Trong bản đồ rộng lớn Văn Lang Châu có tổng cộng năm khu vực.
Khu vực Nam Hạ gồm ba nước Thanh Nguyên Quốc, Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi. Khu vực này hàng trăm năm nay, văn thịnh võ suy hầu như chỉ toàn là văn nhân chèo chống. Nên người luyện võ ít khi được trọng dụng.
Khu vực Bắc Thượng gồm ba nước Tuyết Sơn, Mộc Nham và Thủy Lăng. Khu vực Tây Thục cũng gồm ba nước là Á Lan, Tây vực và Sa Lợi. Hai khu vực này điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nhưng đối lập nhau. Bắc Thượng quanh năm đều phủ đầy tuyết, còn Tây Thục quanh năm không một cơn mưa đổ xuống.
Chính vì điều kiện khắc nghiệt đó, nên hai khu vực này chú trọng tinh thần người luyện võ, cường thân, luyện thể. Nên những trai tráng, thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đã đạt cấp tông sư. Họ phải mạnh mẽ mới có thể sống sót ở một nơi khắc nghiệt như vậy.
Còn khu vực Đông Hải gồm một trăm lẻ hai đảo nhỏ. Trước kia nằm rời rạc không thống nhất. Sau đó, một vị thống lĩnh dùng bá khí ngang dọc Đông Hải, thống nhất các đảo nhỏ lại, hợp thành Liên Đảo. Từ đó danh chấn Đông Hải, người luyện võ ra đời, kỳ tài luyện võ đông đảo. Hơn nữa có nhiều kỳ nhân dị sĩ nơi đây, năng lực có khi là nghịch thiên. Điển hình là Hạc Tiên Sinh.
Cuối cùng là nơi cường thịnh, mạnh mẽ nhất tất cả khu vực, là Trung Châu. Trung Châu là một nơi trù phú, địa linh sinh nhân kiệt. Nhiều thiên tài, cường giả, thương nhân đều tụ hợp lại, tạo thành một vương quốc vô cùng hùng mạnh. Vương quốc đó tên là Thiên Minh Quốc.
Không giống như triều đình Thanh Nguyên Quốc, phân chia khu vực tỉnh thành. Mỗi một tỉnh thành có tri phủ quản lý, dưới tri phủ là huyện lệnh.
Đối với Thiên Minh Quốc, cả khu vực Trung Châu rộng lớn chia ra ba mươi hai tòa thành. Mỗi một tòa thành có một phủ thành chủ quản lý khu vực đó. Bọn họ có binh lính hầu như tự cung cấp quân trang, lương thực độc lập. Nên khi có mâu thuẫn giữa các thành trị, bọn họ sẵn sàng ra chiến trường đánh một trận sảng khoái. Đây chính là lý do sóng sau đè sóng trước, binh lực càng mạnh thì vị thế ở Thiên Minh Quốc càng mạnh…
Phương Triết gấp lại quyển “Trung Châu Bách Yếu Lục” lại, hắn thở một hơi dài. Những tin tức từ quyển sách khiến hắn mở rộng tầm mắt. Những điều này, khi còn ở Thanh Nguyên Quốc, hầu như không được ghi chép. Có thể đây là một điều cấm kỵ, không được lưu truyền rộng rãi.
Hắn ngước nhìn lên, bắt gặp bốn ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú. Bốn ánh mắt này đã âm thầm quan sát hắn từ khi rời khỏi Vân Vụ Lĩnh đến giờ.
Hắn bất đắc dĩ nói “Bộ ta soái lắm hay sao? Bạch huynh vì sao chăm chú nhìn ta từ khi rời khỏi Vân Vụ Lĩnh cho đến đây?”
Bạch Văn Sơn thấy hắn phàn nàn, liền nói “Bọn ta muốn nhìn xem, Phương đệ là người hay quỷ? Vì sao lợi hại như vậy?”
Hoa Thiên Nhai đã không còn là một người lãnh đạm nữa. Hắn tìm được cơ hội liền xen vào “Ba tên ám sát, theo Cốc đại nhân nói. Bọn họ đã trên ngũ phẩm, hoặc lục phẩm tông sư cảnh giới. Phương huynh đệ dễ dàng đối kháng. Điều này nói lên Phương huynh đệ thâm tàng bất lộ, cảnh giới không dưới thất phẩm…”
Phương Triết nhìn hai bằng hữu này, hắn đã trả lời rất nhiều lần. Trong bảy ngày qua, từ lúc rời Vân Vụ Lĩnh, hai tên này luôn luôn dò hỏi vì sao hắn lợi hại như vậy. Vì sao có thể nghiền ép bọn ám sát dễ dàng như vậy. Hắn đã cho một câu trả lời là may mắn, nhưng bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ. Câu trả lời đó có thể lừa được con nít ba tuổi. Bọn hắn lớn rồi.
Phương Triết suy nghĩ một lúc, có nên biểu diễn một ít kỹ xảo cho bọn họ xem không. Bọn họ ồn ào quá, không thể nào yên tĩnh được.
Hắn vén rèm xe ngựa ra, nhìn về một cây đại thụ bên đường. Hắn nói “Các ngươi nhìn!”
Hắn điểm nhẹ ngón tay, một thanh phi kiếm bay ra. Hắn cố tình khống chế cho thanh phi kiếm bay quanh Bạch Văn Sơn và Hoa Thiên Nhai một vòng, sau đó hắn điểm về cây đại thụ. Phi kiếm lao với tốc độ như một lưu quanh, nhẹ nhàng cắt đứt cây đại thụ ra làm hai. Rồi thanh phi kiếm bay trở về tay hắn.
Hắn cầm cây tiểu kiếm trúc quơ qua quơ lại nói “Đây chính là Phi Tiên Kiếm, được làm từ trúc xanh ngàn năm. Có thể bay lượn, dùng làm sát chiêu của ta. Giờ hai người bọn ngươi hiểu chưa?”
Câu giải thích này, khiến Kim Vô Lại nhướng chân mày lên. Hắn cũng có một vật tương tự. Nhờ hai cái Linh Lung hộ oản, một lần kỳ ngộ nhặt được. Từ đó nhân sinh hắn thay đổi, trở thành một quyền vương vô địch ở Xiêm Lợi.
Hắn xen vào xác nhận “Lời giải thích của Phương tiểu huynh đệ, ta tin tưởng!”
Phương Triết mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía Kim Vô Lại đánh giá cao hắn. Huynh đệ tốt.
Lúc này xe ngựa dừng lại, Cốc Nam Hải bước ra bên ngoài. Bọn người Phương Triết thấy vậy cũng xuống xe xem xét tình hình.
Cốc Nam Hải đứng khoanh tay đối diện năm người. Hắn nói “Từ đây đến cổng Vương thành không còn xa. Bổn tọa trước cáo lui, xử lý chuyện hệ trọng, các ngươi theo vị giám sát sứ Tạ Khâm đến nhà khách tạm thời ở đó. Chuyện tiếp theo, bổn tọa sẽ cho người thông báo các ngươi sau!”
Cốc Nam Hải truyền đạt xong, liền lên Kim xa, rẽ sang một đường khác. Vị giám sát sứ Tạ Khâm từ xa đi lại. Hắn lúc này giở mũ trùm ra, diện mạo là một vị trung niên nhân tầm năm mươi. Phong thái cũng bất phàm, hắn nói “Việc tiếp theo, ta sẽ dẫn đoàn. Khoảng năm canh giờ nữa là đến vương thành. Các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt!”
Năm người chắp tay, cùng nói “Vâng, đại nhân!”
Tạ Khâm mỉm cười gật đầu, hắn đánh giá cao lễ nghĩa của đám thí tinh này. Nhớ trước kia, toàn là những tên cặn bã thích uy danh, lúc nào cũng cao ngạo.
Hắn trở về hồng xa, xe ngựa dành riêng cho giám sát sứ, tiếp tục dẫn đoàn.
Bọn người Phương Triết cũng lên xe ngựa của mình, tiếp tục lên đường. Đoạn đường phía trước không còn xa, năm canh giờ tương đương chừng hơn hai trăm dặm lộ trình. Tâm trạng lúc này người nào cũng nôn nao, không biết Thiên Minh Quốc, bộ dáng như thế nào.
…
Ở một nơi khác.
Trên đỉnh Cửu Quỷ Sơn phía nam Thiên Minh Quốc, cách vương thành một ngàn dặm.
Trên đỉnh núi lúc này chỉ còn lại một vị tướng quân và sáu tên Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn. Tâm trạng bọn chúng không được thoải mái cho lắm.
Nhất Quỷ là nam tử cầm quạt, có chân mày kiếm dáng dấp uyển chuyển như một nữ nhân. Hắn hướng tướng quân chắp tay, khom người nói “Việc này là lỗi khinh địch của tiểu nhân. Xin đại tướng quân cho cơ hội thể hiện lần sau!”
Tướng quân xoay người lại nhìn hắn, sau đó liếc sang năm tên Cửu Quỷ còn lại. Hắn lãnh đạm nói “Bổn tướng quân nuôi dưỡng các ngươi mười lăm năm. Đây là nhiệm vụ thất bại đầu tiên, xem như là một trải nghiệm tốt. Các ngươi không cần phải tự trách, ngày mai theo bổn tướng quân đến Vương thành, hoàn thành bá nghiệp. Lần này các ngươi không có cơ hội thất bại!”
Lúc này bên ngoài, một tên mật thám chạy vào quỳ báo “Bẩm đại tướng quân, các đại nhân đã đến!”
Hắn phất tay, cho tên mật thám lui về. Lúc này, từ bên trong hang núi đi ra mười hai thân ảnh. Bọn họ người nào người nấy mặc cẩm y, khoác trường bào vô cùng khí thế. Trên khuôn mặt bọn họ, tỏa lên khí chất cao cao tại thượng. Đây là những nhân vật không tầm thường.
Mười hai người gặp tướng quân, liền chắp tay khom người chào hỏi “Gặp qua Long huynh!”
Nét mặt Long tướng quân đã hòa hoãn lại, không còn nét băng lãnh nữa. Mười hai người này, đều là thành chủ của mười hai tòa thành trì vây quanh Vương thành. Đây là những vị thành chủ đã bị hắn dùng thực lực chinh phục làm tay sai dưới trướng. Nói đúng hơn là mười hai tên thành chủ này đã bị trúng độc, không có thuốc giải sẽ vô cùng khó chịu. Vì thế mười hai tên thành chủ này, bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Hắn niềm nở đón tiếp, hắn nói “Các vị đường xá xa xôi đến nơi hẻo lánh này, xem như đã nể mặt bổn tướng quân rồi!”
Hắn dứt lời, một tên sai dịch đi vào, tay cầm một lọ đan dược đưa cho hắn. Hắn mở nắp ra, kiểm tra đan dược bên trong. Sau khi đã xác nhận đúng là thuốc giải, mới đưa cho mười hai tên thành chủ. Bọn họ người nào người nấy rối rít đoạt lấy, như thể vô cùng đói khát.
Sau khi bọn chúng đã bình tĩnh trở lại, hắn hướng mười hai tên thành chủ nói “Sắp tới, ở Vương thành diễn ra Thiên Tài Chiến. Đó là thời điểm thích hợp để tiến hành kế hoạch. Cũng là lúc để đại vương tử chính thức đoạt chính, các vị đại nhân phải phối hợp cho tốt”
Một trong mười hai tên thành chủ khom người nói “Còn tên Cốc Nguyên Lương ở thành Bắc Lương, hắn không quy phục. Long tướng quân đối phó như thế nào?”
Long tướng quân cười hắc hắc nói “Đó là một tên thành chủ nhỏ ở phương bắc thì không làm được gì cả. Các ngươi bốn hướng bao vây Vương thành xem như là thắng lợi rồi. Hơn nữa, bổn tướng quân còn có át chủ bài nghịch thiên chi vật. Thiên quân vạn mã, đối với bổn tướng quân chỉ là những con kiến!”
Hắn nói rồi, một tay kéo lớp áo khoác bên ngoài ra. Hắn lúc này xuất hiện như một chiến thần, trên vai đeo một thanh xích đao, có chuôi đao hình mặt quỷ vô cùng quỷ dị. Khí thế từ thanh xích đao tỏa ra, khiến hai chân của mười hai tên thành chủ miềm nhũng, không chủ động được quỳ xuống.
Hắn biểu lộ ra một ánh mắt sát khí, hướng mười hai tên thành chủ nói “Ta chính là thần, một vị thần mới của Thiên Minh Quốc, phàm nhân có thể đối kháng với thần sao?”
Mười hai tên bị hù dọa suýt tè ra quần. Khí thế áp bách như vậy, bọn hắn chịu đựng không nổi. Ngay cả sáu tên Cửu Quỷ cũng bị khí thế bức bách. Đây mới là chân chính sát thần, một vị đại tướng quân dũng mãnh vô địch, Long Ngạo Thiên.