Bọn người Liễu gia sau khi đoạt được Ty Phong Cầm, trấn bảo của Khúc Linh Các liền rời khỏi Lâu Lan Thành. Bọn chúng sử dụng Xích Thố Mã lấy tốc độ nhanh nhất rời đi. Chủ yếu là phòng ngừa rủi ro phía sau. Đơn giản là vì lần này bọn chúng hành sự công khai, lại bị bọn người Phương Triết thấy mặt gia chủ liễu Nham, nên không thể nào ở lại lâu được.
Phương Triết vận dụng Vân Trung Bộ truy đuổi phía sau, cách đuôi bọn chúng ước chừng mười dặm.
Trải qua một đoạn đường dài, cuối cùng Phương Triết phải ghé một cửa tiệm buôn ngựa sắm một con, rồi tiếp tục đuổi theo hướng của bọn người Liễu gia. Hướng bọn chúng đến chính là Sa Địa, một địa điểm lân cận Lâu Lan Thành với nhiều vết tích cổ xưa của cổ thành lưu lại.
Dọc đường đi, xa xa sẽ xuất hiện một vài đóng đổ nát, đó chính là tàn tích của một vài thành trì cổ còn lưu lại. Bề mặt cồn cát lâu lâu xuất hiện vài cơn gió cát, khiến tốc độ của ngựa chậm lại, vô cùng khó di chuyển.
Lúc này đã là giữa đêm, trên bầu trời ánh trăng tròn bao trùm một vùng cồn cát rộng lớn. Thân ảnh Phương Triết đuổi theo trong bóng tối mờ ảo, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt.
Bọn chúng dừng lại ở một ốc đảo, với một ao nước nhỏ ở giữa, xung quanh mọc vài cây xương rồng thân cao chừng vài chục thước.
Liễu Nham ngồi xuống một mô đá bên cạnh ao nước, hắn tháo cây Ty Phong Cầm trên lưng xuống rồi vuốt ve âu yếm. Nét mặt hắn vô cùng đắc ý.
Một trong bốn tên hắc y còn lại, tâm đắc nói “Cũng nhờ tiểu nha đầu đó, mới khám phá ra bí mật Ty Phong Cầm. Nếu không, chúng ta sẽ không thể nào biết được Ty Phong Cầm lại đẹp hoàn mỹ đến như vậy!”
Bọn chúng ý nói là lớp bạch ngọc bao phủ xung quanh Ty Phong Cầm. Đây chính là một loại bạch ngọc cổ xưa, được tìm thấy trong một hang động, trải qua một quá trình chế tác bền bỉ hàng năm trời, mới tạo ra một màu trắng nhẵn nhụi, sáng bóng và tinh xảo đến như vậy. Cho nên đây là một bảo vật vô giá.
Cách đây mười năm, bọn chúng cũng dùng ống sáo Xích Võng để đoạt cây Ty Phong Cầm từ người Ty Ông, chưởng môn nhân Khúc Linh Các. Nhưng không hiểu vì sao, Ty Phong Cầm lại có màu nâu sẫm, chứ không phải màu bạch ngọc như lời đồn. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, nguyên do là bọn chúng không biết cách mở ra cơ quan trên đó.
Lúc này, Liễu Nham thu Ty Phong Cầm lại, sắc mặt có phần âm lãnh. Hắn nhìn về một mô đá cách xa hai mươi trượng nói “Đuổi theo bọn ta một quãng đường dài như vậy, không mệt sao?”
Phía mô đá hầu như không có một chút động tĩnh nào. Sau một lúc, Phương Triết bước ra, hắn ra vẻ không liên quan nói “Ta chủ yếu đi lạc đường, chư vị cho ta tá túc một đêm. Nơi đây đêm về se lạnh, không chừng có bão cát, rất dễ mất mạng!”
Bởi vì đêm tối, hình ảnh xuất hiện không rõ ràng, nên bọn người Liễu gia không nhận ra hắn ở một khoảng cách từ xa.
Phương Triết chậm rãi tiến lại gần, lúc này Liễu Nham sắc mặt có phần kinh ngạc, hắn thắc mắc nói “Không phải người trúng Xích Võng của ta sao, tại sao đuổi kịp được tới đây?”
Phương Triết cười mỉm, từ tốn trả lời “Cái thứ đó, với ta không có tác dụng!”
Bọn họ nghe nói “không có tác dụng”, sắc mặt nhất thời ngưng trọng. Đây là điều có thể sao, đã từng cửu phẩm tông sư cấp còn không ngóc đầu dậy được, một tiểu tử tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến nói là “không có tác dụng”, nghe vô cùng phi lý.
Hắn bình tĩnh lại nói “Ngươi theo bọn ta đến tận đây mục đích là gì?”
Phương Triết “a” lên một tiếng khá nhỏ, hắn không nghĩ tới mức độ da mặt của bọn người này lại dày đến như vậy. Cướp đàn của bằng hữu hắn, hắn theo tới đây, còn hỏi mục đích.
Phương Triết khẳng khái nói “Số là Ty Phong Cầm là bảo vật trấn phái của môn phái bằng hữu ta. Năm vị đồng ý trao trả, vãn bối xem như không có gì xảy ra, được chứ?”
Lời Phương Triết vừa nói ra, cả năm người đều cười muốn ngoác của mồm ra ngoài. Bọn chúng rất tò mò, hắn vì lí do gì lại tự tin đến như vậy. Một trong năm tên trong lúc cười, âm thầm phóng năm ám khí Mai Hoa Châm về phía Phương Triết.
Năm cái ám khí tốc độ rất nhanh nhưng vẫn chỉ phóng vào một khoảng không, Phương Triết đã lách sang một bên như một cơn gió, né tránh dễ dàng.
Bốn tên Liễu gia thấy vậy, rút kiếm ra bao vây lấy Phương Triết. Bọn chúng vận dụng trận thế vây công lấy số đông áp sát địch nhân. Đường kiếm bọn chúng xuất ra hầu như đưa vào tử huyệt, muốn đối phương chắc chắn phải chết.
Đối với Phương Triết, dù trận pháp có linh hoạt cỡ nào, với hắn mà nói vẫn còn rất chậm. Cước bộ hắn dễ dàng né tránh từng đòn công kích, sẵn tiện tung bốn cước đá bay bốn tên văng ra bốn nơi.
Bốn tên này vẫn còn ngoan cố, tung ám khí Mai Hoa Châm liên tiếp về phía Phương Triết, hắn thấy bọn người này không cứu được. Tay xuất Ngân Hoàng Kiếm, cước bộ lách sang một bên né những ám khí, rồi tiến về trước sử dụng “Đoạt Thiên Kiếm” thức thứ tư của Vân Du Tiên Kiếm Quyết xuyên qua bốn người bọn họ. Chiêu kiếm này là một sát chiêu, chiêu ra người chết nên hắn sử dụng vô cùng cẩn thận.
Liễu Nham nhìn bốn thân ảnh ngã xuống, tâm thần rung động. Bốn tên cao thủ Liễu gia trình độ cũng ngoài bát phẩm tông sư lại bị miểu sát dễ dàng như vậy.
Hắn tâm động, nhanh chóng xuất ra sáo Xích Võng đưa lên miệng thổi. Hắn chưa kịp xuất ra bất kỳ âm tiết nào, tay phải Phương Triết nhanh hơn hướng về trước chộp lấy, trong hư không như có một bàn tay vô hình chộp lấy ống sáo Xích Võng trước sự ngỡ ngàng của hắn. Hắn vô cùng sửng sốt, thủ đoạn này vô cùng đáng sợ.
Tiếp đó càng đáng sợ hơn, ống sáo đột nhiên biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hai chân hắn nhất thời khụy xuống, không còn sức chiến đấu.
Phương Triết điềm tĩnh tiến lại gần hắn, sau đó đưa tay ra, ám hiệu đòi lại cây Ty Phong Cầm. Hắn run rẩy, nhanh chóng lấy Ty Phong Cầm ra rồi đưa cho Phương Triết, hắn cuối người xuống vô cùng kính cẩn. Khóe miệng hắn, nhếch lên cười âm hiểm.
Phương Triết hai tay ôm lấy Ty Phong Cầm, một cây chủy thủ được giấu phía mặt dưới cây đàn đâm về hắn không kịp trở tay. Liễu Nham sắc mặt hớn hở khi nhìn thấy chính mình đã đâm xuyên qua tiểu tử trước mặt. Hắc cười hắc hắc định thu lại Ty Phong Cầm, hắn với tới lấy nhưng chỉ là tàn ảnh.
Lúc này hắn phát hiện, trên cổ hắn đã áp sẵn lưỡi kiếm của Ngân Hoàng Kiếm. Hắn hoảng sợ, lắp bắp nói “Tha… mạng!”
Sắc mặt Phương Triết âm lãnh “Ta đã cho ngươi nhiều cơ hội!”
Hắn càng hoảng hốt hơn, đối phương thật sự đã động sát tâm, hắn khẩn trương nói “Ta cho ngươi biết một bí mật, tha… tha cho ta!”
Phương Triết nhướng hàng chân mày lên phân vân, hắn nói tiếp “Là… là Ty Ông, hắn còn sống, hắn đang bị giam lỏng ở mật thất Liễu gia ta!”
Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi “Làm sao ta tin lời ngươi nói!”
Hắn lúc này đã an tâm, trên người đối phương đã không còn sát khí. Hắn chậm rãi nói tiếp “Giết hắn không có ích lợi gì, giam giữ hắn, bọn ta mới học được Âm Sát Lục. Nếu ngươi buông tha ta, coi như đã cho Khúc Linh Các một ân huệ lớn!”
Phương Triết không nói gì, hắn thu kiếm vào túi càn khôn, trước sự mừng rỡ của Liễu Nham. Hắn trong lòng thề, chỉ cần hắn thoát khỏi nơi này, gia tộc của tên tiểu tử thối nhà ngươi sẽ không có ngày yên ổn. Hắn nghĩ ngợi không được bao lâu, một phi kiếm đã xuyên qua người hắn. Hắn hai mắt mở ra, không hiểu vì sao lại trúng ám khí của đối phương từ lúc nào. Hắn không cam tâm.
Phương Triết nhìn hắn ngã xuống, sắc mặt âm lãnh “Ta có thể đọc được trong lòng ngươi đang nghĩ gì, rất tiếc cho ngươi!”
Hắn trước đó đã buông tha, chỉ vì sắc mặt đối phương không hề có một chút thay đổi. Sắc mặt thù hận vẫn còn trên khuôn mặt, đối với địch nhân hắn không thể nương tay được. Nếu không sẽ mang họa sát thân, lại liên lụy đến gia đình hắn.
Hắn định trở về, chợt nhớ còn một việc quan trọng. Hắn soát người Liễu Nham để mong tìm được thứ mong muốn. Sau một lúc, hắn phát hiện một tấm da dê, như một bản cầm phổ. Hắn mừng rỡ thu lấy, rồi nhanh chóng phóng lên ngựa trở về.
Trải qua ba canh giờ, đi một quãng đường hơn một trăm dặm mới tới được khách điếm. Lúc này bốn người Hoa Thiên Nhai, Bạch Văn Sơn, Kim Vô Lai và Ngô Tiên Nhi đều đã tỉnh.
Bọn họ ở sảnh khách điếm chờ Phương Triết hơn ba canh giờ. Khi thấy hắn bình an trở về, bốn người bọn họ trong lòng mới nhẹ nhõm. Bọn họ sợ đối phương quá mạnh, quá xảo quyệt. Một người chính trực như Phương Triết không phải đối thủ.
Phương Triết xuất ra Ty Phong Cầm đưa cho Ngô Tiên Nhi, nàng ta nhận lấy sau đó từ tốn nói “Cám ơn… Phương đại ca!”
Phương Triết “a” lên một tiếng, tiếng “Phương đại ca” hắn nghe vô cùng thoải mái. Hắn lại xuất ra một ống sáo, và một mảnh da dê đưa cho nàng, hắn nói “Vật này tặng tiểu muội, hy vọng giúp ích cho muội ở Thiên Tài Chiến!”
Bốn người bọn họ nhận ra ống sáo này, đây là thứ khiến cả bốn người nằm bất động, không dậy nổi.
Bạch Văn Sơn không giấu được rung động nói “Phương đệ ở đâu lấy được nó?”
Phương Triết gãi đầu nói “Ta nhặt được!”
Bạch Văn Sơn biết hắn đang nói dối, nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Phương Triết chợt nhớ đến một chuyện, hướng Ngô Tiên Nhi nói “Ta nghĩ phụ thân tiểu muội vẫn còn sống?”
Sắc mặt Ngô Tiên Nhi nhất thời đại biến, nàng vội cầm lấy tay Phương Triết chờ mong câu trả lời tiếp theo. Hắn nói tiếp “Ta tra ra được, Ty Ông đang được giam giữ ở mật thất Liễu gia!”
Vừa nghe được câu nói này, nàng không tự chủ được bật khóc, rồi dựa vào Phương Triết khóc không ngừng. Nàng như chợt nhớ điều gì, liền phóng đi. Phương Triết chộp tay nàng lại nói “Chuyện này tính sau đi, tiểu muội phải lên đường đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến, không thể bỏ ngang được!”
Ngô Tiên Nhi vẫn không từ bỏ, nàng vừa khóc vừa ấm ức nói “Phụ thân muội bị giam giữ lâu như vậy, chắc sẽ vô cùng khốn khổ!”
Phương Triết trấn an nàng, hắn nói “Bọn người Liễu gia chỉ giam lỏng, để phụ thân muội dạy bọn họ m Sát Lục, nên không bạc đãi đâu!”
Lúc này, Bạch Văn Sơn bên cạnh lên tiếng “Việc này để vi huynh xử lý, một lúc nữa vi huynh sẽ gửi mật thư về gia tộc, nhờ mấy vị trưởng bối ra tay can thiệp. Đến Liễu gia đòi lại công đạo cho Khúc Linh Các muội!”
Phương Triết nghe Bạch Văn sơn nói vậy, hắn an tâm. Hắn tiếp tục trấn an “Tiểu muội cũng biết Bạch gia cánh tay rộng cỡ nào mà, nếu Bạch gia ra mặt, chắc chắn Khúc Linh Các của muội sẽ không thiệt thòi!”
Ngô Tiên Nhi đưa ánh mắt về Bạch Văn Sơn, hắn nhìn nàng gật đầu xác nhận, nhờ vậy mà nàng mới không khóc nữa, tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Lúc này Ngô Tiên Nhi mới nhớ ra là vừa rồi đã thất thố, nàng lùi ra sau bẽn lẽn nói “Vừa rồi, Phương đại ca đừng chấp dứt tiểu muội!”
Phương Triết mỉm cười nói “Không sao, chuyện như vậy ta quen rồi!”