Truyện tranh >> Thiều Hoa Vì Quân Gả >>Chương 15: Tiết uyển

Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 15: Tiết uyển

Edited by Bà Còm

Bộ dáng Hàn Ngọc hoạt bát đáng yêu, mặt tròn mắt phượng một mí, hợp với nụ cười luôn nở trên môi khiến người nhìn cảm thấy thoải mái. Nàng mặc một bộ váy lụa màu hoa quế thêu hoa tường vi quấn lấy lá sen ở vạt áo, trên cổ đeo chuỗi ngọc, tóc búi thành hình thỏi bạc nghịch ngợm, quanh đầu đeo vòng trang sức bằng trân châu. Hàn Ngọc cười hì hì đi tới nắm chặt tay Tiết Thần hỏi: "Đã lâu không gặp Đại biểu tỷ, còn nhớ muội không?"

Tiết Thần nhìn nàng hơi mỉm cười nói: "Đương nhiên nhớ rõ, đây là biểu muội Ngọc nhi rất thích ăn bánh hoa quế."

Hàn Ngọc vừa nghe Tiết Thần nhắc đến bánh hoa quế là đôi mắt sáng lên, nàng có một tật xấu mọi người đều biết chính là nghiện ăn bánh hoa quế, không ngờ Tiết Thần cũng biết, hảo cảm đối với Tiết Thần tăng vùn vụt, lập tức liền ôm cánh tay Tiết Thần.

Tiết thị thấy hai biểu tỷ muội đã lâu không gặp nhau nhưng vẫn rất thân mật, lúc này mới nói với Hàn Ngọc: "Con đưa Đại biểu tỷ đến Đông sương viện chơi với nhóm Tú tỷ nhi đi, các tỷ muội cũng khó có dịp gặp mặt."

Tiết Thần cố gắng nhớ lại Tú tỷ nhi là ai nhưng không có kết quả. Hàn Ngọc liền kéo tay nàng, Tiết Thần bèn hành lễ với Lão phu nhân - người mà từ đầu tới đuôi không có vài lần dừng mắt trên người nàng - cũng hành lễ với Tiết thị và các trưởng bối khác rồi mới đi theo Hàn Ngọc ra khỏi đại sảnh.

Sau khi Tiết Thần và Hàn Ngọc rời khỏi thì không khí trong đại sảnh mới lại khôi phục như lúc trước. Một vị phụ nhân dáng vẻ ung dung ngồi bên cạnh Tiết thị, bà ta là phu nhân của Thiếu phủ giám, cùng Tiết thị coi như khuê mật với nhau, lên tiếng hỏi: "Đó là đích tiểu thư của Tiết Đại gia sao? Dung mạo thật đẹp."

Tiết thị còn chưa đáp lời, Tam di nương ngồi phía bên kia của Lão phu nhân liền mở miệng nói: "Tướng mạo có tốt cũng đâu được gì, chủ yếu vẫn là phẩm hạnh giáo dưỡng."

Tam di nương họ Vương, ở hậu viện Tiết gia đứng thứ ba, hiện tại đang theo giúp Lão phu nhân quản gia nên đương nhiên biết thái độ của Lão phu nhân đối với tôn nữ này thế nào. Bà ta thấy Thiếu phủ giám phu nhân có tâm khen Tiết Thần, Lão phu nhân lại không thể giáp mặt phản đối gì, đành phải nhận vai "Di nương không hiểu chuyện" mở miệng.

Thiếu phủ giám phu nhân quả nhiên lập tức có hứng thú vội hỏi: "Vậy sao? Tam di nương chỉ giáo cho? Ta thấy cử chỉ rất thỏa đáng mà."

Tam di nương cười cười ranh mãnh nhìn thoáng qua Lão phu nhân không tính toán ngăn cản, đứng lên lắc mông đi đến bên cạnh Thiếu phủ giám phu nhân, nói thầm bên tai bà ta mấy câu. Biểu tình Thiếu phủ giám phu nhân mới như bừng tỉnh đại ngộ, hai người lại ghé vào thầm thì thêm vài câu.



Tiết thị nhìn bọn họ bất giác lắc đầu, nhìn thoáng qua Lão phu nhân dường như không nhận ra chuyện gì đang tiếp tục cùng bên người cạnh tán dóc, Tiết thị lại thầm thở dài.

***

Hàn Ngọc đưa Tiết Thần tới hoa viên Vạn Hoa của Đông sương viện. Trong viện hoa cỏ muôn hồng nghìn tía, vừa lịch sự tao nhã lại vừa lộ ra linh khí, đây là nhã các chuyên môn dùng để tiếp đón kiều khách. Sau khi đi qua cổng vòm là một con đường lát gạch xanh, giữa hoa viên có một tòa đình hóng gió, trong đình là các thiểu nữ thanh xuân mặc hoa phục hoặc đứng hoặc ngồi, tiếng nói chuyện ríu rít vang xa tận chân trời.

Trong số các cô nương có mấy người Tiết Thần cảm thấy quen mặt, chính là tiểu thư của Tây phủ, lúc này nàng mới nhớ ra Tú tỷ nhi lúc nãy Tiết thị nhắc đến là đích nữ của Đại đường bá. Nếu nói phòng nào bên Tây phủ có thế lực mạnh nhất thì đương nhiên thuộc về đại phòng của Tiết Tú, nguyên nhân không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ vì Tiết lão gia của Tây phủ cũng có mỗi một nhi tử, đường huynh Tiết Vân Thanh của Tiết Vân Đào; Tiết Vân Thanh khảo trúng tiến sĩ, ở lục Bộ nắm chặt thời cơ làm tế tử của Thanh Hà Ngự sử đại phu, cưới thiên kim của Ngự sử vào cửa thành Đại phu nhân Triệu thị của Tây phủ; Tiết Tú là đích trưởng nữ của Tiết Vân Thanh cùng Triệu thị, có thể thấy địa vị ở Tây phủ cao đến độ nào.


Tiết Thần nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một thân ảnh xinh đẹp phía sau Tiết Tú, đôi mày bất động thanh sắc nhíu lại, khó nén kinh ngạc trong lòng: Tiết Uyển? Nàng ta sao lại ở chỗ này?

Mới đầu Tiết Thần còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, Tiết Uyển cùng Từ Tố Nga chẳng phải vẫn đang tránh ở hẻm Miêu nhi sao? Vì sao sinh thần của Tiết lão thái gia lại trở về? Không, chắc phải nói, nàng ta lấy thân phận gì để tới đây?

Tiết Uyển tựa hồ cũng cảm nhận được tia nhìn của Tiết Thần, giương mắt nhìn nàng một cái, có lẽ là đã nghe nói đại danh của Tiết Thần nên nhận ra ngay, không biết sao bỗng nhiên chột dạ, mau chóng tránh né ánh mắt của Tiết Thần, thân mình rụt lại phía sau.

Tiết Tú nhận ra Tiết Thần nên đi tới nắm Tiết Thần nói: "Hóa ra là Thần tỷ nhi, mấy năm rồi chưa gặp lại muội, trưởng thành rồi càng ngày càng xinh đẹp hơn." Tiết Tú nói lời thật, bởi vì Đông phủ không thích Lư thị nên có việc cũng cũng không kêu bà, Lư thị không tới thì Tiết Thần đương nhiên cũng không tới. Vì thế hôm nay Tiết Tú thấy nàng lại đây còn có chút kinh ngạc.

Tiết Tú lớn hơn Tiết Thần một tuổi, cử chỉ hào phóng lời nói lịch sự rất có phong phạm đích nữ, dung mạo thanh nhã tú lệ, khí chất cao quý. Tiết Thần nhớ rõ sau này nàng sẽ gả cho trưởng tử của Trung Dũng Bá, trưởng tử được thừa tước nên nàng thành Bá phu nhân, là người độc nhất hưởng vinh quang trong Tây phủ.

"Ngọc châu nhỏ bằng hạt gạo sao dám so sánh với nhật nguyệt đây? Nhiều năm không thấy, tỷ tỷ mới là mỹ mạo khuynh thành."

Đời trước Tiết Thần rất rụt rè, trước khi xuất giá miệng như cái hũ nút, nói thô tục một chút chính là "đánh ba gậy cũng không ra nổi một cái rắm", làm sao biết được nịnh hót là gì? Cho dù gặp thân thích thì cũng vì sự kiêu căng rất đáng buồn cười của mình mà bỏ qua nhiều cơ hội thân cận, lưu lại cho người ta ấn tượng nàng là người quái gở không hòa đồng, do đó không những nàng không kết giao được với bất kỳ một ai mà người khác cũng không muốn làm bạn với nàng. Mãi đến khi gả vào Trường Ninh Hầu phủ nàng mới ý thức được tính cách trước đây của mình thật sự không xong, cũng nhờ sau này làm kinh doanh nên nàng mới từ từ trở nên khéo đưa đẩy.


Không có người nào không thích nghe lời nói ngọt, Tiết Tú dùng khăn che miệng nhã nhặn cười cười, đôi mắt đẹp liếc Tiết Thần một cái rồi nói: "Muội thật biết cách nói chuyện. Mau tới ngồi đi."

Sau đó liền lôi kéo Tiết Thần ngồi bên cạnh nàng. Các cô nương ở đây đều coi Tiết Tú là đầu đàn, thấy nàng thân cận Tiết Thần thì cho dù không quen biết nhưng vẫn sôi nổi cùng Tiết Thần chào hỏi. Tiết Thần đoan trang sảng khoái, duyên dáng khéo léo, ứng đối có độ, mọi người đều là đích nữ nên có cách giao tế riêng, chỉ cần nghe một chút về môn hộ của các cô nương là có thể đoán ra các nàng là ai, lập tức liền kéo gần khoảng cách, không hề bởi vì nàng là người mới gia nhập mà trở nên lúng túng tẻ nhạt, có khi khéo léo trêu ghẹo khiến các thiên kim tiểu thư cười rũ rượi, mỗi người đều muốn coi nàng là tri kỷ, không khí thật náo nhiệt.

Ánh mắt Tiết Thần quét về phía Tiết Uyển vẫn luôn cúi đầu không nói, cười tủm tỉm cố tình hỏi chuyện nàng ta: "Không biết vị muội muội này là thiên kim nhà ai, tú mỹ như vậy mà lại rất lạ mặt."

Tiết Uyển là nữ nhi ngoại thất, sau khi Từ Tố Nga trở thành chính thê thì nàng ta mới thành đích nữ. Ngay lúc này, Tiết Thần không tin nàng ta dám dõng dạc nói ra thân phận của mình.

Quả nhiên Tiết Uyển nghe Tiết Thần hỏi liền cúi đầu thấp hơn vặn xoắn cái khăn trong tay, một hồi lâu cũng chưa có thể nói nên lời. Không khí lúc trước còn đang náo nhiệt bỗng nhiên có chút lạnh xuống, Hàn Ngọc thấy thế bèn thân thiện đẩy đẩy Tiết Thần nói: "Đại biểu tỷ, vừa rồi mọi người ở đây còn khen tỷ biết nhiều người quá, hóa ra cũng gặp một người mà tỷ không biết rồi."

Hàn Ngọc là người dễ thân thiện, hơn nữa nàng rất có hảo cảm đối với vị Đại biểu tỷ này, cảm thấy đối phương cực kỳ đáng tin cậy cho nên khi nói chuyện ngữ điệu không thiếu phần thân mật, thản nhiên trêu chọc Tiết Thần.

Trong đình lại vang lên một trận cười vui vẻ, Tiết Thần làm bộ oán trách đẩy nhẹ Hàn Ngọc. Hàn Ngọc giống như bị điểm trúng huyệt cười cứ thế mà cười ngặt nghẽo làm cho các cô nương cũng bị cười lây, chỉ có sắc mặt Tiết Uyển càng ngày càng nặng nề. Trương tiểu thư ngồi bên cạnh nàng ta xích lại gần hỏi: "Uyển nhi, biểu tỷ đang hỏi ngươi kìa. Vừa rồi không phải ngươi còn nói rất nhiều, tại sao khi biểu tỷ lại đây thì ngươi liền không mở miệng nữa vậy?"


Trương tiểu thư bộc tuệch, chỉ một câu mà nói toạc ra chân tướng. Mọi người tựa hồ cũng mới ý thức được điểm này, tập trung nhìn về phía Tiết Uyển. Trương tiểu thư nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi: "Đúng vậy, nói chuyện đến bây giờ mà chúng ta đều không hỏi Uyển nhi họ gì, là tiểu thư nhà ai thế?"

Tiết Uyển sắc mặt càng thêm lúng túng, trộm đưa mắt nhìn thoáng qua Tiết Thần đang nhìn mình cười như không cười, trong lòng kinh hãi.

Đúng lúc đó Tiết Tú đứng dậy giải vây: "Ai nha, các ngươi làm gì thế? Uyển nhi là ta dẫn đến, mẫu thân của nàng ta cùng mẫu thân của ta là biểu tỷ muội, nàng cũng coi như là muội muội của ta. Lúc sáng nghe nói hôm nay nơi này có nhiều nữ hài tử nên muốn đến đây cùng vui, các ngươi hỏi như vậy coi chừng dọa nàng sợ rồi."


Mọi người vừa nghe nói Uyển nhi là muội muội nhà biểu a di của Tiết Tú nên mới bừng tỉnh không truy vấn nữa. Tiết Uyển nhẹ nhàng thở ra, ngầm gật đầu cảm tạ Tiết Tú, vừa nhấc mắt lại bắt gặp tia nhìn của Tiết Thần, nàng ta vẫn không chút suy nghĩ né tránh.

Lần đầu tiên Tiết Thần thấy được một Tiết Uyển hèn mọn lúng túng như vậy. Đời trước Tiết Uyển rất đoan trang cao quý kiêu ngạo lạnh lùng, Tiết Vân Đào bò từng bước đi lên, bò tới chức quan nhị phẩm nên Từ Tố Nga cũng được Nhị phẩm Cáo mệnh, Tiết Uyển là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, giá trị con người đương nhiên "nước lên thì thuyền lên", bởi vậy Tiết Uyển mới có thể gả cho thế tử của Trấn Quốc Công phủ làm đích thê, tương lai thế tử thừa tước, nàng ta trở thành Trấn Quốc Công phu nhân, thân phận như vậy xác thật đủ để nàng ta có vốn để kiêu ngạo.

Nhưng Tiết Thần không ngờ một Tiết Uyển cao ngạo "không dính khói lửa phàm tục" như vậy mà cũng có lúc không dám lên đài.

Sau một hồi nhớ về ký ức đời trước mà ngạc nhiên, Tiết Thần định thần lại, đầu óc cũng bắt đầu nổi lên thắc mắc.

Đời trước nàng cũng không biết hóa ra Từ Tố Nga và Triệu thị lại là biểu tỷ muội, nàng chỉ nhớ rõ phụ thân của Từ Tố Nga là tội thần, giống như Tiết Kha lúc xưa bị bãi miễn chức quan đi lưu đày, tài sản bị tịch thu còn gia quyến thì được miễn tội lưu lại kinh thành. Đời trước nàng vẫn luôn cho rằng sở dĩ Từ Tố Nga có thể lên làm chính thê là vì Tiết Vân Đào thiên vị, nhưng hôm nay xem ra có lẽ chuyện của Tiết Vân Đào cùng Từ Tố Nga không chỉ tồn tại hai từ "thiên vị" mà thôi, có lẽ còn có thêm những ẩn tình gì mà nàng không biết.

Thấy bộ dáng Tiết Vân Đào toàn tâm toàn ý lo hậu sự cho Lư thị, lúc này khẳng định ông không hề có ý muốn đem Từ Tố Nga về nâng lên làm chính thất. Nhưng sau đó một năm, Từ Tố Nga rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Tiết Vân Đào thay đổi chủ ý? Hơn nữa, nguyên nhân gì khiến cho Tiết Vân Đào dưỡng Từ Tố Nga làm ngoại thất mà lại không nạp ả ta vào phủ cho ả danh phận, dù gì đi nữa thì từ thiếp thất lên làm chính thê so với từ ngoại thất lên làm chính thê thuận theo tự nhiên hơn nhiều không phải sao?

Đời trước nàng vẫn cho rằng, sở dĩ Tiết Vân Đào muốn giấu kỹ Từ Tố Nga là vì không muốn để Lư thị phát hiện rồi hãm hại ả ta, nhưng trong phủ rõ ràng còn có một Điền di nương, cũng không hề thấy Lư thị đối với nàng ta tệ bạc. Chẳng lẽ trước đó Tiết Vân Đào cũng không hề có ý định đưa Từ Tố Nga vào phủ?

Rốt cuộc là chuyện gì đã thúc đẩy Tiết Vân Đào thay đổi chủ ý?

Ánh mắt Tiết Thần chuyển hướng về phía Tiết Tú đang nói cười ríu rít, trong chuyện Từ Tố Nga lên làm chính thê, không biết mẫu thân Triệu thị của Tiết Tú có đóng một vai trò gì không?

Trong đầu đang nghĩ tới phụ thân của Triệu thị, Thanh Hà Ngự sử đại phu Triệu Tử Khuê. Triệu Tử Khuê... đậu Tiến sĩ vào năm Quy Nguyên thứ nhất, đầu nhập dưới trướng của Hữu Thừa tướng Tả Thanh Liễu, sau hai năm làm quan cấp thấp trong lục Bộ rồi được đưa tới Vĩnh An làm Huyện lệnh, cứ vài năm lại thăng chức, đến năm Quy Nguyên thứ sáu thì ngồi ghế Thanh Hà Ngự sử, rồi năm Quy Nguyên thứ mười hai thì thăng lên Trung Thư Thị lang.

Mà năm nay đang là năm Quy Nguyên thứ mười một.

Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 15: Tiết uyển