Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều - Chương 137: Di Sản


Trần luật sư chỉnh lại mắt kính trên mặt, khuôn mặt vô cảm,lạnh lùng nói: "Vệ tiểu thư đã từng nói, chỉ cần Hàn Mộ Vi tiểu thư thành niên, mấy thứ này đềy sẽ thuộc về sở hữu của cô ấy."

Trần luật sư không nói ra thì Hàn Mộ Vi cũng đã đoán được rồi. Ở ba tháng tiên tri trước kia, Lưu Băng Tinh bọn họ cũng đã nói như vậy để đạt được mục đích, nhưng mà Trần luật sư cũng như vậy hoàn toàn bác bỏ ý của bọn họ.

Hàn Mộ Vi cũng không biết là Vệ Như Yên cùng Trần luật sư này quen biết nhau như thế nào cả, chỉ biết, vị Trần luật sư này so với các luật sư khác mà cô biết không hề giống nhau khúm núm trước Hàn gia, bất luận Lưu Băng Tinh cùng Hàn Tử Tư hứa hẹn cho ông ấy bao nhiêu lợi ích như thế nào, ông ấy đều không hề có một chút dao động.

Ông ta vẫn luôn một mực giữ bộ dạng lạnh nhạt không quan tâm, Hàn Mộ Vi lại không xác định có phải là mối quan hệ của Trần luật sư và Vệ Như Yên là rất tốt hay không.

Lưu Băng Tinh nói: "Trần luật sư, Vi Vi tinh thần con bé vẫn luôn không được bình thường...... Lúc trước thậm chí còn không chịu mở miệng nói chuyện, mấy ngày hôm trước......"

Lưu Băng Tin làm vẻ mặt đau lòng mà nhìn Hàn Tử Tư, nắm lấy tay của ông ta: "Mấy ngày hôm trước không biết con bé tại sao lại tái phát bệnh tinh thần không được bình thường, con bé lại cắn đứt một miếng thịt trên tay cha mình nữa......"

Lưu Băng Tinh nói tới đây, ánh mắt của Hàn Tử Tư nhìn Hàn Mộ Vi càng thêm phần oán hậnn, nhưng mà ông ta cũng biết, hiện tại không phải là thời điểm để biểu lộ những thứ này, chỉ mặt vô biểu tình mà nhìn trần luật sư nói: "Trần luật sư, Vi Vi hiện tại tinh thần không ổn định, không thích hợp quản lý những thứ này...... Vẫn là tạm thời giao cho tôi quản lí thay con bé đi!"

Trần luật sư hạ kính xuống, đôi mắt đen nhìn xuống chỗ vết thương trên cánh tay của Hàn Tử Tư ông ta cố ý không băng bó cho cẩn thận, còn để lộ ra lỗ hổng có thể nhìn thấy được vết máu còn động lại trên miệng vết thương, ánh mắt lóe lóe, lại nhìn về phía Hàn Mộ Vi.

Chỉ thấy một thiếu nữ mười tám tuổi đoan đoan chính chính mà ngồi ở chỗ kia, nghe được lời này, cô tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, không có một chúng phải ứng gì cả, chỉ là lạnh lùng mà nhìn mình......

Không biết vì sao, Trần luật sư lại nghĩ tới mười mấy năm trước......

Ông ta cũng không phải lần đầu tiên nhìn gặp được Hàn Mộ Vi. Lần đầu tiên khi gặp mặt Hàn Mộ Vi, thiếu nữ trước mắt lúc đó chỉ là một cô bé ba bốn tuổi thôi, tiểu cô nương trong ánh mắt luôn mang vẻ lo lắng, nhút nhát sợ sệt mà ôm một cái búp bê Tây Dương, trốn tới sau lưng ông ta, lôi kéo góc áo của ông ta, thật cẩn thận mà lộ cái đầu nhỏ ra, nhìn mẹ ruột của mình đang đứng đối diện......

Cảnh tượng đó làm người khác hoang mang đến chừng nào.

Một một cô nhóc ba bốn tuổi lại không hề dính lấy mẹ ruột của chính mình, mà hơn nữa lại có vẻ rất sợ phải đến gần mẹ mình!

Ngược lại là lần đầu gặo được ông ta, Hàn Mộ Vi dường như là một chút sợ hãi cũng không hề có.

Vệ Như Yên là nữ cường nhân nổi tiếng ở Giang thành, bất quá, ông ta biết, lúc trước khi ở thủ đô khi chưa lấy chồng bà cũng không phải là dáng vẻ như bây giờ.

Vệ Như Yên vì để được gả cho Hàn Tử Tư đã náo loạn một trận với Vệ lão gia, cuối cùng vẫn là bởi vì đứa nhỏ trong bụng Vệ lão gia mới đồng ý đáp ứng cho Vệ Như Yên gả đến Giang Thành, việc này Trần luật sư cũng biết.

Thoạt nhìn, Vệ Như Yên sau khi gả cho Hàn Tử Tư cuộc sống hình như cũng không mấy vui vẻ lắm.

Lúc ấy Trần luật sư không có nghĩ quá nhiều về chuyện này, ông ta chỉ cảm thấy, Vệ Như Yên cho ông ta cảm giác không giống như một người mẹ một chút nào, hơn nữa Vệ Như Yên tựa hồ sớm đoán được chính mình sống không được bao lâu nữa, sớm đã lập di chúc sẵn, chính là sau khi bản thân chết đi rồi, tất cả các tài sản đều để con đứa con gái của mình thừa hưởng hết tất cả......

Đem hết tất cả các tài sảm đều để lại cho con gái của mình, có lẽ là rất yêu thương cô con gái của mình, chỉ là ngoài mặt lại lạnh lùng thôi, dù sao cũng là một nữ cường nhân đem Hàn thị khởi tử hồi sinh......

Lúc đó Trần luật sư đã nghĩ như vậy.

Chính là hiện tại, nhìn người trước mắt cùng cái người ở mười mấy năm trước có vài phần tương tự, trong mắt không còn vẻ sợ sệt lo lắng phậng phồng như lúc trước, mà trở nên lạnh lùng bình tĩnh trước sự việc......

Trần luật sư đột nhiên cảm thấy, ông ta hình như đã nghĩ sai rồi.

"Xin lỗi, Vệ tiêu thư đã nói qua rồi, chỉ cần Hàn Mộ Vi tiểu thư thành niên, hết thảy tất cả mọi thứ đều sẽ giao cho cô ấy tìan quyền sở hữu."

- ------

Truyện convert hay : Đan Đạo Tông Sư

Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều - Chương 137: Di Sản