Phương Triết cùng Đại Thiền Sư thình lình xuất hiện trên đỉnh một gò đá cao bằng phẳng.
Hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn trống trải, không một bóng người cũng không có bất kỳ điện thờ nào.
Phương Triết nhìn quan cảnh hoang sơ vắng lặng liền thắc mắc nói “Nơi đây chính là Bất Hối Điện?”
Đại Thiền Sư Lương Huệ gật đầu nói “Đúng là Bất Hối Điện, nhìn không giống đúng không?”
Phương Triết nhìn xung quanh một lần nữa mới phát hiện có vài di tích trụ cột ngả nghiêng với vô số đá vụn.
Khung cảnh này giống như trước đây đã từng có một tòa điện thờ nhưng đã bị sụp đổ, giờ chỉ là một nơi hoang phế.
Nếu không có người dọn dẹp, nơi này mười phần là hoang địa.
Phương Triết thì thầm “Nơi này giống một tế đàn nhiều hơn…”
Đại Thiền Sư Lương Huệ dẫn Phương Triết đến gần một tượng nữ nhân đã quá cũ kỹ có chiều cao như một người bình thường.
Trên tay tượng nữ nhân đang cầm một quả cầu trong suốt với hoa văn luân chuyển, vân vụ lượn lờ bên trong.
Dù là xưa cũ nhưng hình dáng uyển chuyển, gương mặt nữ nhân có khí chất xuất thần không giấu được.
Đại Thiền Sư Lương Huệ bất đắc dĩ mỉm cười nói “Nơi này không người lui tới nên tình trạng có phần tệ hại, mặc khác hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông đến đây có tổng cộng bảy người.
Tiểu thí chủ chính là hậu nhân thứ tám đến đây ở thời điểm hiện tại…”
Phương Triết chậm rãi tiến lại gần tượng nữ nhân, khoảng cách chỉ một bước chân.
Đến đây Phương Triết cảm ứng được một mối liên kết giữa bàn tay có ấn ký “Phạm” và khối cầu có liên hệ.
Theo bản năng, hắn liền đặt bàn tay lên quả cầu trong suốt.
Từ trong lòng bàn tay cảm ứng ra được sự ràng buộc khiến quả cầu phát sinh biến hóa.
Hoa văn cùng vân vụ bên trong bắt đầu di chuyển mãnh liệt hơn như thể bắt đầu khởi động một loại Trận Pháp.
Khoảng chừng vài hô hấp, khối cầu phát ra quang mang nhàn nhạt, rồi thình lình phóng ra một tia sáng vào khoảng trống bên cạnh.
Khoảng trống tức thì xuất hiện một thông đạo.
Đại Thiền Sư Lương Huệ một bên xúi giục “Vào đi!”
Phương Triết không do dự liền trực tiếp đi vào, thông đạo tức thì khép lại, quả cầu cũng trở lại tình trạng ban đầu.
Đại Thiền Sư Lương Huệ khẽ lắc đầu “Trước giờ không có ngoại lệ, để xem khí vận của tiểu tử ngươi rực rỡ đến mức nào…”
…
Cùng lúc đó, bên trong Tu Mật Giới.
Lão hòa thượng Tịnh Không cùng ba đồ đệ đang ngồi thiền định thì bất ngờ cảm ứng một loại áp lực.
Loại áp lực này rất cường đại khiến lão Tịnh Không vốn bình tình cũng phải sửng sốt.
Ba đồ đệ vốn chỉ ở cấp bậc Đại Thiền Sư cho nên không chịu nổi loại áp lực này trực tiếp bị trục xuất ra khỏi Tu Mật Giới.
Cả ba bất ngờ nhận ra bản thân ở bên ngoài Tu Mật Giới, ngơ ngác nhìn nhau.
Bên trong, lão hòa thượng Tịnh Không không hiểu tình huống phát sinh.
Lão ráng chống lại loại áp lực cưỡng ép ra bên ngoài.
Toàn thân lão lúc này kim quang khuếch đại, cả cơ thể trong phút chốc trở thành một vị đại năng không hơn không kém.
Ước chừng một lúc sau, trên con đường hẹp dài cất lên tiếng bước chân từ xa đi lại.
Cho đến khi thân ảnh từ xa đi lại hiển hiện rõ ràng chân dung của Phương Triết.
Lão hòa thượng Tịnh Không xem ra đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao bản thân cùng ba đồ đệ bị khu trục ra bên ngoài.
Nguyên nhân đây là không gian dành riêng cho hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông đến tiếp nhận nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn.
Trước kia lão có thể đi vào là vì mảng không gian này chưa đến lúc tiếp nhận hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông.
Khi hậu nhân đến thì lão cùng ba đồ đệ bắt buộc bị cưỡng ép ra bên ngoài.
Nói như vậy mọi hành động của lão và ba đồ đệ không hề qua mặt được thế lực kia.
Trong phút chốc, lão trở thành một trò đùa của đối phương.
Lão đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Bình Bát lần cuối rồi tức thì bị trục xuất ra bên ngoài.
Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ hốt hoảng chạy lại gần lão sư phụ hỏi thăm tình hình.
Lão hòa thượng Tịnh Không hoàn toàn bất lực trước tình huống này.
Không gian bên trong không phải do lão chưởng khống nên không thể cưỡng ép, nếu cưỡng ép không gian vỡ vụn thì mọi cố gắng từ trước đến này đều sụp đổ.
Lão từ tốn nói “Chúng ta cứ ở đây chờ đợi trong mười ngày, tên kia nhân phẩm không tệ, chắc chắn sẽ giúp lão một tay!”
Nói đến đây lão an tâm ngồi xuống bắt đầu chìm vào thiền định.
Ba đồ đệ nhìn nhau rồi theo chân lão sư phụ hộ pháp xung quanh.
…
Bên trong không gian Tu Mật Giới, danh tự do lão hòa thượng Tịnh Không đặt tên.
Phương Triết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi hắn đi qua thông đạo thì xuất hiện ở điểm đầu của con đường hẹp dài.
Hắn đi một đoạn thì bắt gặp đại sư Tịnh Không đang ngơ ngác nhìn.
Hắn chưa kịp chào hỏi thì thân ảnh lão tức thì biến mất, trước mặt hắn chính là Đại Bình Bát với hào quang rực rỡ tỏa ra.
Phương Triết suy đoán đây là Đại Bình Bát của lão Tịnh Không nên không dám tự tiện đụng vào.
Hắn xoay người rời đi, tiếp tục bước trên con đường hẹp dài.
Điều kỳ lạ là khi hắn bước chân ra khỏi khu vực do lão hòa thượng Tịnh Không bố trí thì nơi đó tức thì sụp đổ, chỉ còn lại Đại Bình Bát trôi nổi một lúc rồi cũng biến mất trước mặt hắn.
Phương Triết không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt, hắn cũng chỉ lắc đầu cho qua rồi tiếp tục bước đi.
Con đường hẹp dài này kéo dài ước chằng năm dặm đường.
Điểm cuối được che khuất bởi một làn sương mù, khi bước chân Phương Triết đến gần, đám sương mù này tan rã ra rồi mở ra một đại môn cao chừng hai trượng.
Đại môn này gồm hai cánh cửa khép lại, bên trái đại môn là một bảng danh tự đã mất đi tên gọi, bên phải là một bảng danh tự có đề “Bất Hối Môn”.
Mục đích Phương Triết đến nơi này là vào “Bất Hối Môn” nên lựa chọn chính là “Bất Hối Môn”.
Đến đây, Phương Triết liền đặt tay lên cánh cửa “Bất Hối Môn” chuẩn bị đẩy vào.
Chỉ là hắn giữa chừng dừng lại rồi rơi vào trầm tư.
Phương Triết nhìn sang cánh cửa bên trái đã mất đi danh tự.
“Tại sao là [Bất Hối Môn]?”
“Đến thời điểm này ai cho ta biết ta phải vào [Bất Hối Môn] mà không phải là [Hữu Hối Môn]?”
“Thiên Đạo Thần Tông bị phong ấn, không phải tông môn đã phạm một tội lỗi nào đó mới bị trừng phạt.
Nếu vậy người đến mà [Bất Hối] thì đến để làm gì? Không phải người đến mang tâm trạng [Hữu Hối] mới tiếp nhận gỡ bỏ phong ấn sao?”
“Nếu ta đoán không lầm đại môn này là một thử thách, danh tự kia không phải bị mục nát rơi mất mà còn ẩn dấu huyền cơ bên trong…”
Phương Triết buông tay ra khỏi cánh của “Bất Hối Môn” rồi đặt tay lên cánh cửa có tấm bảng trống.
Lúc này, tấm bảng vốn trống trải thình lình hiển hiện lên danh tự “Hữu Hối Môn”.
Đến đây, Phương Triết đã có cơ sở tin tưởng cách suy nghĩ bản thân là đúng.
Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà tông môn phạm một sai lầm không thể tha thứ nên bị trừng phạt, mà khi đã bị trừng phạt thì người đến phải là người biết hối cải chứ không đơn thuần là mang tâm trạng không hề biết lỗi.
Nghĩ đến đây, Phương Triết liền mạnh dạng đẩy cánh cửa “Hữu Hối Môn” đi vào.
Trong tầm mắt Phương Triết lúc này mờ ảo nhận ra có ba bức tượng.