GẶP Ở CHỐN ÂM TÀO ĐỊA PHỦ
Sự lạnh lẽo trên đỉnh núi kéo đến, Cố Thanh Hoàn bình chân như vại, nặng nề thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng, "Chắc hẳn sẽ có người tìm kiếm ta, hơn nữa động tĩnh sẽ khá lớn, ta sợ làm phiền đến ngươi."
Thịnh Phương chưa từng nghĩ cô sẽ nói vậy, đang định mở miệng, lại nghe cô nói tiếp: "Sơn phỉ cũng vậy, thế gia công tử cũng vậy, hoàng tử hoàng tôn cũng thế, chẳng qua chỉ là thân phận khác nhau thôi. Các huynh đệ của ngươi vào sinh ra tử với ngươi, cho dù võ nghệ cao cường thì song quyền cũng khó địch lại quân lính. Ta không muốn bọn họ vì ta mà bỏ mạng."
Nói rồi Cố Thanh Hoàn cười nhẹ, tựa như đóa hoa sen nở trên mặt nước, vừa mộc mạc lại vừa dịu dàng.
Mày kiếm của Thịnh Phương nhíu chặt hơn: "Cô là ai?"
Cố Thanh Hoàn vẫn cười mỉm như cũ: "Nếu muốn biết ta là ai, vậy ngươi hãy đến Kim phủ ở thành Đông một chuyến, Tiền Phúc ở chỗ đó, ông ấy sẽ nói cho ngươi biết."
Thịnh Phương lại giật mình thêm lần nữa. Cô gái này tuổi còn nhỏ mà đã có y thuật kinh người, dung mạo như hoa, đôi mắt sáng như sao, nhưng trên người lại mang vẻ cô đơn buồn khổ.
Không sai, là cô đơn buồn khổ chứ không phải đau buồn. Đau buồn còn có thể chữa lành, mà cô đơn buồn khổ lại sâu tận xương tủy. Tuổi còn nhỏ như vậy, chưa trải qua sinh tử, sao lại mang dáng vẻ không nên có này chứ?
"Rốt cuộc cô là ai?"
Giọng điệu lạnh thấu xương, nhưng Cố Thanh Hoàn nghe mà lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Đường ca, sớm muộn cũng có một ngày, huynh sẽ biết ta là ai.
"Sao vậy, ngươi không dám?"
Khóe miệng Thịnh Phương khẽ nhếch lên, "Trên đời này, chưa có gì mà ta không dám."
"Vậy thì tốt rồi, nhân tiện cầm theo ngân phiếu ba vạn lượng đổi ngọc bội này về. Bốn trăm lượng xem như thù lao ngươi cứu ta."
Khẩu khí lớn thật.
Thịnh Phương đứng đấy, ánh mắt đối diện với đôi mắt như sao trước mặt, lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười: "Một lời đã định."
Vừa dứt lời, một kẻ áo đen vội phóng như bay đến, ánh mắt Thịnh Phương sầm xuống: "Chuyện gì?"
"Lão đại, dưới sườn núi toàn là Cấm Vệ Quân, có khoảng năm nghìn người, đã bao vây chúng ta." Thịnh Phương quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về Cố Thanh Hoàn, Cố Thanh Hoàn cười thản nhiên: "Không ngờ bọn họ đến sớm như vậy, xem ra giờ có đưa ta đi cũng không còn kịp rồi."
Cô ta vẫn còn cười được sao, gã mặc đồ đen hận không thể một đao giết chết cô gái này. Nếu không phải vì cô, các huynh đệ đã cầm tiền đi vui vẻ từ lâu.
"Lão đại, giết cô ta đi, chúng ta men theo đường nhỏ xuống núi, cho dù bọn họ có nhiều người cũng không phát hiện được đâu."
Thịnh Phương hít một hơi thật sâu, giọng nói bình thản, không hề vội vàng: "Cô ấy có ơn cứu mạng ta, ngươi đã quên rồi, trận chiến mùa Hè năm ngoái."
Thì ra là ân nhân cứu mạng của lão đại, đôi mắt gã mặc đồ đen sáng lên, hắn vội hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, cô ta không có võ công, mang theo cô ta sẽ rất phiền toái."
"Các ngươi có thể thả ta tự sinh tự diệt, những người này vì tìm ta mà đến."
Thịnh Phương nhướng mày, hừ lạnh hỏi: "Là địch hay bạn?"
Cố Thanh Hoàn đang định nói năm chữ "là bạn không phải địch", nhưng có một ý nghĩ bỗng dâng lên trong lòng, cô vờ đau khổ nói: "Là địch không phải bạn."
"Không thể nào!"
Gã đồ đen nói xen vào: "Điều động nhiều người như vậy chỉ để tìm một cô gái tay trói gà không chặt, Cấm Vệ Quân ăn no rửng mỡ sao?"
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: "Ta... chữa trị cho một vương gia nhưng thất bại, cũng vì không muốn liên lụy người nhà nên mới trốn vào núi sâu, nào ngờ gặp phải sơn phỉ."
Bởi tình thế cấp bách nên cô nói bừa, trong lời nói có trăm ngàn chỗ hở, cũng không biết Thịnh Phương có mắc lừa hay không.
"Thế nên ngươi nhất định phải dẫn ta đi. Nếu ngươi bằng lòng, không cần trả ta ba vạn lượng bạc kia nữa, đó coi như tiền cứu mạng." Cố Thanh Hoàn lại ném ra thêm một mồi câu.
Ánh mắt Thịnh Phương giằng co trên mặt Cố Thanh Hoàn một hồi, tựa như muốn nhìn thấu cô.
"Lão đại, mau quyết định đi, không thì muộn mất."
Thịnh Phương thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Tiền là tiền, cứu mạng là cứu mạng, chuyện gì ra chuyện nấy. Tiểu Khang, ta muốn đưa cô ta đi cùng."
Dứt lời, hắn bước tới trước giường, nâng Cố Thanh Hoàn dậy, lấy áo khoác sau lưng cô ra, bao bọc lấy cô.
"Đắc tội."
Nói rồi, Cố Thanh Hoàn cảm thấy lồng ngực đau nhức, ngay sau đó bản thân đã nằm trên lưng người thanh niên này.
Một giọt nước mắt rơi xuống, cô nhắm chặt hai mắt lại. Vào thời khắc quan trọng, Thịnh Phương không bỏ rơi cô, mà mang cô theo đồng sinh cộng tử.
Cố Thanh Hoàn thầm gọi: "Đường ca!" Thịnh Phương đi ra khỏi phòng, thấy hai mươi huynh đệ đều đã cầm sẵn vũ khí, hắn thản nhiên nói: "Hôm nay là ta làm liên lụy tới các huynh đệ. Cô gái này vốn là Kim thần y ở Giang Nam, từng cứu ta một mạng từ trước Quỷ Môn Quan."
"Đại ca, không cần nói nữa, bọn ta không trách huynh, mau đi thôi."
"Đại ca, mau đi thôi, bằng không... không kịp nữa mất."
Thịnh Phương gật đầu nói: "Tiểu Khang, mang hộp gấm của ta theo, xuất phát từ mật đạo."
"Vâng, Đại ca."
Nhưng chính lúc này, mấy bóng người đã nhảy từ trên cao xuống, cầm đầu chính là A Ly.
A Ly vừa thấy kẻ xấu giữ Lục tiểu thư trên lưng, trong lòng giận dữ, không nói lời nào liền rút trường kiếm ra, xông thẳng tới kẻ xấu.
Thịnh Phương vội kêu nhỏ: "Kim đại phu, cô giữ chặt lấy ta", nói rồi cầm kiếm nghênh chiến.
Trong chốc lát, mấy chục người quấn lấy nhau.
Cố Thanh Hoàn chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua vù vù, tựa như lúc còn bé nằm trên lưng phụ thân, bay từ cây này đến cây kia. Thì ra, nơi bình yên nhất trên trần gian chính là ở bên cạnh người thân.
Nước mắt Cố Thanh Hoàn tuôn rơi. Không cần thăm dò thêm nữa, hắn chính là người của Thịnh gia. Có tấm lòng của người họ Thịnh, có tình nghĩa của người họ Thịnh, cũng có lòng trung nghĩa của người nhà họ Thịnh.
Thịnh Phương vừa nghênh chiến, vừa nhận thấy cô gái trên lưng đang khóc nức nở. Thì ra Kim đại phu không sợ trời không sợ đất này cũng có lúc nhát như thỏ đế, dù sao vẫn chỉ là một người con gái.
Hắn tung người nhảy lùi ra sau, rút đai lưng bên hông ra, nhanh chóng trói Cố Thanh Hoàn thật chặt vào người mình.
A Ly thấy mà đỏ mắt. Bà nội nó, cái tên này còn dám trói Lục tiểu thư lại. Cái thứ sơn phỉ vô lại, hôm nay A Ly ta mà không đánh ngươi vỡ đầu, ta không mang họ A nữa.
Bỗng nhiên, một luồng sát khí nồng đậm chậm rãi kéo tới, chẳng biết từ lúc nào, xung quanh vô thanh vô tức xuất hiện mấy trăm cung thủ, nhuyễn giáp mặc trên người đều là màu xanh đen, nếu không nhìn kĩ thì tựa như bọn họ đều đã hòa làm một với bóng đêm.
A Ly khẽ huýt một tiếng, vệ binh vương phủ rời khỏi vòng chiến, Thịnh Phương cùng hai mươi người mặc đồ đen đồng loạt bị vây vào giữa.
"Để ta xuống." Một giọng nói lãng đãng vang lên.
A Ly nhanh chóng bước đến, đỡ gia nhà mình từ trên lưng một hộ vệ xuống, trong lòng oán giận một phen, nửa canh giờ trước còn nôn nóng đến độ muốn giết người, giờ lại thong dong hết mức, cũng không biết trong lòng gia đang nghĩ gì.
Mấy trăm cây đuốc đốt lên cùng lúc, chiếu rọi xung quanh sáng rực như ban ngày. Triệu Cảnh Diễm nhìn đám người áo đen đứng quây quanh nhau, trong lòng bỗng căng lên, ánh mắt theo bản năng nhìn đến phía Tưởng Hoằng Văn. Tưởng Hoằng Văn lúc này cũng âm thầm khiếp sợ không thua gì Triệu Cảnh Diễm. Trên sân có hai mươi mốt người, nhìn như tùy tiện đứng, nhưng thực chất là một trận thế vô cùng lợi hại. Cách bày binh bố trận như vậy, đã nhiều năm rồi hắn ta mới được thấy lại.
Ánh sáng trong mắt Triệu Cảnh Diễm chỉ chợt lóe lên, sau đó liền thu lại.
Cố Thanh Hoàn vẫn nằm trên lưng người đàn ông như cũ, không hề nhúc nhích, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có. Trong thế gian này, chỉ còn người đàn ông trước mắt này là chung dòng máu với cô, máu mủ tình thâm, cô không muốn cử động, chỉ muốn dựa chặt vào như thế.
Thịnh Phương chỉ cho rằng Kim đại phu bị sợ hãi, trong lòng thương xót.
Hắn biết người thanh niên đội kim quan, mặc áo gấm trước mặt chính là con trai thứ tám của Hoàng đế, Thọ vương. Người thanh niên đứng bên cạnh hắn là Tưởng Hoằng Văn, Thất gia Tưởng phủ.
Ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, vẻ mặt Thịnh Phương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương lan tràn ra, xương cốt toàn thân hắn ta cũng run rẩy không ngừng.
Kẻ kia, dù gã có hóa thành tro thì bản thân vẫn nhận ra, Trương Vân Long - thống lĩnh Cấm Vệ Quân, tên đao phủ đã chính tay giết phụ thân hắn.
Cố Thanh Hoàn nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của Thịnh Phương, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt rất sắc bén nhìn về phía mình, khiến cô không tự chủ được mà rùng mình. Người đàn ông trung niên có khí thế sắc bén đó là ai.
Trong lòng Cố Thanh Hoàn thoáng nghi hoặc. Bỗng nhiên trong đầu cô lóe sáng, là kẻ đó sao? Trương Vân Long, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân?
Sự đau đớn nơi lồng ngực được phóng đại vô cùng vô tận, trách sao cả người Thịnh Phương lại trở nên lạnh lẽo, người nọ chính là kẻ thù của Thịnh gia, Đại bá phụ đã chết trong chính tay gã.
Một khuôn mặt trắng bệch lộ ra từ đằng sau lưng gã đàn ông, Triệu Cảnh Diễm cảm thấy trái tim đập thình thịch cực nhanh.
Thị lực của hắn vô cùng tốt, thấy rõ ràng vết máu còn sót nơi khóe miệng cô. Bọn chúng dám làm hại cô... Được... được lắm!
Trương Vân Long thấy Thọ vương không lên tiếng, cũng không biết hắn có dụng ý gì. Trước khi đi Hoàng đế đã dặn dò, tất cả đều do Thọ vương làm chủ, cho nên gã cũng không dám tự mình quyết định, chỉ khẽ hô: "Vương gia?"
Triệu Cảnh Diễm hắng giọng một cái: "Để cô ấy lại, bản vương có thể tha chết cho các ngươi."
"Không thể được!" Thịnh Phương không hề do dự, lập tức cự tuyệt.
Triệu Cảnh Diễm cười mỉa mai, khoanh tay trước ngực: "Ngươi còn dám bàn điều kiện với bản vương, đúng là không biết sống chết."
Trương Vân Long nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương gia, tốc chiến tốc thắng, không cần nói nhiều với những tên sơn phỉ này."
Triệu Cảnh Diễm thản nhiên nhìn gã, ánh mắt có phần nghiêm nghị.
Trương Vân Long không dám nhiều lời, lẳng lặng lùi về sau nửa bước, làm bề tôi, phải biết bổn phận của mình. Thọ vương tuy là kẻ quần là áo lụa, nhưng vẫn là long tử long tôn, một câu vừa nãy của bản thân đã là vượt quyền.
"Ta lặp lại một lần nữa, buông cô gái này xuống, bản vương tha cho các ngươi một con đường sống."
Thịnh Phương biết chạy trời không khỏi nắng, lòng chính nghĩa dâng trào, cực kì thẳng thắn đáp lại: "Các ngươi muốn cô gái này thì phải hỏi kiếm trên tay ông đây có đồng ý hay không."
Tuyệt vời!
Cố Thanh Hoàn thầm cảm thán, cường địch trước mặt nhưng không hề sợ hãi, dốc sức liều một phen, dù biết không thể thành công, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, là một nam tử hán chân chính.
Triệu Cảnh Diễm lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Trương Thống lĩnh, bản vương muốn Lục tiểu thư, ngươi phải đảm bảo cho dù là một sợi cọng tóc của cô ấy cũng không được tổn hại, những người còn lại ngươi cứ xem đó mà xử."
"Vâng, vương gia."
Trương Vân Long cung kính khom người, dùng tay ra hiệu mấy cái, mấy trăm cung thủ nhắm vào người giữa sân, sát khí ập đến ngay tức khắc.
Thịnh Phương cắn răng. Tình thế hôm nay là phải bỏ mạng nơi này, mặc dù không cam lòng, nhưng chẳng còn đường lui.
Cửa nát nhà tan, huyết hải thâm cừu, trong lòng đã thành địa ngục Tu La! Mà thôi vậy, chờ đến xuống dưới kia, lại chịu đòn nhận tội với người Thịnh gia.
Hào khí trong người Thịnh Phương dâng lên, hắn hô lớn: "Các huynh đệ, gặp một kẻ giết một kẻ, gặp hai kẻ giết hai kẻ, chúng ta gặp nhau ở âm tào địa phủ."
"Đại ca, liều mạng!" Hai mươi tiếng gầm đồng thời vang lên, tiếng hô rung trời, hừng hực nhiệt huyết.
Truyện convert hay : Dị Đồng Cuồng Phi: Tà Đế, Quá Hung Mãnh!