Phương Triết cùng hai vị Chấp Sự Sứ Ngô Kỳ và Ngô Lập Xương thình lình xuất hiện ở vị trí trung tâm của một gian chính điện rộng lớn.
Xung quanh được bố trí nhiều bản điêu khắc với nhiều cảnh quan đẹp mắt.
Bên trong mỗi cảnh quan được điêu khắc là những hình ảnh các giới vực khác nhau với nhiều hình thù sinh linh quỷ dị khác nhau.
Đối diện Phương Triết là một bức màn, phía sau bức màn có hai thân ảnh không phân biệt nam nữ đang ngồi trên vương tọa.
Dù bức màn có thể nói là trong suốt nhưng Phương Triết không thể nhìn xuyên qua được để thăm dò chân dung của hai vị ngồi trên vương tọa.
Thậm chí Phương Triết không thể quan sát được toàn cảnh nơi này mà Thần Thức bị hạn chế, bó buộc trong một không gian nhỏ.
Chấp Pháp Sứ Ngô Kỳ cùng Ngô Lập Xương quỳ xuống bẩm báo “Bẩm Thiên Chủ, Thiên Mẫu! Hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông đã được đưa đến!”
Thiên Chủ Lâm Chấn An phất tay ra hiệu cho cả hai vị Chấp Pháp Sứ lui ra ngoài.
Phương Triết không biết nơi này là nơi nào, hai vị bên trong có thân phận như thế nào nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, đối diện hai vị tiền bối hắn cũng phải thủ lễ.
Hắn chắp tay lại hướng bức màn thi lễ rồi giới thiệu “Vãn bối là Phương Triết, gặp qua hai vị tiền bối!”
Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm nhìn cử chỉ ngờ nghệch của Phương Triết liền cười khúc khích.
Thiên Chủ Lâm Chấn An khẽ tằng hắng rồi lên tiếng “Tiểu tử biết nơi này là nơi nào không?”
Phương Triết lắc đầu trả lời “Vãn bối không biết!”
Thiên Chủ Lâm Chấn An dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Thế tiểu tử biết tại sao lại ở đây không?”
Phương Triết nhanh chong trả lời “Bẩm tiền bối, theo vãn bối suy đoán hai vị chính là chủ nhân của Hữu Hối Vực!”
Thiên Chủ Lâm Chấn An tức thì khựng lại, ánh mắt nhìn sang Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm rồi thì thầm “Tiểu tử này hình như hơi ngốc thì phải!”
Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm cũng khẽ nhận định như vậy.
Phương Triết phía sau bức màn không biết phải làm sao thì từ trong bức màn bay ra một vật.
Vật này là một quyển trục có đề tên “Long Kiếm Minh”.
Phía dưới tên gọi có ghi nguyên quán Thạch Đầu Thôn, Long Kiếm Thành, Bắc Cảnh.
Phương Triết cố gắng nhớ lại toàn bộ Bắc Cảnh hiện tại không có thành thị nào tên là Long Kiếm Thành.
Có thể thành này đã không còn tồn tại ở thời điểm hiện tại.
Phương Triết lật quyển trục ra, bên trong mô tả lại toàn bộ nhân sinh của Long Kiếm Minh vô cùng chi tiết từ thời điểm sinh ra cho đến khi không còn tại thế.
Trong đó thời điểm kết thúc nhân sinh của Long Kiếm Minh là ở Huyền Ma Vực.
Quyển trục ghi rõ thời điểm Long Kiếm Minh cùng một đạo lữ xinh đẹp tuyệt trần tên là Lâm Thục Phấn đến Huyền Ma Vực truy tìm Ma Niệm để lập công với phụ thân nàng là Thiên Chủ Thiên Sư Điện Lâm Chấn An.
Không ngờ xảy ra sơ suất, Ma Niệm thâm nhập Thức Hải Lâm Thục Phấn và muốn thôn phệ Thần Hồn nàng ta.
Long Kiếm Minh vì quá yêu thương nàng ta mà dùng Thần Hồn bản thân xâm nhập vào Thức Hải Lâm Thục Phấn diệt Ma Niệm.
Chỉ là Ma Niệm của Huyền Ma quá mạnh, Thần Hồn Long Kiếm Minh cùng Lâm Thục Phấn tổn thương.
Vì để bảo toàn tính mạng đạo lữ mà Long Kiếm Minh yêu quý, hắn dùng Thần Hồn bản thân đồng quy vu tận với sợi Ma Niệm.
Cơ thể Long Kiếm Minh không tự chủ bị rơi xuống vực sâu.
Kết thúc một đời tông chủ thứ tư của Thiên Đạo Thần Tông.
Phương Triết khép quyển trục lại, từ phía sau bức màn cất lên tiếng nói “Ngươi muốn biết câu chuyện tiếp theo sau khi tên đó chết đi không?”
Phương Triết nhanh chóng đáp “Vãn bối đang lắng nghe!”
Thiên Chủ Lâm Chấn An nói “Khi ta đến Huyền Ma Vực thì đã trễ.
Tên Long Kiếm Minh đã quyên sinh, nữ nhi ta thì tổn thương thần hồn, mất đi một phách trở thành một cỗ thi thể có Thần Hồn không đầy đủ trở thành người thực vật…”
“Ta sớm có thể châm chước cho tên Long Kiếm Minh đó vì đã dùng tính mạng cứu lấy nữ nhi ta.
Chỉ là phu nhân quá yêu thương nữ nhi, nàng ta ngồi một bên khóc nhiều ngày liền cho đến mù đi hai mắt.
Trong lúc ta tức giận đã phong ấn Thiên Đạo Thần Tông, trục xuất toàn bộ đệ tử cùng trưởng lão Thiên Đạo Thần Tông khỏi Linh Cảnh…”
“Sau này ta chữa trị được hai mắt phu nhân ta, phu nhân ta bắt đầu diễn toán và tìm ra được một quẻ toán, trên đó cho biết một hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông sẽ mang đến một hy vọng khiến nữ nhi ta tỉnh lại…”
“Ta dự định ban bố nhiệm vụ này cho Thiên Sư Đường nhưng Thiên Sư Đường chấp chưởng quá nhiều chính sự nên nhiệm vụ này ta ủy thác cho Thiên Long Tự.
Bên trong Thiên Long Tự ta bố trí hai cửa ải, một là Bất Hối Môn, hai là Hữu Hối Vực.
Ý nghĩa của hai cửa này chính là Bất Hối thì sống, Hữu Hối thì chết!”
“Trước nay có tổng cộng bảy hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông chọn con đường dễ đi là Bất Hối Môn, tất cả đều bỏ mình.
Chỉ có ngươi chọn con đường Hữu Hối Vực, khó đi và dễ dàng mất mạng lại có thể vượt qua được.
Đây chính là thiên ý!”
Phương Triết nghe đến đây cũng hiểu được lựa chọn khi đó của bản thân.
Hắn chỉ dựa vào trực giác hành sự, không ngờ bản thân có thể sống sót qua ba lần bầu trời sụp đổ nghiền ép mà vẫn còn sống.
Phương Triết nhận thấy Thiên Chủ đã dừng lại, hắn liền thắc mắc hỏi “Nếu vậy việc tiếp theo vãn bối phải làm gì?”
Thiên Chủ Lâm Chấn An không nói, lúc này Thiên Mẫu mới lên tiếng “Theo như diễn toán, nếu ngươi gặp phải một loại kỳ hoa chứa đựng một phách đã mất đi của con gái ta.
Khi đó, nhiệm vụ hoàn thành.
Mọi phong ấn của tông môn ngươi sẽ được gỡ bỏ.
Thiên Sư Điện sẽ vì ngươi bồi đắp tài bảo giúp tông môn ngươi một lần nữa khởi phát hưng thịnh…”
Phương Triết lại hỏi “Cho vãn bối hỏi, loại kỳ hoa đó ở nơi nào? Vãn bối sẽ lập tức lên đường…”
Câu nói này khiến Thiên Chủ Lâm Chấn An mở to mắt ra kinh ngạc thì thầm “Tên này là một tên đại ngốc đúng không, ta mà biết được nơi nào cần phải nhờ đến một tên tiểu tử ngươi sao?”
Thiên Mẫu nghe vậy liền cười khúc khích nói “Tiểu tử ngươi thật thú vị, phu phụ bọn ta mà biết đã sớm đi tìm rồi…”
Phương Triết biết được câu trả lời, chẳng qua hắn muốn dò hỏi để xem phản ứng của Thiên Chủ và Thiên Mẫu như thế nào.
Hắn mới nói “Vãn bối còn một thắc mắc, nơi này là nơi nào, Linh Cảnh là nơi nào để khi vãn bối tìm được kỳ hoa còn đến đây bàn giao…”
Thiên Chủ Lâm Chấn An cùng Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm nghe giọng điệu tự tin của Phương Triết.
Nội tâm có phần buồn cười nhưng bọn họ nghĩ lại, dù là đại năng có quyền uy nhất thế cũng không tìm ra loại kỳ hoa đó.
Trường hợp này phải do cơ duyên quyết định.
Nếu đối phương đã bàn quang thuận theo tự nhiên hành sự, bọn họ cũng phụng bồi.
Thiên Chủ Lâm Chấn An từ tốn nói “Thỏi đá không gian đó có thể giúp tiểu tử ngươi đến được nơi này nhưng không phải muốn đến là đến được.
Nếu không có sự cho phép, Chấp Pháp Sứ cho rằng người đột nhập Linh cảnh là người xấu, thông đạo bị chặn, ngươi chắc chắn phải chết.
Cho nên, chỉ khi nào nhiệm vụ hoàn thành thì ngươi mới có thể đến được nơi này…”
Thiên Chủ dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Còn về Thiên Sư Điện? Một nơi có thể phong ấn đệ nhất tông môn ở một nơi mà chỉ cần một bước nữa có thể đến tiên giới.
Tiểu tử ngươi đoán xem, đó là một nơi như thế nào?”
Câu trả lời này như một loại áp lực cực kỳ khủng bố đánh thẳng vào Thức Hải Phương Triết khiến hắn đổ mồ hôi hột.
Nhịp tim trong phút chốc đập dồn dập.
Thiên Chủ Lâm Chân An ở phía sau bức màn thoáng mỉm cười, rồi trêu chọc nói “Sao? Tiểu tử muốn nghe nữa không?”
Phương Triết xua tay liên tục từ chối.
Loại áp lực do quy tắc thiên địa cưỡng ép không thể đùa được.
Hắn hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi khom người nói “Vãn bối có thể xin quyển trục thân phận vãn bối được không? Đây là một khẩn cầu nho nhỏ của vãn bối!”
Thiên Chủ Lâm Chấn An nghe khẩu cầu của Phương Triết liền cười ha ha thích thú.
Phong thái tiên phong đạo cốt kìm nén trong phút chốc mất đi.
Thiên Mẫu nhìn phu quân mình vừa thất thố liền tằng hắng, đồng thời khiều vai khẽ nhắc nhở.
Thiên Chủ Lâm Chấn An đáp ứng nói “Được!”
Bên ngoài chính điện, Chấp Sự Sứ Ngô Kỳ cùng Ngô Lập Xương đi vào.
Ngô Kỳ đưa quyển trục “Phương Triết” cho chủ nhân quyển trục với vẻ mặt biểu hiện khó hiểu.
Thiên Chủ Lâm Chấn An nói “Hai vị thay ta tiễn tiểu tử về nhà, lần này Chấp Pháp Điện làm việc rất nhanh nhẹn, tốt lắm!”
Lời khen thưởng này trong phút biến hóa thành một loại động lực khiến hai vị Chấp Pháp Sứ nhất thời sảng khoái.
Phương Triết nhanh chóng hướng hai vị tiền bối phía sau bức màn thi lễ một lần rồi theo chân hai vị Chấp Pháp Sứ rời đi.
Thiên Mẫu dõi theo phương hướng Phương Triết rời đi rồi khẽ thở dài.
Nàng thì thầm “Chúng ta có phải đối đãi với hy vọng của chúng ta quá hời hợt không?”
Thiên Chủ vịnh lấy vai phu nhân rồi ôn tồn nói “Nếu có nhiều đãi ngộ, hắn sẽ ỷ lại.
Hơn nữa, không phải ta vừa giúp hắn luyện ra thần lực sao?”