt đục ngầu chảy ra từ kẽ ngón tay.

Triệu Cảnh Diễm và Cố Thanh Hoàn nhìn nhau, ý cười trong mắt dần lan ra.

"Qua đây Thanh Nhi, để bản vương dựa vào lúc, bản vương đứng lâu mỏi chân quá."

Cố Thanh Hoàn vội bước đến bên Triệu Cảnh Diễm, đỡ lấy hắn, hắn thì thuận thế ôm lấy bả vai của cô, nửa người dựa lên người cô.

Cố Thanh Hoàn vô thức rùng mình, kẻ này... thật là vô sỉ tột độ.

Hai người ra khỏi Hình bộ, vào trong xe ngựa.

Cố Thanh Hoàn trừng mắt nhìn hắn, không biết tại sao, trong lòng cô bỗng dâng lên cơn giận, tựa như bị người khác chơi xỏ vậy.

Chắc chắn màn kịch vừa nãy trong thiên lao là do hắn cố ý.

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười nhìn cô, đôi mắt phượng trong trẻo như hoa lê.

"Ba ngày sau, lão Tề vương trở lại, nhất định sẽ vào thiên lao thăm dò, ép Cố gia giao nộp gia tài. Vì bảo toàn tính mạng, Cố Nghiễn Khải ắt sẽ khai ra. Tất cả đều giống như Hoàn Hoàn tính toán."

Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn về phía hắn, sắc mặt khó coi, nói: "Nếu vậy thì còn phải làm phiền Đình Lâm rồi."

Cô ấy đang tức giận!

Triệu Cảnh Diễm oan ức nói: "Nắm tay cô là để cô không bị ngã, sau đó ôm cô là vì để người khác không sinh nghi. Hoàn Hoàn, gia đây đúng là oan uổng quá!"

Cho dù là oan uổng, vậy tại sao hắn phải mười ngón tay đan chặt với cô? Cố Thanh Hoàn suýt nữa không kìm được mà buột miệng nói ra.

Nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy giống như mình cố tình gây sự, nắm cũng nắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tranh cãi nắm kiểu gì nữa sao.

Bỏ đi, cách tên này xa một chút vậy.

Triệu Cảnh Diễm nhìn mặt cô lúc trắng lúc đỏ, cảm thấy cô thật là xinh đẹp vô cùng.

Trong lòng hắn thầm cảm thán, tuy cô thông minh lão luyện, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cô gái mười bốn tuổi, gương mặt với biểu cảm sinh động, hoạt bát như vậy mới đúng là dáng vẻ của một cô gái.

"Vì sao ban nãy lại khóc?"

Cố Thanh Hoàn nghe vậy thì ngồi thẳng người lại, đáp qua loa: "Mùi trong nhà lao quá nồng nên bị cay mắt thôi."

Triệu Cảnh Diễm chỉ cười, đôi mắt sâu lắng như đầm nước.

Cố Thanh Hoàn quay sang, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười kia làm phai đi sự sắc bén trên khuôn mặt của hắn. Cô cảm nhận được cõi lòng của mình đang hỗn loạn.

Về đến phủ, đám người Nguyệt nương sa sầm mặt mày ra nghênh đón.

Cố Thanh Hoàn thấy sắc mặt bọn họ không đúng lắm bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tính tình Xuân Nê nóng nảy, không kiềm được mà nói ra mọi chuyện.

Cố Thanh Hoàn nghe xong, thầm cười khẩy.

Lúc trước khi cô còn là một kẻ điên, trong phủ kia không ai nhìn cô một cái, bây giờ Cố phủ sa cơ lỡ vận, hết người này đến người khác đi cầu xin cô.

Lòng người bạc bẽo tựa như một tờ giấy mỏng, thế sự đổi thay bất ngờ tựa như một bàn cờ. Người Cố phủ quả là lật mặt nhanh như trở bàn tay!

Nguyệt nương nhìn vẻ mặt của tiểu thư, nỗi oán giận trong lòng lại dâng lên.

Suốt ngày hôm nay, khách đến phủ nối đuôi nhau không dứt, đầu tiên là lão phu nhân lê cái thân bệnh tật tới cửa. Tiếp đến là Đại nãi nãi dẫn theo hai vị thiếu gia, sau đó là ba vị di nương của Nhị gia.

Nếu đám người đó cầu xin đàng hoàng còn đỡ, đằng này bọn họ hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ cầu xin người khác, lời nói ngạo mạn, giống như người ta nợ nần gì bọn họ vậy.

Cố Thanh Hoàn cúi đầu trầm tư một hồi mới khẽ nói: "Kể từ ngày mai, đóng chặt cửa phủ."

"Vâng, tiểu thư." Nguyệt nương gật đầu.

Cửa được đẩy ra, Xuân Nê bước vào, "Tiểu thư, Liễu di nương đến rồi."

Đôi mắt Cố Thanh Hoàn sáng lên, "Mời người vào!"

Chốc lát sau, Liễu thị bước vào, duyên dáng hành lễ.

Cố Thanh Hoàn không đợi cô ta lên tiếng đã nói: "Nguyệt nương, đưa đồ cho cô ta."

Nguyệt nương cầm cái tráp lên, "Liễu di nương, đồ đều ở trong này, cô mở ra xem đi."

Liễu thị không mở ra, chỉ ôm cái tráp vào lòng.

Bên trong là tiền bán nhà cô ta dành dụm được, còn có hai vạn lượng mà Lục tiểu thư đã hứa, đều cất ở chỗ Lục tiểu thư, tránh bị tịch biên.

Có số ngân lượng này, cuộc sống về sau tuy không được giàu sang phú quý, nhưng cũng đủ để an nhàn qua ngày.

Cô ta dịu dàng nói: "Ta tin Lục tiểu thư."

Cố Thanh Hoàn thấy cô ta cư xử như vậy, trong lòng thầm tán thưởng, cô nói: "Sức khỏe hắn ta cần phải điều trị từ từ, mỗi vùng đều có cửa tiệm của Khánh Phong Đường, trong đó còn có một bức thư tay của ta, cô cầm nó đến bất kì cửa hàng nào cũng sẽ có người giúp hắn ta chẩn mạch, bốc thuốc, không thu một đồng."

Trong lòng Liễu thị ấm áp, ánh mắt cảm kích. Trong giao dịch giữa Lục tiểu thư và cô ta lúc trước, không hề nói đến chuyện này.

"Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, trở về tự chuộc mình ra, sau đó thả một ngọn đèn Khổng Minh lên trời, sẽ có người hộ tống cô ra khỏi thành. Sau này tìm một nơi non xanh nước biếc, an ổn sống qua ngày."

Liễu thị vô cùng xúc động, lại đứng lên nhún người hành lễ một lần nữa, "Đa tạ Lục tiểu thư giúp đỡ."

Cố Thanh Hoàn gật đầu nói: "Không cần cảm tạ ta, hãy cảm tạ chính cô. Cố gia đã lụi bại rồi, cô hãy mau chóng rời đi, đỡ phải bị liên lụy."

Dường như có hơi lạnh tản ra từ dưới chân, Liễu thị căng thẳng, vội vàng đáp một tiếng "Vâng".

Từ nhỏ cô ta lớn lên trong rạp xiếc, thấy đủ nhân tình thế thái, cho nên cực kỳ thông minh. Cố phủ sa cơ, cô ta ít nhiều có thể đoán ra được phần nào, nhưng không thể hỏi, cũng không dám hỏi.

Người sống trên đời, hồ đồ chút thì tốt, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

"Vậy ta xin từ biệt tại đây, Lục tiểu thư hãy bảo trọng."

Cố Thanh Hoàn đứng dậy, mỉm cười, "Cô cũng vậy." Liễu thị vừa đi, Nguyệt nương liền hỏi: "Tiểu thư, Liễu di nương này cũng thật biết quan sát, biết cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi."

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Cô ta là một người thông minh, ta thích làm việc cùng những người như vậy. Lát nữa dặn dò Trần Bình, sau khi ra khỏi thành tiễn năm trăm dặm thì quay về, cũng để cho phu thê hai người họ yên tâm."

Nguyệt nương gật đầu: "Tiểu thư yên tâm."

Vừa dứt lời, giọng nói của Ngân Châm đã vang lên bên ngoài, "Trần Bình trở về rồi!"

"Ồ?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Cố Thanh Hoàn vui mừng, "Mau mời vào đây."

Chỉ chốc lát, Trần Bình ăn mặc gọn gàng, mang theo hơi lạnh, mệt mỏi trở về.

"Tiểu thư, đã tìm được người giả mạo nét chữ của Tào thái y rồi."

Cố Thanh Hoàn đứng phắt dậy, "Là ai?"

"Tiểu thư có thông minh hơn nữa cũng không thể đoán được cô ta là ai." Trần Bình như thổn thức.

Nguyệt nương bật cười, "Úp mở cái gì chứ, mau nói đi."

"Tiểu thư còn nhớ tiệc đầy tháng cháu đích tôn của phủ Trấn Quốc công vào tháng Giêng năm nay chứ?"

Cố Thanh Hoàn chau mày.

Đương nhiên cô còn nhớ, ngày đó cô cứu di nương Hà thị của Thế tử gia ở hậu hoa viên, còn bị người ta vu cáo hành hung.

"Không lẽ là Hà thị?"

Trần Bình liền đáp: "Tiểu thư, không phải Hà thị mà là chính thất của Thế tử gia, chính là Thế tử phi Đổng thị hiện đang bị cấm túc."

Thì ra là cô ta? Cố Thanh Hoàn không hề nghĩ đến sẽ là người này.

"Tiểu thư, Đổng thị này xuất thân từ gia tộc thi thư, thư họa cực kì xuất sắc, sở trường là mô phỏng chữ viết."

Cố Thanh Hoàn hỏi: "Ngươi làm thế nào điều tra ra được là cô ta?"

Truyện convert hay : Đan Võ Độc Tôn

Thịnh Thế Kiều Y - Chương 281: Thông Minh Quá Tất Bị Thông Minh Hại