Tối đến, bầu trời Lâu Lan Thành là một mảng xanh trong với vài vì sao lóe sáng.
Phương Triết nằm trên mái khách đếm cùng với Dương Nhất Lang, Hoa Thiên Nhai ngước nhìn lên bầu trời. Đây chính là thú vui tao nhã của Dương Nhất Lang khi hắn còn ở gia tộc, chính vì thế mà hắn lôi kéo cho bằng đường Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai tận hưởng cảm giác bao la vô tận bầu trời đêm cùng hắn.
Chuyện này lúc đầu Phương Triết còn chưa nguyện ý, đến khi thật sự nằm ngửa ngước nhìn lên cao, một mảng đêm tối, bao la rộng lớn đập vào mắt hắn, khiến hắn bất ngờ. Cảm giác này, hắn đã từng trải qua trong khu rừng Câu Mộc Trấn. Khi ấy, hắn trải qua cùng Khúc Tiểu Bạch. Nàng ta bước vào thế giới quan hắn, thay đổi triệt để, biến hắn thành một con người khác, đến bản thân hắn khi đó cũng không ngờ tới.
Dương Nhất Lang nhìn Phương Triết có tâm trạng, hắn thì thầm “Phương đệ có tâm sự gì sao, chia sẻ cho huynh đệ bọn ta nghe với!”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Trước kia, ta cũng từng trải qua cảm giác này với một tiểu bằng hữu, nàng ta thân thế bí ẩn, đến giờ ta vẫn không biết nàng ta đang ở đâu?”
Dương Nhất Lang nghe vậy, vỗ vai hắn “Thì ra Triết đệ đã có ý trung nhân. Chẳng bù với vi huynh, huynh có một vị hôn thê họ La, mặt mũi nàng thế nào ta cũng không biết”
Hoa Thiên Nhai lúc này lên tiếng, hắn lần đầu tiên nói chuyện, hắn nói “Ta trước kia có một biểu muội, nàng ta vô cùng xinh đẹp. Rất tiếc, sau khi ra xuất sơn thì nàng ta đã bị sát hại!”
Phương Triết ngẩng đầu nói “Thế Hoa huynh có báo thù cho nàng ta không?”
Dương Nhất Lang bên cạnh chen vào nói “Việc này, cũng nhờ việc này ta cùng Hoa Thiên Nhai thành tri kỷ, bọn ta khi đó náo động mười hai sơn trại ở Vĩnh Niên Thành, Hoa Thiên Nhai mới nguôi cơn giận!”
Nghe chiến tích hai người bọn họ, trong lòng Phương Triết cảm thán. Hắn chợt nhớ đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm liền nói “Nếu trở về Vĩnh Niên thành, có dịp gặp một tiểu cô nương họ Mộ Dung, Dương huynh giúp ta chiếu cố nàng. Nàng ta là nghĩa muội ta!”
Vĩnh Viên thành khá lớn, hắn nhất thời không biết Mộ Dung là người nào. Phương Triết nói tiếp “Mộ Dung gia là người tiếp quản một sản nghiệp của Bạch gia ở Vĩnh Niên Thành, Dương huynh biết không?”
Vừa nghe nhắc đến Bạch gia, Dương Nhất Lang liền nghĩ ngay đến phường vải Miên Y Các. Hắn có biết một gia tộc nhị lưu đến quản lý phường vải, một vài thế lực cũng muốn nhúng tay vào, nhưng danh khí Bạch gia quá lớn, nên hầu như bọn họ nghĩ có nghĩ, nhưng không dám hành động.
Dương Nhất Lang vịnh lấy vai hắn nói “Chuyện này, vi huynh sẽ chiếu cố Mộ Dung gia, Phương đệ yên tâm!”
Lúc này, thình lình phía sau ba người bọn họ có một hắc y nhân lướt qua. Tốc độ khá nhanh, Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai không nhận ra nhưng Phương Triết dễ dàng phát hiện ra được. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương hướng hắc y nhân lướt qua, khẽ nói “Đi theo ta!”
Hai người Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phóng theo sau lưng Phương Triết.
Bọn họ băng qua hai dãy phố, sau đó hướng đến một tiểu viện cách khách điếm chừng năm dặm.
Tiểu viện này nằm bên ngoài khu vực đông đúc, lối đi là những bậc thềm quanh co, nếu theo sau bọn họ dễ dàng bị đối phương phát hiện.
Phương Triết giác quan cực kỳ tốt, nên hắn không nhất thiết phải theo sát. Hắn có thể dễ dàng dựa vào khí tức đối phương mà đuổi đến nơi.
Ba người bọn họ nép vào một bức tường, âm thầm quan sát đối phương. Lúc này Phương Triết mới biết, hắn y nhân hắn đang theo dõi là một nữ nhân có mái tóc dài ngang lưng. Đối diện lúc này là một tên hắc y nhân khác, đưa lưng về phía nàng ta.
Phương Triết khẽ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, để hắn tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện.
Lúc này tên nam hắc y nhân lên tiếng “Bởi vì kế hoạch lấy số thứ tự thay đổi. Lúc đầu theo kế hoạch lên Thiên Phong Sơn, người của ta cấp cờ thông quan có gắn số thứ tự. Như vậy trên đường thí sinh đến Thiên Phong đỉnh, ngươi âm thầm ra tay. Giờ kế hoạch thay đổi do bọn người chấp sự Nam Hạ cùng tên Cốc Nam Hải đổi thành dùng cung tên bắn”
Nữ hắc y nhân lên tiếng “Thuộc hạ trước đã bố trí hết cạm bẫy, đáng tiếc là đã uổng công sức một chuyến!”
Tên nam hắc y nhân nói “Vì thế, trong trận so tài, ngươi cứ thẳng tay làm tàn phế đối thủ cho ta, không cần nhân nhượng. Chuyện này ta sẽ bẩm báo đại nhân!”
Phương Triết lúc này đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, hai tên hắc y nhân mặc dù nói chuyện không lớn, lại ở khoảng cách xa, nhưng thích lực của Phương Triết vô cùng tốt. Hắn cơ bản nắm được toàn bộ câu chuyện, hắn bắt đầu thuật lại cho bọn người Dương Nhất Lang nghe, hai người vô cùng sững sờ. Bọn họ không nghĩ tới, trong lần Tuyển Thiên Tài Chiến lại có bức màn đen. Nếu vậy trước giờ khu vực Nam Hạ không ngóc đầu dậy được, một phần là do thủ đoạn dơ bẩn của một số người ở Trung Châu rồi.
Phương Triết nhìn bóng dáng nữ hắc y nhân rời đi, hắn hướng Dương Nhất Lang nói “Hai huynh về trước, ta có chuyện cần làm”
Dương Nhất Lang hiểu ý Phương Triết, nên hai người bọn họ âm thầm rút lui. Còn lại Phương Triết, hắn mỉm cười, lập tức mặc lên một thân hắc y nhân rồi đuổi theo nàng ta.
Nữ hắc y nhân phóng đi rất nhanh, nàng ta nhận ra có người theo dõi liền đổi hướng phi thân ra bên ngoài thành. Nét mặt nàng có một tia cười mỉa mai.
Phương Triết nhìn theo nàng ta, hắn cũng đóng vai một tên hắc y nhân vụng về theo dõi phía sau. Cả hai như mèo với chuột, rượt đuổi nhau một đoạn đường khá xa. Nữ hắc y nhân cứ phi thân về hướng bên ngoài Lâu Lan Thành, dẫn dụ Phương Triết đến một khu vực hoang vắng, đó là một tòa miếu đã bỏ hoang thì dừng lại.
Khi Phương Triết lần theo dấu vết đến được miếu hoang, thì thân ảnh nữ hắc y nhân phóng ra. Trong tay cầm thanh kiếm sắc bén chỉ về hắn.
Phương Triết không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nữ hắc y nhân. Nữ hắc y nhân cũng không động tĩnh, lúc này Phương Triết mới lên tiếng “Ngươi là… Trịnh Phi Tuyết?”
Động tác nàng ta khựng lại, không biết đối phương là ai lại nhận ra lai lịch của nàng. Phương Triết thấy vậy, tháo lớp khăn che mặt xuống, lộ ra chân dung mình. Lúc này Trịnh Phi Tuyết mới biết người theo dõi nàng là Phương Triết, người đứng đầu trong danh sách mười người.
Trịnh Phi Tuyết cũng không giấu thân phận nữa, cỡi bỏ lớp khăn che mặt ra. Nàng ta mỉm cười mỉa mai “Ngươi theo dõi ta như vậy, không sợ đang rơi vào bẫy ta sao?”
Trịnh Phi Tuyết vừa nói xong, từ trên trần nhà, bên ngoài thành tường phóng xuất ra hơn ba mươi thân ảnh hắc y. Bọn họ đều khăn đen che mặt, không thấy được mặt mũi.
Phương Triết nhìn xung quanh mình, lúc này đã bị bao vây triệt để hầu như không có đường thoát thân. Hắn chán nản nói “Tại sao ngươi lại câu kết với bọn người Trung Châu làm hại thí sinh Tuyển Thiên Tài Chiến?”
Trịnh Phi Tuyết bất ngờ, nàng ta không nghĩ Phương Triết sẽ hỏi vấn đề này. Nàng ta lúc này ở thế thượng phong, nên trước khi tiễn đối phương lên đường, cũng nên bố thí một chút xíu tin tức. Nàng nói “Ngươi nghĩ có thể thắng ở Thiên Tài Chiến được sao?”
Phương Triết chỉ nghe, nhưng không lên tiếng. Trịnh Phi Tuyết nói tiếp “Những thiên tài ở Trung Châu toàn bộ đều là những kẻ phi thường, muốn đấu với họ hầu như không có khả năng thắng. Trước sau gì cũng không đấu lại, nên gia tộc bọn ta chọn con đường làm nội ứng cho một đại nhân ở Trung Châu, đạt được lợi ích không nhỏ. Ta chỉ là hậu bối phụng sự làm việc”
Phương Triết lúc này đã hiểu ra rồi, thì ra gia tộc tránh đời Trịnh gia là nội ứng cho Trung Châu. Chuyên đi ám hại các thiên tài của Tuyển Thiên Tài Chiến. Chính vì thế mà khi đến Trung Châu thi đấu, toàn bộ đều là thí sinh tầm thường không phải dạng ưu tú, nên thường không đạt được kết quả tốt. Đây cũng là một con đường chính trị giữa các nước. Hắn lúc này cảm giác vô cùng thất vọng.
Dáng vẻ Phương Triết lúc này vô cùng uể oải, đúng điệu bộ của một kẻ sắp chết, khiến Trịnh Phi Tuyết nhếch miệng cười.
Phương Triết hướng Trịnh Phi Tuyết nói “Chẳng lẽ gia tộc khác không theo chân gia tộc ngươi sao?”
Trịnh Phi Tuyết cười ha ha nói “Nói ngươi một tin tức, không phải Trịnh gia ta hèn nhát, mà cả Trầm gia cũng theo con đường gia tộc ta từ lâu rồi…”
Phương Triết trong lòng âm thầm tán thưởng bản thân. Hắn không nghĩ tới bản thân diễn xuất lại đặc sắc đến như vậy. Thực tế là lúc này, nét mặt hắn bên ngoài vô cùng khó coi, người không biết hắn có thể nhận ra hắn đang hoảng sợ, chỉ chờ con đường chết.
Trinh Phi Tuyết không đùa giỡn Phương Triết nữa, nàng ta ra ám hiệu cho những tên hắc y nhân hành động. Dù sao Phương Triết cũng là người đứng đầu mười người, võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ. Nhưng ba mươi cao thủ Trịnh gia, không phải cao thủ là có thể đối kháng được.
Phương Triết nhìn ba mươi tên đang lao vào, ngón tay hắn khẽ điểm nhẹ, một thanh tiểu phi kiếm bay ra, khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt sắc bén nhìn về Trịnh Phi Tuyết khiến nàng ta nhất thời hoảng sợ.
Phương Triết chậm rãi nói “Màn đóng kịch đến đây kết thúc!”