HẸN HUYNH MƯỜI NGÀY SAU
Theo ý của câu nói trên thì kiếp nạn lần này của Lục nha đầu là do người trong phủ gây ra? Trời ơi, ai mà độc ác, tàn nhẫn đến như vậy chứ.
Chu thị ung dung đứng dậy, nói: "Lần này đến đây, lão tổ tông còn đặc biệt dặn dò ta nói lại một câu, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, ai tạo nghiệt thì người sẽ cho chúng biết mặt."
Hoa Dương ôm ngực, tim thì đập thình thịch, bà ta thật sự hoảng sợ đến hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Đại thiếu nãi nãi Tưởng gia, người như Lục muội thì ai lại đi hãm hại cho được. Chuyện không có chứng cứ chắc chắn thì không thể nói lung tung." Ngô Nhạn Linh sợ mẫu thân làm lộ chuyện nên mới không hề khách khí mà đối đáp lại như vậy.
Chu thị vốn chỉ định phô trương thanh thế theo lời dặn dò của lão Thất, thật ra trong lòng cũng không có tý chắc chắn nào. Nhưng bị Ngô Nhạn Linh chặn họng như vậy, cô ta hít sâu một cái, không làm thì thôi đã làm là phải làm đến cùng, lời đã nói ra khỏi miệng, chẳng lẽ còn nuốt trở lại, thôi thì nói thẳng luôn.
"E là Linh tiểu thư vẫn chưa biết lão tổ tông là người như thế nào rồi. Chuyện mà người chưa nắm chắc thì người cũng sẽ không bao giờ nói lung tung ra ngoài. Còn lời đã ra khỏi miệng thì chắc chắn là người đã nắm chắc chứng cứ trong tay rồi."
Chu thị nói một cách sảng khoái, còn vỗ bàn cái rầm, giọng nói đầy đanh thép: "Vậy mà vẫn có người không biết sống chết, dám động vào người mà lão tổ tông muốn bảo vệ. Lão tổ tông nói, tuy người không màng thế sự nhưng một khi đã hỏi tới, hừ hừ, dù hắn là ai người cũng không sợ đâu."
Nói xong, Chu thị hiên ngang rời đi, giây phút cô quay người đi, khuôn mặt vốn đanh lại lập tức trở nên ủ rũ, âu sầu.
Lão Thất ơi lão Thất, đệ nói xem đệ bảo chị dâu đi làm chuyện tốt gì đây này. Ta cũng sắp bị đệ hại chết rồi.
Thọ An Đường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau. Mẹ con Triệu Hoa Dương nhìn nhau bằng ánh mắt thoáng sợ hãi.
Chu thị đi ra khỏi Thọ An Đường thì thấy Nguyệt nương và Xuân Nê đang đứng trước cửa viện, hai người vừa thấy cô thì quỳ bổ xuống.
Trán Nguyệt nương đã được băng bó, nét mặt bà lo lắng.
Chu thị xem thử sau lưng mình rồi mới nói nhỏ: "Mau đứng lên."
Xuân Nê thút thít hỏi: "Đại thiếu nãi nãi, tiểu thư nhà tôi sao rồi ạ?"
Chu thị nói: "Lục tiểu thư không sao, chỉ bị nội thương nhẹ thôi. Lão Thất nhà ta đã mời một vị đại phu tên là Tiền Phúc đến chẩn mạch cho Lục tiểu thư rồi."
Nguyệt nương, Xuân Nê vừa nghe đến tên Tiền Phúc thì thở phào nhẹ nhõm, có ông ấy thì tiểu thư nhất định sẽ không sao rồi.
Chu thị lại nói tiếp: "Lúc ta đến thì Lục tiểu thư nhà các ngươi vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ ta không thể làm chủ đưa các ngươi qua đó được. Đợi ta hồi phủ hỏi ý của muội ấy rồi sẽ phái người đến đón."
Nguyệt nương nghe vậy thì vừa khấu đầu vừa nói: "Đại thiếu nãi nãi, tiểu thư nhà tôi có bị sao khi ở trong hang ổ của sơn tặc không?"
Chu thị hiểu bà muốn hỏi điều gì, cười nói: "Ngoại trừ nội thương ra thì không bị làm sao nữa cả."
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật." Nguyệt nương liên tục khấn vái.
Xuân Nê nói với giọng đầy cảm kích: "Đa tạ Đại thiếu nãi nãi, đa tạ Đại thiếu nãi nãi." Chu thị cười an ủi, đỡ hai người đứng dậy, "Ta phải nhanh chóng trở về, tiểu thư nhà ngươi không ở nhà, các ngươi phải trông chừng tiểu viện cho muội ấy cẩn thận. Ta nghe thì thấy, có vẻ ý của lão Thất là nói, không chừng người hại muội ấy chính là người trong phủ này đấy."
Nguyệt nương và Xuân Nê mải ngẫm nghĩ về câu nói này của Chu thị, cho nên cô rời đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Giờ Thìn ba khắc.
Trên đường Kim Ngân phía Tây Kinh thành, tiếng pháo nổ ngợp trời, trống nhạc rền vang, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Người qua lại trên đường đều không khỏi dừng chân đứng xem, và tất cả đều nhìn thấy tấm biển với bốn chữ lớn bằng vàng như rồng bay phượng múa: "Tiền trang Diễm Hoằng".
Tưởng Hoằng Văn mặc bộ đồ đỏ đứng trước cửa hiệu, đang chắp tay chào đón khách khứa đến chúc mừng. Khuôn mặt quanh năm lạnh lùng, giờ đang cười vô cùng đắc ý.
Khách đến đều là tầng lớp quý tộc cao quý, quan lại trong Kinh thành, thế gia công tử... Mọi người đều tặng những bao lì xì dày cộp.
Ở phía đối diện với con đường náo nhiệt đó, Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ đang ngồi trong xe ngựa xa hoa đúng lúc đi ngang qua, nghe tiếng náo nhiệt, gã vén rèm xe lên nhìn thử.
Cô gái trong lòng hắn trông còn nhỏ tuổi nhưng lại có vẻ quyến rũ đặc biệt, giọng thỏ thẻ: "Vương gia, người đang nhìn gì vậy?"
Ánh mắt Triệu Cảnh Vĩ lóe lên, gã nghiêm giọng gọi: "Người đâu."
"Vương gia?"
"Đi điều tra tiền trang Diễm Hoằng này là cái gì vậy?"
"Dạ!"
Triệu Cảnh Vĩ bỏ rèm xe xuống, quay đầu qua đúng lúc nhìn thấy lồng ngực đang phập phồng của cô gái, gã nuốt nước bọt, vén váy, đè lên người cô gái.
Cô gái kêu a, đôi môi đã bị bịt lại, trong chốc lát, bỗng có âm thanh khiến người ta xấu hổ vang lên.
Hộ vệ đứng xung quanh xe ngựa giống như không nghe thấy âm thanh này, thậm chí chân mày cũng không nhăn lại, vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra.
…
Trong thư phòng phủ Thụy vương.
Triệu Cảnh Giác vừa trở về từ buổi thượng triều, trên hai hàng ghế gỗ lim bên dưới là mưu sĩ của vương phủ và phe cánh của hắn. Lão Tề vương đang ngồi nghiêm trang ở vị trí đầu.
Cận vệ Trương Kiến của Thụy vương bẩm báo: "Vương gia, đã điều tra rõ về chuyện Cấm Vệ Quân đêm qua, không phải để tiêu diệt sơn tặc mà là vì vị hôn thê của lão Thất Tưởng gia ạ."
Triệu Cảnh Giác cười lạnh, vì một cô gái mà dám cầu xin phụ hoàng điều động đến năm ngàn Cấm Vệ Quân, chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có lão Bát mới có thể làm được.
"Chư vị suy nghĩ thế nào về chỉ ý của Hoàng thượng với Thọ vương trong buổi triều sáng nay?"
Mưu sĩ Du Thanh nói: "Vừa phạt vừa thưởng, phạt là để che mắt, thưởng là có ý nâng đỡ. Vương gia, việc này có ý nghĩa rất sâu xa đấy ạ."
Mọi người đồng loạt gật đầu, duy chỉ có lão Tề vương vẫn chưa có phản ứng gì.
Triệu Cảnh Giác nhìn về phía ông ta, cung kính nói: "Vương thúc, người suy nghĩ thế nào về việc này?"
Lão Tề vương vuốt râu, trầm ngâm một hồi mới nói: "Sắp đến mùa khô hạn, Giang Nam có mấy con sông cần được tu bổ đê điều. Sang năm là tròn ba mươi năm đăng cơ của Hoàng đế, dựa theo quy củ trước đây thì mùa Xuân phải cử hành đại điển cúng tế trời đất. Lần cúng tế trước cũng đã cách nay mười năm, lúc ấy phải tu bổ lại gần cả ngàn dặm đường đi. Có thể thấy hai công trình này rất lớn, rất béo bở. Xem ra Hoàng thượng đang muốn nhét ngân lượng vào hầu bao của Thọ vương."
Triệu Cảnh Giác cũng không phủ nhận, cười nói, "Thêm vào đó là vụ cấy hái vào mùa Thu, công trình ở các phủ các châu. Cái hầu bao này đúng là không nhỏ đâu."
Lão Tề vương nhớ tới lợi lộc mà cháu trai mình kiếm được lúc còn ở Công bộ thì thở dài.
Du Thanh liền nói: "Vương gia, như vậy xem ra không thể xem nhẹ Thọ vương được. Vương gia phải nhanh chóng ra tay, một khắc cũng không thể chậm trễ ạ."
Triệu Cảnh Giác gật đầu tán đồng.
Bây giờ bản thân hắn ta đang hơn lão Tam một bậc, nhưng phần hơn đó cũng có giới hạn. Hơn nữa, lão Tam dựa vào phủ Anh Quốc công, nắm giữ Tô gia, cũng tương đương với việc nắm Binh bộ trong tay. Tuy hắn ta là con trưởng đích xuất, nhưng trên con đường giành lấy hoàng quyền, không phải chỉ có đích xuất mới có thể đăng cơ.
"Vương thúc, lão Bát không còn nhỏ nữa, liệu đã có thể ra tay về chuyện kia rồi không?"
Đôi mắt lão Tề vương sáng lên, "Việc này phải nhờ Hoàng hậu giật dây bắc cầu thì mới có lý do chính đáng được."
Triệu Cảnh Giác suy nghĩ, đang định mở miệng thì nghe bên ngoài có người bẩm báo: "Vương gia, lão Thất Tưởng phủ đang khai trương một tiền trang trên đường Kim Ngân, tin tức rất rầm rộ, mời rất nhiều vương thất, hào môn đến tham dự ạ."
"Ồ?"
Ánh mắt của Triệu Cảnh Giác dần lạnh băng. Sau lưng Tưởng Thất gia là lão Bát, hai người này luôn cùng tiến cùng lùi, nhất định lão Bát có nhúng tay vào việc này. Nhưng mà bọn chúng mở tiền trang để làm gì?
Lão Tề vương chau mày: "Hoàng điệt, cần phải điều tra về điền trang này."
"Người đâu, âm thầm điều tra rõ ràng cho ta."
…
Triệu Cảnh Diễm vừa đi, Thanh Hoàn liền không gắng gượng nổi nữa mà thiếp đi.
Tiền Phúc cầm một cái ghế đẩu, ngồi canh ấm thuốc trên bếp lò. Ấm thuốc sôi ùng ục ùng ục tỏa ra khói nóng, âm thanh đơn điệu lại khô khan.
Thanh Hoàn ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, tạo nên một vẻ đẹp đầy mơ hồ. Cô thất thần trong giây lát mới ho khù khụ mấy tiếng.
Tiền Phúc đang bưng thuốc đi vào, nghe thấy tiếng ho liền bước nhanh chân hơn.
Ông giúp tiểu thư uống thuốc xong, rồi lấy kim ra châm cứu cho tiểu thư. Châm cứu xong, Tiền Phúc đổ mồ hôi như tắm, thở hổn hển.
Thanh Hoàn đau lòng nhìn ông, nói: "Lát nữa ta bảo Đại thiếu nãi nãi phái người đón Ngân Châm qua đây, để con bé chăm sóc cho ta là được."
Tiền Phúc liền hỏi: "Tại sao không để Nguyệt nương, Xuân Nê tới, hai người họ quen làm việc này hơn."
Thanh Hoàn lắc đầu, giải thích: "Ta phải để bọn họ ở lại để trông chừng tiểu viện. Trong Cố phủ quá nhiều ma quỷ, có hai người họ thì mới có thể bảo vệ được."
"Tiểu thư... rốt cuộc là ai muốn hại người?" Tiền Phúc nghẹn ngào.
Thanh Hoàn khẽ đáp: "Triệu Hoa Dương."
"Là bà ta sao?" Sự hận thù xuất phát từ trong xương tủy, mặt ông bỗng biến sắc.
Thanh Hoàn vỗ nhẹ tay ông, đôi tay của Tiền Phúc đã lạnh lẽo từ lâu, "Đừng lo lắng, ta đã bàn bạc với Thọ vương rồi. Bọn họ... sắp rồi."
Tiền Phúc cắn răng, hít sâu một hơi, nhưng sự oán hận trong mắt vẫn còn đó.
Thanh Hoàn nói rất bình tĩnh: "Bá cũng biết suy nghĩ của ta thế nào, những người này tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Tiền Phúc cũng thôi căm phẫn: "Lão nô chỉ đau lòng cho tiểu thư, vô duyên vô cớ gặp phải kiếp nạn này. Tiểu thư à, người có biết lão nô làm sao để vượt qua được một đêm vừa rồi không?" Thanh Hoàn sao lại không biết được. Cô là trụ cột của họ, nếu cô xảy ra chuyện gì, người khác không dám nói chứ Tiền Phúc và Nguyệt nương chắc chắn sẽ đi theo cô.
"Tiểu thư, nhân cơ hội này, cô hãy để hai tỳ nữa đã được Trần Bình huấn luyện tới bên người để bảo đảm an toàn cho cô đi. Có bọn họ ở bên cạnh tiểu thư, ít nhiều lão nô cũng có thể yên tâm."
Thanh Hoàn gật đầu, hơi dùng sức nắm lấy tay của Tiền Phúc, "Phúc bá, tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc. Người đoán ta đã gặp được ai?"
"Ai?"
Khóe miệng Thanh Hoàn cong cong, "Phúc bá, ta đã gặp được Thịnh Phương, đường ca của ta. Huynh ấy đúng là con trai của Thịnh gia."
Tiền Phúc cố gắng để giữ bình tĩnh, bình thường tiểu thư nói chuyện đều rất lạnh lùng, có bao giờ lại đầy ắp tình cảm như thế này.
Thanh Hoàn biết ông hiếu kì mới nhỏ giọng kể lại đầu đuôi cuộc gặp gỡ ở trên núi cho ông nghe.
Tiền Phúc nghe xong thì thấy tìm mình đập loạn.
Nói đến con trai của Thịnh gia, người khác không biết chứ ông rất rõ cô gia làm người như thế nào. Tính cách của Thịnh Phương và cô gia giống hệt nhau, trọng tình trọng nghĩa, là một hảo hán chân chính.
"Tiểu thư, vậy chúng ta…"
Thanh Hoàn gật đầu, "Có thể tín nhiệm. Ta muốn tìm một cơ hội để nói rõ với huynh ấy."
Tiền Phúc nghe vậy thì kinh ngạc, tiểu thư đang định nói ra hết tất cả sao, ngay cả việc Tiền Tử Kỳ chuyển thế cũng nói ra ư.
Thanh Hoàn khẽ cười, "Tiền Phúc, thế gian này chỉ còn huynh ấy chảy cùng một dòng máu với ta, sống chết có nhau, ta mong sớm ngày nhận mặt huynh ấy, muốn bảo vệ huynh ấy."
Tiền Phúc quay lưng lén lau đi nước mắt. Tuy tiểu thư họ Cố nhưng linh hồn lại là Tiền Tử Kỳ. Nếu cô gia không ở rể Tiền gia thì cô đáng ra phải mang họ Thịnh, cho nên cô và Thịnh Phương là anh em họ.
"Tiểu thư, có cậu ấy thì chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh rồi."
Thanh Hoàn gật đầu, "Ta và huynh ấy hẹn mười ngày sau gặp mặt, Tiền Phúc, bá hãy đích thân đi gặp huynh ấy, sau đó đưa huynh ấy đến đây."
Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn