TA ĐỒNG Ý THỬ MỘT LẦN
Vườn phía Đông.
Phan Lượng Gia đích dâng trà nóng đến tay Đại nãi nãi, nói nhỏ: "Đại nãi nãi, việc hôm nay có gì đó hơi kì quặc?"
Chu thị nặng nhọc ho khan mấy tiếng, nhíu mày nói: "Ta cũng thấy không đúng lắm."
Trước giờ, để giữ gìn cái thân phận cao quý, đôi mẹ con kia luôn tuân theo quy củ trong từng lời ăn tiếng nói, đặc biệt là đứa con gái kia, chưa bao giờ làm rơi vỡ chung trà trước mặt mọi người. Còn nữa, khuôn mặt trắng bệt như quỷ đó, vừa nhìn đã biết có gì không đúng.
Phan Lượng Gia Đích nhỏ giọng cười nói: "Có lẽ trong chuyện này có điều gì đó chúng ta không biết chăng?"
"Chắc chắn là vậy, chẳng qua chúng ta đều không biết mà thôi."
Chu thị ưỡn lưng thẳng tắp, nói nhỏ: "Một lát nữa ngươi phái người sang phía Tây dò hỏi xem thế nào."
"Phía Tây có người của chúng ta, Đại nãi nãi yên tâm."
"Ừm."
Chu thị thở hắt ra, bỗng nhiên, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, thản nhiên liếc nhìn tâm phúc.
"Ả ta có động tĩnh gì không?"
Phan Lượng Gia bị Chu thị nhìn đến lạnh người, vội vàng khom người nói: "Bẩm Đại nãi nãi, mấy đêm nay trong phòng đều chong đèn đến bình minh, nghe người khác nói, ả ta cả ngày đều than thở, gầy rộc cả đi, chỉ sợ đang nghĩ cách đối phó."
Chu thị cười mỉa, "Chẳng mấy khi ả ta gặp khó khăn. Đi, lấy đôi trâm phượng hoàng bằng vàng khảm bạch ngọc của ta mang sang cho ả, nói là ta thưởng."
Phan Lượng Gia bĩu môi nói: "Đại nãi nãi thật là rộng lượng, đồ tốt như vậy, sao ả ta xứng dùng?"
Chu thị liếc mắt nhìn sang, Phan Lượng Gia vội tự tát mình một cái, "Cái miệng này, đúng là không biết giữ mồm giữ miệng."
"Lời này quả thật ngươi không nên nói."
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Chu thị lại rất tán đồng với lời bà ta, "Đi đi, làm hai chuyện này thỏa đáng cho ta."
"Vâng, Đại nãi nãi."
Phan Lượng Gia khom người lui ra ngoài.
Chu thị nghiêng người nằm trên đệm gấm, đôi mắt dần trở nên u ám.
…
"Bên ngoài làm gì mà ầm ĩ thế?"
Quản thị chườm khăn trên trán, khuôn mặt mệt mỏi, nằm xiêu vẹo trên giường.
Lan Nhi đặt thuốc lên bàn rồi đáp: "Bẩm thiếu nãi nãi, Tưởng phủ phái người đến làm mai cho Lục tiểu thư và Thất gia của Tưởng phủ."
"Thất gia?"
"Nghe nói đây là ý của lão tổ tông Tưởng gia, cũng không biết là thật hay giả."
Quản thị nhớ đến cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy lúc nhị phòng mới vào Kinh, trong lòng hơi dao động.
Quản thị đã ở Cố phủ mấy năm, ít nhiều cũng biết nhìn người. Trong bốn cô nương của nhị phòng, hai đứa con gái thứ xuất có bản lĩnh gì đều bày ra ngoài cả, không có gì đáng sợ. Ngô Nhạn Linh có tâm cơ, nhưng lại quá cao ngạo.
Chỉ có Lục tiểu thư vừa khỏi bệnh là Quản thị không nhìn thấu. Nói cô bé ấy hiểu chuyện, nhưng lại thường gây ra họa. Nói cô bé ngu ngốc, nhưng chẳng ai chiếm được chút lợi lộc gì từ cô bé. Bây giờ, cô bé ấy lại được Tưởng gia hỏi cưới...
"Thiếu nãi nãi, thuốc nguội bớt rồi, người nên uống nhân lúc còn ấm."
Suy tư bị đánh gãy, Quản thị than thở: "Mang tới đây."
"Đại thiếu nãi nãi, Đại nãi nãi bảo nô tỳ mang chiếc trâm hình phượng hoàng bằng vàng nạm bạch ngọc sang cho người."
Quản thị đang uống thuốc, nghe được lời này, lập tức sặc thuốc, liên tục ho khan.
Lan Nhi vừa vỗ lưng, vừa cười nói: "Làm phiền bà đích thân mang đến, nô tỳ thay thiếu nãi nãi nhận."
Phan Lượng Gia híp mắt, quan sát tỉ mỉ sắc mặt tiều tụy của Quản thị, trong lòng ngẩn ngơ.
Quản thị mặc áo quần ở nhà, đầu không cái trâm, mặc dù ốm bệnh, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như sao, làn da trắng nhẵn nhụi. So với ngày thường, trông ả ta còn khiến người khác động lòng hơn mấy phần.
Trách sao Đại gia... Thật là một báu vật mà! Phan Lượng Gia cung kính nói, "Nô tỳ xin cáo lui."
"Chờ đã!"
Quản thị cất tiếng gọi Phan Lượng Gia lại.
"Thiếu nãi nãi còn có gì sai khiến?"
Quản thị nhìn đầu giường, do dự một lát: "Đại nãi nãi còn truyền lời gì không?"
Phan Lượng Gia lắc đầu, "Đại nãi nãi nói thiếu nãi nãi cứ cố gắng dưỡng bệnh, trong phủ có rất nhiều chuyện, không thể không có sự giúp đỡ của thiếu nãi nãi."
Quản thị khẽ thở dài: "Ừm, ngươi đi đi."
Phan Lượng Gia khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười châm chọc, cười nói thâm sâu: "Nô tỳ xin cáo lui."
Không có người ngoài, Quản thị ngửa người về phía sau, mệt mỏi tựa vào đệm gấm.
Lan Nhi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra: "Lần này Đại nãi nãi mang đồ đến, không biết là có dụng ý gì..."
Khuôn mặt tái nhợt của Quản thị đỏ bừng lên, Quản thị yếu ớt nở nụ cười, vừa cười vừa ho khan, Lan Nhi vội vàng vỗ lưng, mãi Quản thị mới ngừng ho được.
"Bà ta... làm thế này là để thúc giục ta đây mà."
"Hả?"
Lan Nhi sợ hãi không thôi, hai tay siết chặt tiết lộ sự khẩn trương và bất an của mình.
Lan Nhi là con gái của quản gia, bởi có phần thông minh lanh lợi nên mới theo thiếu nãi nãi gả vào Cố gia. Thiếu nãi nãi đối với Lan Nhi tình như tỷ muội, không có chỗ nào là không tốt.
Tóm lại, cái bí mật xấu xa kia tốt nhất không để lộ ra, bằng không... Đừng nói là một tiểu nha hoàn như mình, cho dù là thiếu nãi nãi cũng không tránh khỏi cái chết.
"Thiếu nãi nãi, phải làm sao mới được đây?"
Quản thị biết Lan Nhi thấp thỏm lo âu, không khỏi cười thờ ơ, "Dù sao cũng chết, sợ cái gì."
Lan Nhi cắn môi, than thở: "Thiếu nãi nãi nói lời ngốc nghếch gì vậy, nếu người chết rồi, tiểu thiếu gia phải làm sao đây?"
Quản thị nghĩ đến con trai, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
…
"Di nương, tại sao Tưởng gia lại nhìn trúng kẻ điên kia?" Cố Thanh Liên không cam lòng. Một kẻ điên, sao có thể xứng với Tưởng phủ.
Hứa di nương hừ lạnh một tiếng: "Con biết cái gì! Danh tiếng Tưởng Thất gia như vậy, có con gái nhà danh gia vọng tộc nào chịu gả cho hắn ta. Dung mạo Cố Thanh Hoàn xinh đẹp, lại có mười vạn lượng bạc làm của hồi môn, quan trọng nhất là lỡ như tương lai có chuyện gì xảy ra, một kẻ điên không cha không mẹ như nó sẽ dễ xử lí hơn."
"Di nương, sao lại bảo là không cha?" "Cái lão già kia, suốt mấy năm qua đã khi nào để ý đến nó chưa!"
Cố Thanh Liên thầm giật mình: "Khó trách Tưởng gia thường xuyên đón cô ta qua, thì ra là có ý đồ này?"
"Chốn nội trạch danh gia vọng tộc vốn thâm sâu khó lường, chỉ có kẻ điên kia mới ngu ngốc chạy sang phủ đấy, tương lai khéo bị bán còn không biết nữa là." Hứa di nương tự cho là đúng mà đoán.
Cố Thanh Liên nghĩ mà sợ.
Hứa di nương nghiêng đầu sang nói nhỏ: "Hôm qua Quận chúa đến Tưởng phủ, hôm nay bà mối đã đến đây, nói không chừng chính là Quận chúa đứng đằng sau giở trò quỷ."
Cáo chúc tết gà.
Cố Thanh Liên kinh hãi, hoàn toàn không nói được câu gì, cũng không khỏi lo lắng cho tương lai của mình.
…
Trong khi Cố Thanh Liên và Hứa thị tiếc thương cho Cố Thanh Hoàn thì ở biệt viện của Sử gia, Cố Thanh Hoàn đã được Sử Lỗi đưa lên lầu hai.
Trong phòng khách lầu hai đã bày sẵn trà nóng, bánh ngọt và trái cây, hai gương mặt quen thuộc ngồi một trái một phải.
Cố Thanh Hoàn thầm nghĩ, xem ra Sử Lỗi và Triệu Cảnh Diễm đã bàn bạc xong xuôi. Cô hành lễ vạn phúc chào hai người kia rồi nhẹ nhàng ngồi một bên.
"Tỷ phu, tỷ phu cũng ngồi đi."
Sử Lỗi đang muốn rời đi thì nghe Cố Thanh Hoàn gọi lại nhưng cũng không tự ý ngồi xuống, mà mỉm cười nhìn Thọ vương.
"Đều là người một nhà, ngồi đi." Triệu Cảnh Diễm khẽ nói.
Khi tất cả đã ngồi xuống, cả căn phòng nhất thời tĩnh lặng.
Cố Thanh Hoàn khẽ hắng giọng, đánh vỡ sự trầm mặc: "Vương gia."
"Đình Lâm." Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, phe phẩy quạt, cắt ngang lời cô.
Hả? Cố Thanh Hoàn nhất thời không phản ứng kịp.
"Thanh Hoàn, không phải lần trước ta đã nói sao, gọi ta là Đình Lâm." Ngữ điệu Triệu Cảnh Diễm có phần buồn bực. Sao nói mãi không nhớ được vậy, trí nhớ kiểu này thì sao mà làm đại sự với hắn? Thật là thiếu lễ phép.
"Phụt!"
Tưởng Hoằng Văn không nhịn nổi, phun hết nước trà trong miệng ra, nhìn Triệu Cảnh Diễm chằm chằm. Từ bao giờ mà quan hệ của các ngươi đã tiến triển nhanh đến mức này.
Cố Thanh Hoàn hơi đỏ mặt, miệng vẫn gọi "vương gia" như cũ.
"Đình Lâm!" Triệu Cảnh Diễm mặt dày, giọng nói rất kiên quyết, như thể không đạt được mục đích thì nhất định không bỏ qua.
Cố Thanh Hoàn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, trong lòng hận không thể nhào lên cắn chết cái tên kia. Không gọi ngươi một tiếng "Đình Lâm" là ngươi sẽ chết hay sao!
Thời gian chầm chậm trôi qua, Cố Thanh Hoàn đỏ mặt, cắn răng không nói, Triệu Cảnh Diễm cũng nhìn cô chòng chọc, vẻ mặt trông mong.
Cố Thanh Hoàn như tên đã trên dây, không bắn không được, chỉ đành nhắm mắt đưa chân, gọi một tiếng: "Đình Lâm..."
"Êy..."
Triệu Cảnh Diễm kéo dài giọng ra, cười híp mắt nói: "Thanh Hoàn có gì căn dặn?"
Lúc này, ngay cả A Ly cũng hận không thể cầm chung trà tạt thẳng vào mặt chủ tử của mình. Không biết xấu hổ, quá là không biết xấu hổ. Ban ngày ban mặt mà dám bắt ép Lục tiểu thư.
Tưởng Hoằng Văn trộm nhìn A Ly. Ngươi tạt thì tạt đi, đừng có nghĩ trong lòng không thôi. A Ly vội rũ mắt xuống. Thất gia, ngài đúng là xấu tính, không tự mình tạt mà đi giật dây tiểu nhân. Tiểu nhân vẫn muốn giữ cái đầu này ở yên trên cổ, đặng còn cưới vợ nữa.
Sử Lỗi thấy sắc mặt mọi người, thầm giật mình. Cố Thanh Hoàn và Thọ vương xưng hô như vậy, xem ra quan hệ cũng không tầm thường.
Trong phòng sóng ngầm cuồn cuộn dâng trào, vẻ mặt Cố Thanh Hoàn thay đổi mấy lần, sau cô mới nói tiếp: "Quả thật có một chuyện phải làm phiền. Ta muốn nhờ vương... Đình Lâm giúp đỡ tìm ra người ghi sổ sách của Hộ bộ năm đó."
Triệu Cảnh Diễm nhíu mày, thu lại dáng vẻ cười cợt. Người ghi sổ sách Hộ bộ, Cố Thanh Hoàn này muốn làm gì đây?
Hắn cười khẽ: "Cái này... có phần khó khăn, thế nhưng ta đồng ý thử một lần."
Tuy hắn nói vô cùng khiêm tốn, nhưng Cố Thanh Hoàn vẫn không nhịn nổi mà muốn tạt nguyên chung trà trong tay vào mặt hắn.
"Thanh Hoàn còn có chuyện gì nữa không?"
Trong đầu Cố Thanh Hoàn hiện lên tám chữ lớn: Hư tình giả ý, mặt người dạ thú.
Cô giận dữ trừng hắn một cái: "Còn muốn thỉnh giáo vương gia một việc."
"Đừng ngại, cứ nói."
Triệu Cảnh Diễm thấy trêu cô rất vui. Cô gái này luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng mỗi lúc gọi "Đình Lâm" lại xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, quả thật khiến hắn không nhịn cười nổi.
"Di phụ Thịnh Cửu của ta đã chết dưới lưỡi đao của người khác, sau mới táng thân trong biển lửa. Vương gia, vậy còn những người khác thì sao?"
Cô vừa dứt lời, cả phòng lặng thinh không một tiếng động.
Sử Lỗi giật mình, trợn trừng mắt nhìn Cố Thanh Hoàn, ngạc nhiên không thôi.
Cố Thanh Hoàn cắn môi. Từ ngày được Thạch Dân Uy chỉ rõ ra cho, cô đã sáng tỏ, những bí ẩn trong lòng chưa được giải đáp bấy lâu cũng thoáng cái trở nên rõ ràng.
Đó là hồi ức cô chưa bao giờ dám chạm vào, bây giờ nghĩ kỹ lại, thật ra tất cả đã có dấu hiệu từ trước.
Những ngày ấy, tổ phụ luôn giam mình trong thư phòng, mẫu thân và tổ mẫu cũng không còn dáng vẻ vui tươi như lúc trước. Phụ thân đi sớm về muộn, phần lớn thời gian đều ở Thịnh gia.
Ấy vậy mà cô hồn nhiên không biết, chỉ suy nghĩ xem nên trốn ở chỗ nào?
Mỗi tháng Tô Tử Ngữ có ba ngày nghỉ ngơi, chuyện đầu tiên sau khi hắn ta trở về chính là đến Tiền phủ tìm cô.
Cô và Tô Tử Ngữ có một ước định bất thành văn, cô trốn đi cho hắn ta đi tìm. Đợi đến lúc thành thân, ai thắng nhiều hơn thì người thua về sau phải nghe lời đối phương cả đời.
Trò này cả hai đã chơi được hai năm, bởi Tô Tử Ngữ nắm rõ từng ngóc ngách trong Tiền phủ nên cô đã thua hắn năm lượt, cô bắt đầu nóng nảy, vắt hết đầu óc tìm một chỗ trốn thật kín đáo.
Truyện convert hay : Tu La Võ Thần