Trung Cung Hoàng hậu bắt tay với Nhị đệ, như hổ đói rình mồi; Quý phi và Tam đệ cũng ở bên cạnh tùy cơ hành động, hắn ta có cảm giác như bị người bóp cổ vậy.
Sau khi bỗng dưng bị phụ hoàng liên tục làm khó dễ suốt mấy ngày, Lục Quốc công là người đầu tiên ngồi không yên, ba lần bốn lượt đến phủ Thái tử lúc đêm khuya, mặc dù không nói rõ ra, nhưng lời nói đầy ám chỉ.
Hắn ta hiểu rõ.
Trước giờ cuộc chiến ngôi vị Hoàng đế luôn là máu chảy thành sông. Sau lưng hắn ta không phải chỉ có một người, những người đi theo hắn ta đã giao cả tính mạng của bản thân và gia tộc ra, đặt cược hết những gì quý giá nhất vào hắn ta. Chính vì những người này, hắn ta phải giành được quyền lực tối cao.
Không ai biết nỗi khổ và mâu thuẫn trong lòng hắn ta. Người kia là phụ hoàng của hắn ta, bọn họ là thủ túc của hắn ta, đều chung một dòng máu.
Chính ngay lúc hắn ta đang do dự, hắn ta phát hiện trong cung có biến động, tiếp đó, Thịnh Thanh trong quân đội cũng gửi mật thư đến, chỉ hai chữ ngắn ngủi: "Có biến".
Y nhìn hai chữ đó, ngẩn ngơ. Quả đúng như lời sách sử, trong cuộc chiến ngôi vị Hoàng đế, không có tình nghĩa cha con, cũng không có huynh đệ thủ túc.
Y nhắm mắt lại, cố nuốt máu tanh dâng lên nơi yết hầu xuống, ngón tay khẽ run, siết chặt mật thư trong lòng bàn tay, sau đó bình tĩnh gọi mưu sĩ và hạ thần đến.
Mẫu hậu dùng tâm huyết suốt mười mấy năm để trải con đường này cho hắn ta, hắn ta tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác, nếu không chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng trong lúc hắn ta đang lao tâm khổ tứ để vạch ra kế hoạch, lại bất ngờ nắm bắt được một tin tức, có người muốn ra tay với phụ hoàng.
Y không hề suy xét gì cả, lập tức gọi Tiền Tông Phương đến, lệnh cho ông ta ở bên quân vương, mỗi thang thuốc đều phải do ông ta phụ trách.
Lúc đó, binh mã trong Kinh, trừ Cấm Vệ Quân do phụ hoàng nắm giữ ra, còn lại tam đại doanh quân Kinh thành, hắn ta nắm giữ Thần Cơ Doanh, và thống lĩnh Thần Cơ Doanh chính là Lưu Nhiên. Người này dũng mãnh thiện chiến, hết mực trung thành với hắn ta, nhưng bỗng đột tử trong doanh trướng vào một tối mùa Đông.
Y cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Nhưng điều khiến cho hắn ta kinh hãi hơn nữa là ám vệ của hắn ta tìm được một phong thư của người Đột Quyết trong cái kệ bí mật ở thư phòng Lưu Nhiên. Trong thư chỉ là mấy lời ngắn ngủi.
"Lưu Thống lĩnh, đã xong!"
Y lập tức nghĩ đến bốn chữ: Nội ứng ngoại hợp, nhưng nháy mắt đã phủ định ngay. Nếu Lưu Nhiên muốn làm phản, vậy người bên cạnh hắn ta càng chẳng có kẻ nào đáng tin.
Như vậy, người thật sự muốn làm phản là ai?
Là lão Nhị với thế lực ngày một lớn dần, hay là lão Tam nuôi đầy dã tâm; cũng có thể là lão Tề vương hùng mưu vĩ lược mà thâm tàng bất lộ, hoặc là lão Túc vương thảnh thơi nhàn rỗi, tự do rong ruổi? Hay lại là hai hoàng đệ im hơi lặng tiếng kia?
Buồn cười ở chỗ, ám vệ của hắn ta được huấn luyện nghiêm ngặt là vậy, nhưng lại không tra ra chút manh mối nào. Cả đất trời như bị một tầng sương mù che phủ, hắn ta không nhìn được rõ, không nhìn được thấu, càng không có bất kỳ chứng cứ nào.
Gió thổi hạc kêu*! (*) Phong thanh hạc lệ (风声鹤唳): Tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu. Bắt nguồn từ chuyện: thời Đông Tấn, Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy, nghe tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu cũng tưởng là quân Tấn đuổi. Miêu tả cảm xúc hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi, lo buồn vô cớ, tự dọa chính bản thân.
Y vắt trán suy nghĩ một đêm, cầm theo con ấn của mình, ra lệnh ám vệ đưa cho Thịnh Thanh, lệnh Thịnh Thanh dẫn theo ba vạn đại quân, sẵn sàng chờ lệnh, đề phòng biến cố, bảo vệ hoàng thành.
Thế nhưng, năng lực của hắn ta vẫn kém hơn đối phương một bậc.
Cung biến đúng hẹn mà đến.
Người dâng bát thuốc độc lên là Tiền Tông Phương, người phát động quân biến là Thịnh Thanh vốn đang phải đợi lệnh. Cho đến khi phụ hoàng cầm bộ long bào tìm được trong phủ Thái tử của hắn ta ra, ném xuống trước mặt hắn ta, hắn ta mới phát hiện, mình đã rơi vào một ván cờ.
Người bày ra cái ván cờ này đã dùng mạng của ba vạn quân Thịnh gia, dùng cả Tiền phủ, dạy cho hắn ta một bài học đẫm máu. Thắng làm vua, thua làm giặc, hắn ta không có bất cứ lời biện bạch nào, chỉ thầm thề trong lòng, nếu giữ được cái mạng tàn, dù có chết hắn ta cũng phải bắt được kẻ đứng đằng sau.
"Lão Bát à, cuộc đời là một ván cờ, lúc u mê không hiểu, phần nhiều là người vẫn còn trong ván cờ, lúc hiểu được rồi, người đã ở ngoài ván đấu. Năm đó Đại ca bị xung quanh mê hoặc, làm liên lụy rất nhiều người, hối hận thì đã muộn." Triệu Cảnh Quỳnh hối hận.
Triệu Cảnh Diễm lặng lẽ nhìn hắn ta, "Đại ca, cũng do người bày trận quá mức cao minh."
"Cũng không phải cao minh, mà là người đã rơi vào trong cuộc, cho nên đã không thể thấy rõ thế cờ." Không thấy rõ nên mới bị mê hoặc, mới có điểm yếu.
"Ý của Đại ca là?" Triệu Cảnh Diễm hơi kinh ngạc.
"Ta muốn dùng của cải của Cố gia, dùng thiên hạ này bày cờ, đánh một ván gậy ông đập lưng ông."
Dùng thiên hạ bày cờ, Triệu Cảnh Diễm giật mình, cảm xúc phức tạp, mạch suy nghĩ hỗn loạn, không thể nào nói tiếp.
Hai huynh đệ cứ ngồi đối mặt nhau như vậy, một người dửng dưng, một người khiếp đảm.
Cố Thanh Hoàn đứng ở đình viện, đầu hơi đau nhức,đã hai ngày liên tục không ngủ, cô cảm thấy tinh thần lẫn thân thể đều rất mệt mỏi.
Lần đầu tiên, cô có cảm giác lực bất tòng tâm.
"Tiểu thư, Thọ vương có đến đúng hẹn không?" Thạch Dân Uy mở miệng.
"Hẳn là sẽ." Cố Thanh Hoàn mệt mỏi đáp.
Thạch Dân Uy lo lắng nhìn cô, do dự nói: "Tiểu thư có muốn ngồi nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần, đứng càng khiến người ta thanh tỉnh hơn."
Vừa dứt lời thì cả hai đã thấy Triệu Cảnh Diễm từ đằng xa đi đến, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười.
Cố Thanh Hoàn cảm thấy nụ cười kia thật chói mắt.
Triệu Cảnh Diễm đi đến cạnh cô, nhìn quầng thâm trên mặt cô, lười biếng cười, "Để Hoàn Hoàn đợi lâu rồi, hôm nay Phồn Hoa Lâu của Nhị ca có mấy tuyệt sắc giai nhân mới đến, thế nên ta đến hơi muộn."
Mùi đàn hương như có như không bay vào chóp mũi, Cố Thanh Hoàn tự tiếu phi tiếu đáp, "Quả thật là tới muộn."
Triệu Cảnh Diễm âm thầm lướt nhìn đôi bờ vai hơi buông thõng của cô, cởi áo choàng trên người xuống, khoác lên người cô.
Cố Thanh Hoàn sững sờ, theo phản xạ lui người về sau.
"Ăn mặc quá phong phanh."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm tựa như sóng nước ngày xuân, tiếp đó hắn đi thẳng, để lại Cố Thanh Hoàn đang ngây ra như phỗng.
Trên áo choàng vẫn còn vương có độ ấm của hắn, mùi đàn hương như có như không thoang thoảng phất qua. Cố Thanh Hoàn cúi đầu lặng lẽ cố sức ngửi, đôi mi thanh tú nhíu lại. Dường như trong mùi đàn hương này còn có lẫn mùi khác.
Cô không phân biệt được!
Nguyệt nương dâng trà, Triệu Cảnh Diễm nhấc chung trà lên, nhưng không hề uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người con gái.
Khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp không ai sánh bằng, song lại mang theo một sự mỏi mệt. Hắn nhìn kĩ một hồi mới mở miệng, "Hoàn Hoàn, chuyện Cố gia, ta đã có tính toán rồi."
Hắn đi thẳng vào vấn đề, tâm trạng hơi phiền muộn của Cố Thanh Hoàn bị hắn kéo về, cô và Thạch Dân Uy liếc nhìn nhau rồi nói: "Huynh nói đi."
"Có còn nhớ ta đã hứa với cô một việc?"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, " Huynh hứa với ta sẽ diệt tận gốc Cố gia."
Triệu Cảnh Diễm xoa trán, "Đến lúc nên thực hiện lời hứa đó rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, "Sau đó ép Cố lão gia giao gia sản ra."
"Vương gia muốn giành lấy nó để sử dụng?" Thạch Dân Uy kinh ngạc.
"Sai!"
Triệu Cảnh Diễm bưng chung trà, cầm nắp chung trà khẩy khẩy, "Cứ để lão Tề vương lấy đi."
Cố Thanh Hoàn kinh hãi, chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra, đôi mắt lộ vẻ tán thưởng: "Ý kiến hay."
Triệu Cảnh Diễm thấy cô vừa nghe liền hiểu, trong lòng vô cùng cảm thán. Trên đời này, chỉ có mỗi cô hiểu từng lời nói từng hành động của hắn.
Hắn cúi đầu, cười đầy ẩn ý, "Vừa giúp Hoàn Hoàn báo thù, lại có thể chặt đứt một cánh tay của Nhị ca, dù thế nào chúng ta cũng được lợi trong chuyện này."
"Cũng chưa chắc."
Cố Thanh Hoàn nói: "Lỡ như lão Tề vương và Thụy vương đồng lòng, giao hết bạc ra thì sao?"
"Vậy lão ta cũng không nhất thiết muốn gả Ngô Nhạn Linh vào Tưởng phủ, lưu cho mình một đường lui. Kẻ giao ra mới là đồ đần, mà đương nhiên, vương thúc kia của ta chẳng phải đồ đần."
"Vậy phải xem Thụy vương sẽ vì tiền mà tự chặt một cánh tay hay là sẽ lá mặt lá trái." Trong đôi mắt Cố Thanh Hoàn ánh lên tia sáng.
Triệu Cảnh Diễm cười, khó giấu được vẻ ngạo nghễ, "Nếu là ta, chắc chắn sẽ để tính toán nợ nần sau. Thế nhưng Nhị ca yêu quý của ta thì chưa chắc, trước giờ hắn luôn rất đa nghi."
Cố Thanh Hoàn đứng dậy, "Mùng Chín tháng Mười hẵng ra tay với Cố gia, mùng Tám là ngày vui của Nhị tỷ ta."
"Gần một tháng, vẫn kịp."
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, "Phải đề phòng phủ lão Tề vương ra tay trước."
Triệu Cảnh Diễm ôn hòa cười nói, "Ta sẽ khiến lão ta bận rộn không có thời gian."
Thạch Dân Uy thấy hai người một nói một đáp, mình không chen lọt câu nào, thầm than thở.
…
Đêm khuya.
Phủ Thọ vương.
Triệu Cảnh Diễm viết một phong thư, giao cho A Ly.
A Ly cầm thư, bỏ vào ngực áo, bàn chân khẽ đạp, phi thân rời đi.
Sau thời gian nửa chung trà, cậu đáp xuống thư phòng của Hiền vương.
Hiền vương nhận thư, đôi mắt lóe sáng, quan sát A Ly thật kĩ rồi mới nói: "Vương gia của ngươi có ý gì?" A Ly cúi đầu nói: "Gia của tiểu nhân hy vọng vương gia phối hợp diễn một vở kịch."
"Giao chuyện tế tự cho lão Tề vương, như vậy, Nhị ca lại gần với vương vị thêm một bước, vương gia của người có ý định gì?"
"Vương gia không cần lo lắng, gia của tiểu nhân tự có tính toán."
Hiền vương trầm ngâm hồi lâu mới nói, "Nói với vương gia của ngươi, ta tạm thời tin hắn. Chỉ là phía Cố gia..."
"Gia của tiểu nhân nói, Cố gia do dự không quyết, từng là tai mắt của Thụy vương ở phương Nam, trước tiên nhổ cái răng chó này rồi nói tiếp."
Hiền vương đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm sâu thẳm bên ngoài, cười lạnh nói: "Yên tâm, bản vương cũng muốn nhổ cái răng chó này từ lâu rồi."
A Ly rời đi, mưu sĩ Từ Siêu từ phòng trong đi ra, Hiền vương nhìn ông ta, "Ngươi thấy thế nào?"
Từ Siêu vuốt râu trầm ngâm, "Vương gia, một loạt hành động này của Thọ vương, quả thật đúng như lời hắn đã nói, việc này, có thể tin. Chúng ta cứ ở bên cạnh giúp đỡ."
Hiền vương khẽ thở dài, "Với tình thế bây giờ, ta cũng không còn đường lui nữa. Lão Bát nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy."
Từ Siêu khuyên nhủ, "Vương gia hà tất phải thở dài, kéo Thụy vương xuống rồi, để lại quân bài tẩy, giang sơn này nhất định là của vương gia."
Hiền vương nhìn thoáng qua ông ta, ý chí bừng bừng, "Việc này, ngươi đi sắp xếp."
"Vâng, vương gia!"
Ngày hôm sau.
Trong Kinh xảy ra một chuyện nhỏ.
Hiền vương và Thọ vương vì chuyện sửa đường đi tế trời mà cãi nhau kịch liệt, hai bên đều muốn giành được công việc béo bở này, ai cũng không chịu nhường ai.
Hoàng đế nghe mà đau đầu, cuối cùng mở lời vàng bạc, việc béo bở này rơi vào túi lão Tề vương.
Bởi vì thời gian cấp bách, ngày tiếp theo, lão Tề vương và Lễ bộ Thượng thư cùng tiếp chỉ rời Kinh. Ban đêm, lão Tề vương gọi con gái Triệu Hoa Dương đến, đuổi mọi người ra hết ngoài, hai cha con trò chuyện riêng hồi lâu.
Thụy vương đích thân tiễn lão Tề vương ra ngoài thành, một chén rượu ngon, vẻ mặt hai người đều vô cùng đắc ý.
Lão Tề vương vừa rời Kinh, trong Kinh lại đổ thêm mấy trận mưa thu, Cố phủ thì đã thất thế, không khí trong phủ vẫn trầm lặng như cũ.
Hai vị gia trong phủ không có việc gì làm, ban ngày thường đi đến thư phòng của Cố lão gia, phụ tử ba người ngồi với nhau cả ngày, đến cả người hầu cũng không cần.
Mẹ con Quận chúa vẫn ở phủ lão Tề vương, hai người đấy tựa như diều đứt dây, hoàn toàn không có tin tức. Cố phủ cũng không phái người đi đón, hai bên cứ giằng co như vậy.
Cũng chính ngày này, Cố Thanh Hoàn châm cứu cho Diệp phu nhân lần cuối.
Xe ngựa đi được nửa đường, trời bắt đầu mưa nặng hạt, hạt mưa tí tách rơi xuống, chỉ chốc lát sau đã mưa tầm tã.
Mùi hơi đất và mùi cỏ xanh trong không khí trộn lẫn vào nhau, khá trong lành. Nhưng Cố Thanh Hoàn lại nhíu mày.
Truyện convert hay : Vô Địch Luyện Dược Sư