Truyện tranh >> Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn >>Chương 88: Xích Võng

Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 88: Xích Võng


Lâu Lan Thành, đêm trước khi lên đường đến Trung Châu.

Lễ hội Lâm Hỏa Đầu được diễn ra vô cùng long trọng ở Lâu Lan Hồ hàng năm. Mục đích nhằm để tri ân công lao của Lâm Hỏa Nhân hay còn gọi là Lâm Hỏa Đầu, người đã khởi xướng đào hồ Lâu Lan cách đây năm mươi năm.

Nhờ kỳ công mà khi đó người người phê phán, người người phản đối mà giờ đây Lâu Lan Hồ trở thành biểu tượng không thể thiếu khi đến Lâu Lan Thành. Nơi mang sinh khí lan tỏa ra xung quanh thành.

Lễ hội tập trung múa truyền thống gồm cả nam và nữ với nét mặt vô cùng vui vẻ, theo tiếng trống đi theo đoàn kiệu hoa quanh hồ. Ánh ngọn đuối kéo dài, tạo ra một khung cảnh hùng vỹ, rất khó thấy được ở nơi khác.

Ba người Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi tranh thủ tham gia lễ hội trước khi lên đường đến Trung Châu. Bởi vì cơ hội này một năm chỉ có một lần diễn ra ở Lâu Lan Thành, bọn họ lại không phải người bản địa. Muốn có một dịp như vậy, càng khó xảy ra hơn.

Ba người theo đoàn người đi kiệu quanh hồ, không khí vô cùng trang nghiêm hầu như không có nhiều tiếng ồn ào. Đến khi kiệu được đặt bên trong một cái miếu nhỏ cuối con đường. Mọi người mới bắt đầu ồn ào, rồi kèn trống bắt đầu thổ vang lên, không khí lúc này nhộn nhịp trở lại.

Phương Triết nhìn quanh lúc này đã không còn thấy bóng dáng Ngô Tiên Nhi, nàng ta đã bị lạc mất giữa dòng người đông đúc, chen lấn.

Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai hốt hoảng tìm kiếm dọc theo bờ hồ, cuối cùng tìm thấy nàng đang ngồi một chỗ bán hoa. Nàng ta bị cuốn hút bởi những bông hoa màu tím lung linh nên quên mất hai người.

Phương Triết ra vẻ giận dữ, lại gần dùng ngón tay gõ đầu nàng một cái, trách mắng “Tiểu muội sao vô cớ bỏ nhóm, làm hai người bọn ta lo lắng, biết không?”

Ngô Tiên Nhi không nói gì, nàng ta nghĩ ngợi một lúc. Cầm lấy bó hoa đưa cho Phương Triết. Nàng ngập ngừng nói “Không… có lần sao!”

Phương Triết nhìn điệu bộ biết lỗi của Ngô Tiên Nhi liền mỉm cười, hắn không tài nào giận được cô nàng này. Dáng người nhỏ bé, ít nói lại có phần ngây thơ, ai có thể ghét bỏ được một cô bé như thế kia chứ.

Lúc này, từ xa thân ảnh Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại phát hiện bọn người Phương Triết liền nhanh chóng lại gần.

Bạch Văn Sơn chắp tay chào hỏi “Gặp qua Phương đệ!”

Phương Triết nhìn Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại, hai người này cũng không thân thích, lại đi chung với nhau. Hắn cũng khom người hướng hai người chào hỏi “Gặp qua Bạch huynh, Kim Huynh!”

Hoa Thiên Nhai tiến lại trước thắc mắc nói “Hai người các ngươi theo bọn ta sao?”

Kim Vô Lại liếc nhìn Ngô Tiên Nhi ra vẻ như đúng rồi, ta theo sau Ngô cô nương. Còn Bạch Văn Sơn thì chỉ khẽ cười. Hắn bản thân cũng ham vui, đến lễ hội Lâm Hỏa Đầu cho biết. Không ngờ hữu duyên gặp Kim Vô Lại nên cùng đồng hành.

Phương Triết nhìn biểu hiện hai người này như muốn gia nhập vào đội ngũ cùng hắn đồng hành.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi chắp tay nói “Bọn ta vì có việc riêng, nên không thể đồng hành cùng Bạch huynh và Kim huynh được, hôm sau gặp lại!”



Nói rồi, hắn cùng Hoa Thiên Nhai, Ngô Tiên Nhi nhanh chóng rút lui. Bọn họ còn có việc, nên không thể dây dựa hoặc để hai người bọn họ dính dáng vào được.

Bạch Văn Sơn nhìn cử chỉ gấp gáp của Phương Triết, hắn có phần thất vọng. Hắn không hiểu vì sao đối phương lại tránh mặt hắn. Trước đó bọn họ có quan hệ cũng tương đối tốt, cho dù có đấu đá với nhau trên lôi đài vẫn luôn khách khí, như vậy chứng tỏ. Hắn có nỗi khổ riêng.

Bạch Văn Sơn mỉm cười “Đi, ta cùng ngươi đuổi theo!”



Hơn canh giờ sau, trên đường trở về khách điếm.

Ba người ngồi trong xe ngựa, không gian lúc này vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng xa phu đánh ngựa, cùng tiếng ngựa chạy.

Hoa Thiên Nhai vẫn không hiểu vì sao Phương Triết lại tránh mặt bọn người Bạch Văn Sơn.

Hắn không nhịn được, thắc mắc nói “Ngươi và Bạch Văn Sơn có hiềm khích sao, ta thấy hai người bọn ngươi quan hệ tốt kia mà!”

Phương Triết không nói gì, nhìn sang Ngô Tiên Nhi nở một nụ cười. Nàng ta lúc này như một đứa trẻ, ham mê đùa nghịch bó hoa trong tay. Hắn nói “Một chút nữa ngươi sẽ biết!”


Ánh mắt hắn sau đó nhìn qua rèm xe ngựa, trong bóng tối có phần yên tĩnh đó, bắt đầu xuất hiện một số động tĩnh khác thường. Khóe miệng hắn nhếch lên nói “Đến rồi!”

Lúc này, tiếng ngựa hí vang lên một hồi, xe ngựa bất ngờ dừng lại. Hắn vén tấm rèm phía trước ra, bắt gặp một nhóm năm tên hắc y nhân. Gã xa phu thì nằm một bên không biết sống chết.

Phương Triết bước xuống xe ngựa, nét mặt hắn thể hiện ra bên ngoài là một nét lo lắng, có phần hoảng sợ. Hoa Thiên Nhai thì tay đã sờ lên chui Bán Nguyệt Đao, có thể xuất đao bất kỳ lúc nào. Ngô Tiên Nhi thì rụt rè nhưng đã cởi Ty Phong Cầm trên lưng xuống.

Phương Triết bước về trước, hướng năm tên hắc y chào hỏi “Vãn bối đợi các vị đã lâu!”

Phương Triết có thể nhận ra vừa rồi đối phương đã có phản ứng, chứng tỏ hắn suy đoán đều đúng.

Năm người này chính là bọn người Liễu gia, vẫn chưa chịu từ bỏ Ty Phong Cầm, nên âm thầm theo dõi bọn họ hai ngày nay. Hắn phát hiện, vì muốn giải quyết ổn thỏa cho Ngô Tiên Nhi, hắn cố tình tạo cơ hội thuận lợi cho bọn họ ra tay. Ít nhất vẫn là quang minh chính đại đối diện nhau giải quyết.

Một trong năm tên hắc y nhân cười hắc hắc nói “Ngươi dựa vào năm vị trí đầu bảng mà nghĩ là có thể đối kháng được bọn ta sao?”

Lúc này phía sau có hai thân ảnh phi thân đến. Bọn họ là Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại.


Phương Triết nhìn Bạch Văn Sơn, oán trách nói “Bạch huynh thật sự là theo đuôi bọn ta sao?”

Bạch Văn Sơn cười ha ha khoát tay nói “Phương đệ không cần tự trách. Bọn ta tự nguyện trợ giúp!”

Hắn bước về trước một bước, dõng dạc nói “Bọn ta có năm người, đủ để nói chuyện với các ngươi chứ?”

Năm tên hắc y nhân nghe Bạch Văn Sơn nói vậy, cả năm tên cười vang lên. Một tên tháo khăn bịt mặt ra, lộ ra chân dung Liễu Nham, gia chủ của Liễu gia. Hắn không nói nhiều, lấy ra một ống sáo. Sau đó khí thế thình lình bộc phát ra một loại kình lực. Loại kình lực này vô cùng cao thâm, có thể đạt mức thất phẩm hoặc bát phẩm tông sư cảnh giới trong giang hồ.

Bọn người Hoa Thiên Nhai, Bạch Văn Sơn nhìn khí thế đối phương tạo ra một loại uy áp, khiến xung quanh gợn từng cơn gió đập vào người bọn họ. Khiến tóc gáy như muốn dựng đứng lên.


Lúc này, Liễu Nham đưa ống sáo lên miệng, hắn thổi một âm khúc vô cùng da diết, âm khúc có một sự thê lương đến nao lòng, gây ra một sự xúc động.

Phương Triết thấy không ổn, hắn liếc mắt nhìn đồng bọn hắn lúc này như bị điểm huyệt không động đậy được, nước mắt chảy ra liên tục, rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Bốn người bọn họ đều là cao thủ, có nội kình lợi hại vẫn không cầm cự được qua mười hô hấp. Tên Liễu Nham này cực kỳ lợi hại.

Phương Triết thấy vậy, cũng giả vờ ngã lăn ra bất tỉnh. Hắn âm thầm quan sát xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo.

Liễu Nham thu ống sao lại, nhếch miệng cười hắc hắc nói “Các ngươi có thể thoát khỏi Xích Võng của ta sao?”

Bốn người khác đồng loạt cười lớn lên, một trong bốn tên đề nghị “Chúng ta nên diệt cỏ tận gốc đi, không để hậu họa về sao?”

Liễu Nham khoát tay nói “Bọn chúng dù gì cũng là Thiên Tài Chiến thí sinh, gây ra động tĩnh lớn. Không chừng gây họa diệt môn, hơn nữa bọn chúng cũng không có bằng chứng gì. Hôm sau tỉnh dậy, sẽ biết bản thân nằm mơ mà thôi!”

Hắn nói xong, liền tiến lại gần Ngô Tiên Nhi, đoạt lấy cây Ty Phong Cầm, rồi nhanh chóng rút lui. Lúc này xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Phương Triết ngồi dậy, nhìn bốn người đồng bạn đang nằm bất động, không có một chút xíu cảm giác nào.

Hắn âm thầm khen ngợi “Thật sự là lợi hại, vô ảnh vô tung có thể phong bế kinh mạch đối phương, tấn công tinh thần của đối phương. Đây đúng là lợi hại, ống sáo đó chắc chắn không phải phàm vật”

Hắn nhanh chóng bế bốn người vào xe ngựa. Sau đó sờ vào cổ tay của gã xa phu. Kinh mạch gã xa phu ổn định không vấn đề gì, hắn liền dùng ngón cái ấn mạnh vào huyệt nhân trung, tên xa phu lập tức ngồi bật dậy, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra, Phương Triết ném cho hắn một nén bạc sau đó căn dặn “Ngươi chở bốn bằng hữu ta về khách điếm nghỉ ngơi. Hôm sau quay lại đó, ta tiếp tục khen thưởng!”

Tên xa phu gật đầu lia lịa, lập tức cưỡi xe ngựa rời đi. Phương Triết nhìn chiếc xe ngựa rời khỏi hẳn, hắn mới nhìn theo hướng năm tên Liễu gia bỏ đi trước đó. Thân ảnh cũng lập tức biến mất.


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 88: Xích Võng