Đó là một cái sạp nhỏ bán các loại trứng, chủ sạp nhìn như là một lão thái thái, thoạt nhìn cũng giống như rất nhiều người ở trong các quầy ở chợ, là từ ở nông thôn tới rồi.
Trời đã dần tối lại, bà lão nếu không đi về, phỏng chừng đến lúc về nhà sẽ rất muộn.
Nhưng mà, trong rổ của bà lão hình như vẫn còn lại đến ba bốn mươi quả trứng gà.
Xem ra bà ấy muốn bán hết rồi mới thu dọn về nhà.
Hàn Mộ Vi thở dài thanh, đi qua, "bà bà, chỗ còn lại này con muốn mua hết. Bao nhiêu tiền?"
Lão thái thái kia nghe vậy, thật rất vui mừng nói: "Cô nương, ánh mắt của cô thật tốt! Trứng này đều là từ gà trong nhà tôi nuôi đẻ ra, ăn rất ngon! Một trứng tám đồng, cô muốn mua nhiều đến thế à, lão già này liền tính rẻ một chút cho cô, toàn bộ chỉ lấy 25!"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, từ trong bóp tiền móc ra tiền tới, tiếp nhận bọc quả trứng từ trong tay của lão thái thái.
Cô vốn dĩ là không muốn làm việc này, đặc biệt là sau khi nhớ đến chuyện của Lưu tẩu xảy ra lúc trước.
Nhưng mà, nhìn thấy một người già đã gần hơn 70 tuổi như vậy mà cứ ngồi ở đây như thế không thể về nhà được, cô lại cảm thấy có chút không đành lòng. Tuy rằng cô có thói quen đồ ăn mỗi ngày mỗi mua một thứ khác, mỗi lần mua đều chỉ mua đúng vừa đủ lượng thức ăn mà mình ăn trong một ngày, nhưng mà vẫn đi mua thêm mấy quả trứng gà này.
Dù sao...... Nhiều như vậy mấy ngày sau cũng sẽ hết.
Hơn nữa, cho dù mỗi ngày lão bà bà đều đi đến bán, thì cô không phải là ngày nào cũng sẽ ghé mua
Hẳn là sẽ không gặp phải lão bà bà giống như Lưu tẩu gặp đâu!
Hàn Mộ Vi suy nghĩ như vậy, rồi xách theo một đống đồ mới vừa mau quay trở về tiểu khu.
Vóc dáng của cô vốn dĩ là nhỏ gầy, một người vừa đem cái cặp có hơn mười cuốn sách vở cùng một cái bình giữ nhiệt ở bên trong, trên tay lại cầm thêm bảy tám cái túi lớn nhỏ khác, thoạt nhìn mất thứ đó ở trên người cũng hơn cả chục kí, nhưng tiểu cô nương hình như không cảm thấy nặng nhọc gì cả, bình tĩnh mà đi vào bên trong tiểu khu, thật cẩn thận không cho những thứ khác đè vào mấy quả trứng gà, chậm rãi giống như đi tản bộ dần dần về đến nhà
Thoạt nhìn cô chính là đang suy nghĩ đến sẽ nấu món gì cho buổi tối hôm nay.
Người nọ đi theo sau lưng cô nãy giờ có hơi do dự một chút, lại vẫn là nghĩ cách vào tiểu khu, ở trong tiểu khu tìm được phòng của Hàn Mộ Vi.
Tuy rằng vào được tiểu khu, nhưng không có thẻ phòng, thì vẫn không thể đi lên trên được.
Người nọ vẫn luôn đứng ở dưới nhàn nhã chờ đợi, một bên làm bộ như những người sống ở đât chậm rãi tản bộ
Không nghĩ tới vận khí của mình thật không tệ chút nài, trải qua mười phút sau, Hàn Mộ Vi đi xuống dưới lầu, đem rác xuống đi bỏ, đi bọc rác đi đến chỗ xử lí thu gom rác thải trong tiểu khu bỏ nó ở đó, rồi đi đến cửa hàng tiện lợi ở lầu một trong toàn nhà mua một số món, sau đó bước ra ngoài xách theo một số đồ đạc trở về nhà.
Dọc theo đường đi, trên mặt cô đều không có biểu cảm gì cả,nhưng thời điểm đang đi trên lối đi bộ của tiểu khi, lại bị một lão thái thái gọi lại.
"Tiểu Vi a, con tan học rồi sao?"
Hàn Mộ Vi dừng lại bước chân, "Dạ đúng, Lý nãi nãi."
Lý nãi nãi cười tủm tỉm mà nhìn bọc gia vị ở trong tay Hàn Mộ Vi, "Hôm nay lại tự tay xuống bếp nấu cơm sao? Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ mà lợi hại thật...... Lý nãi nãi buổi tối hôm nay có nấu canh xương hầm của sen, hôm nay cũng đừng nấu cơm, tới nhà nãi ăn đi!"
Hàn Mộ Vi có chút do dự, "Nãi nãi, con vừa mới đi chợ mua đồ ăn rồi......"
Lý nãi nãi cũng không để cho cô từ chối được tiếp tục nói: "Không có việc gì, đồ ăn ngày mai lại nấu cũng giống nhau......"
Lôi kéo Hàn Mộ Vi đi lên trên lầu.
Bộ dạng tiểu cô nương tuy trong lòng rất muốn từ chối nhưng lại không có cách nào từ chối được trong rất đáng yêu.
Bên cạnh có người nở nụ cười, "Lý Tình người này...... Sau khi từ ngày đó cháu gái bà ấy vô tình giẫm lên ván trượ thiếu chút nữa chạy ra ngoài đường lộ lớn, liền vẫn luôn đối xử với đứa nhỏ Vi Vi này rất tốt. Người không biết, còn tưởng rằng Vi Vi là cháu gái của bà ấy nữa!"
Một người khác cũng gật gù nói: "Này nếu là tôi a, tôi cũng đem Vi Vi xem như là cháu gái thôi...... Có biết không, ngày đó xe cộ xung quanh chạy tấp nập, tiểu nha đầu mới vừa tan học trở về không bao lâu, giẫm phải ván trượt bị té ra bên ngoài đường, liền thiếu chút nữa điểm đã bị đụng trúng, nếu không phải Vi Vi vừa vặn đi ngang qua thây đưa liền kéo tiểu nha đầu đó ra trước khi bị đụng mà nói......"
- ------
Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa