Phương Triết sau khi rời khỏi hiện trường, hắn một mạch phi thân đến Mai Hoa Đình để thám thính tình hình. Nơi đó có dấu vết lưu lại, nhưng thông tin việc mất tích của những hài tử hầu như vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Việc tìm thấy di vật của thành viên tổ đội mất tích trong hang động vẫn đang được nha sai điều tra. Bản thân hắn, nếu không làm sáng tỏ mọi việc, Tiểu Hắc chắc chắn sẽ gặp nạn. Phương gia cũng sẽ bị liên lụy vì bao che cho quái thú ăn thịt người. Đây chính là kết quả hắn không hề mong muốn.
Trước đó, tên tổng chấp sự Mộc gia có đề cập đến việc dừng kế hoạch. Hắn dự đoán bọn người bắt cóc hài nhi đã không còn hoạt động. Điều này càng gây khó khăn cho hắn rất nhiều.
Phương Triết tiến lại gần bờ hồ cạnh Mai Hoa Đình. Hắn nhìn xuống dòng nước đang gợn sóng, hình ảnh phản chiếu của ánh trăng khuyết trên bầu trời rọi xuống mặt nước, làm khung cảnh xung quanh có phần cô độc.
Hắn quyết định nhảy xuống hồ nước, truy tung tích. Hắn muốn xem bên dưới hồ có thật sự có hang động, hoặc đường hầm thông với một nơi khác, như đã từng xảy ra ở Lộc Nhân Thôn hay không.
Trước kia, con thủy quái Thuồng Luồng cũng đã từng xuất hiện như vậy. Đáng tiếc, hồ nước cạn, mực nước chỉ cao chừng năm thước, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào quanh hồ.
Hắn thân người ướt sũng, ngồi bên bờ. Ánh mắt thẫn thờ vô định. Hắn thở dài “Không có Tiểu Hắc, hành sự thật sự cô độc, lại không có năng lực cảm giác xung quanh nên khó khăn vô cùng”
Trong Mai Hoa Đình lúc này phát ra một tiếng nói “Tiểu tử ngươi cảm thấy dưới hồ nước có vấn đề sao?”
Tiếng nói khá quen thuộc, giọng khàn khàn nhất thời Phương Triết không nhận ra. Hắn đưa ánh mắt vào trong đình. Lúc này xuất hiện một thân ảnh rách rưới, tay cầm một bầu rượu. Lão ngồi trên lang can, phong thái vô cùng thông thả.
Phương Triết tiến lại gần, nét mặt hắn chợt hớn hở, khi nhận ra lão ăn mày từng xuất hiện ở Tây Hồ Lăng Ba Thành ba năm trước.
Phương Triết hít sâu một hơi, khom người thi lễ một cái, rồi nói “Đại ân của tiền bối, vãn bối vô cùng khắc sâu trong lòng”
Lão ăn mày nhìn Phương Triết, lão đánh giá một phen. Nét mặt lão chợt lóe lên một tia hiếu kỳ, lão phát hiện xung quanh Phương Triết có linh khí ba động, đặc biệt là vô cùng tinh thuần. Đây chính là một thiếu niên bình thường, sao lại có thiên phú đến như vậy. Lão khẽ hỏi “Ngươi có học qua Luyện Khí Quyết?”
Phương Triết chắp tay nói “Bẩm tiền bối, đã từng học qua Luyện Khí Quyết cùng với Thanh Tâm Chú!”
Lão ăn mày “a” lên một tiếng. Lão kinh ngạc, tại sao trong hạ giới, một phàm nhân lại có thể học được những bí quyết này. Nếu không có người chỉ dạy, không có tâm pháp thì làm sao học được. Đây chính là nghịch thiên nha.
Lão lại hỏi “Trước ngươi đã từng bái sư qua?”
Phương Triết ngẩn người, hắn không biết trả lời như thế nào. Hắn suy nghĩ một lúc mới nói “Bẩm tiền bối, trước nhờ cơ duyên do tiền bối chỉ dẫn. Vãn bối gặp được một tiểu ăn mày, nàng ta có dạy qua vãn bối sơ bộ thổ nạp linh khí. Nhờ đó vãn bối mới tiếp cận được…”
Lão trước kia, nhìn thấy ấn đường tiểu tử Phương Triết sáng lạng, cốt cách hơn người. Nên bói cho hắn một que là đi về phương Nam, đến Câu Mộc Trấn. Không ngờ, từ một tiểu tử không nói chuyện, phát triển đến trình độ này. Đây chính là cơ duyên nghịch thiên a, mà cơ duyên nghịch thiên lại đi đôi với thiên kiếp…
Lão thở dài, lão mới nói “Nhìn vào mắt lão phu!”
Phương Triết liền nhìn thẳng vào mắt lão. Hắn liền có một loại cảm giác bao la vô tận khoảng không. Hắn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh vĩ đại, khổng lồ như một thế giới. Hắn giật mình, sau đó nhìn về phía lão ăn mày. Lão hớp một ngụm rượu, lão nói “Có thể luyện khí đại viên mãn, Ngự Kiếm Quyết viên mãn, Vân Trung Bộ đại thành. Xem ra, những năm này tiểu tử ngươi rất siêng năng nha!”
Lão thoáng thấy một túi vải bên hông Phương Triết, lão giật mình sau đó chỉ về túi vải, lão nói “Túi càn khôn, ngươi từ đâu mà có?”
Phương Triết “a” lên một tiếng. Lúc này hắn mới nhìn túi vải bên hông mình. Hắn luôn nghĩ nó là túi vải, lão ăn mày lại nói là túi càn khôn. Tên gọi có phần rõ ràng và đúng với đặc tính của nó. Có thể chứa vạn vật.
Phương Triết vội chắp tay nói “Bẩm tiền bối, vật này do một tiểu bằng hữu tặng cho vãn bối!”
Lão lúc này cười ha ha, tâm trạng thật sự vô cùng sảng khoái. Lão cười một hồi, mới chậm rãi nói tiếp “Khí vận ngươi quả thật là nghịch thiên a!”
Lão nói tiếp “Chuyện hôm nay khiến tâm tình lão vô cùng vui, lão sẽ giúp ngươi một việc. Nói đi!”
Nét mặt Phương Triết chợt vui lên, hắn không nghĩ đến lão ăn mày chịu ra tay giúp. Hắn biết lão không phải nhân vật tầm thường, việc lão nói hoàn toàn đúng sự thật. Tất cả những gì lão nói với Phương Triết hầu như không sai, hắn liền chắp tay lại khẩn cầu “Số là vãn bối đang gặp rắc rối. Nơi này, cách đây một đêm, một tổ đội tuần tra của Thái Học Viện mất tích. Vãn bối không tìm ra được bất kỳ thông tin gì khác, đang tuyệt vọng. Mong tiền bối giúp đỡ!”
Lão ngẫm nghĩ một lúc, nét mặt có phần nghiêm túc lại. Sau đó suy tính một hồi, lão mới nói “Việc này lão sẽ giúp ngươi, trước ngươi đứng sau lưng lão phu quan sát!”
Lão nói xong, Phương Triết liền nghe theo, chạy ra phía sau lưng lão. Trong tay lão xuất hiện một tấm kính, kính này hình tròn có nhiều hoa văn bên trên khung kính. Lão một tay cầm kính, một tay niệm gì đó. Phương Triết không nghe rõ, sau đó mặt kính sáng lên. Lão liền hướng hình chiếu trong kính ra bên ngoài khoảng không trước mặt. Một số hình ảnh xảy ra trong quá khứ ở nơi này xuất hiện trước mắt.
Khung cảnh xuất hiện như hình chiếu, không rõ nhưng vẫn có thể nhận ra nhóm tổ đội Thái Học Viện. Bọn họ tuần tra đến Mai Hoa Đình, sau đó nấp vào một nơi kín đáo ẩn thân. Bọn họ chờ một lúc, thì trong khung ảnh xuất hiện một bóng đen khổng lồ, thân cao chừng năm thước hình dáng như một con sói có hai đầu. Một đầu màu đen, một đầu màu đỏ.
Nhóm tổ đội hoảng sợ, sau đó dùng dây thừng phóng ra định bắt sống con quái vật đó, rất tiếc nó nhanh chóng tha một đồng bạn đi về hướng hang động. Cả bọn còn lại chín người, liền đuổi theo đến hang động. Khung cảnh sau đó chính là nghiền ép tất cả. Con quái thú đó tốc độ vô cùng nhanh, bọn tổ đội giống như gặp quỷ, không có cơ hội phản kháng, nên toàn quân bị diệt.
Lão ăn mày nhướng lông mày, lão lẩm nhẩm “Song Đầu Yêu Lang, sống ở Hắc Phong Lĩnh, Quỷ Vực. Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Lão ăn mày hướng Phương Triết nói “Ngươi biết trứng chọi đá không? Bọn đồng học ngươi là trứng, con Lang yêu đó là đá, bọn họ vô tri nên không biết được khả năng con Lang Yêu đó, nên mới gặp thảm cảnh. Chuyện này nếu không có sự xuất hiện con Lang yêu này, lão chỉ mang nghĩa là giúp ngươi. Nhưng giờ con Lang Yêu đó xuất hiện, nó nằm trong trọng trách của lão phu!”
Nói rồi, lão xuất ra một thanh cự kiếm màu bạch ngân sáng bóng, thanh kiếm lơ lửng trước mặt lão. Phương Triết nhìn thao tác giống như Ngự Kiếm Quyết hắn luyện, nhưng có vẻ gì đó không giống lắm. Lão chợt nắm lấy tay Phương Triết, rồi phóng lên thanh phi kiếm. Bàn chân hắn chạm lên thanh phi kiếm, cảm giác nhẹ nhõm như không hề có một tí nào cân trọng. Hắn hoảng hốt, nắm chặt lấy vạc áo lão ăn mày.
Lão quay đầu nhìn Phương Triết, mỉm cười nói “Giữ cho chặt!”
Lão vừa dứt lời, thanh phi kiếm “vèo” một tiếng bắn lên trời cao. Hắn chính là đang Ngự Kiếm Phi Hành, đây chính là thủ đoạn hắn đã từng nghĩ đến, nhưng không có dịp thử qua. Vì Ngự Kiếm Quyết không có thể đạp không mà đi được.
Hắn nhìn cảnh quan dưới chân lướt qua, hầu như hoa mắt. Cảm giác này thật sự tuyệt vô cùng. Hắn cố gắng bình tĩnh nói “Cái này là thủ đoạn gì, lão tiền bối chỉ dạy cho vãn bối đươc không?”
Lão ăn mày cười ha ha nói “Dạy ngươi, ngươi cũng không học được. Giống như Ngự Kiếm Thuật, ngươi có thể truyền thụ cho huynh đệ của ngươi được không?”
Lão cười ha ha, cho Phương Triết tự suy nghĩ, hắn nghĩ ra liền nói “Ý tiền bối, vãn bối năng lực chưa đủ để học?”
Lão ăn mày gật đầu cười, lão nói “Ngươi rất thông minh!”
Phương Triết nghe lão trả lời, có phần thất vọng dù biết rằng lão sẽ trả lời như vậy. Hắn nhìn xuống dưới chân, cũng may tốc độ này hắn thường xuyên di chuyển nên đã quen thuộc. Nếu không hắn giờ đã chân tay bủn rủn rồi. Hắn nhìn hướng đi của lão ăn mày vô định, hắn liền nói “Tiền bối định đi đâu?”
Lão nét mặt nghiêm túc nói “Diệt trừ hậu họa!”