Phương Triết bất ngờ vì lão hòa thượng Tịnh Không đã nhìn thấu được mục đích của hắn đến Thần Vực.
Bàn tay trái chứa ấn ký mà tổ sư Long Kiếm Minh đánh dấu bất ngờ nhấp nháy như thể xác nhận thân phận của Phương Triết.
Ấn ký trước kia không nhìn rõ, giờ hiển hiện ra một màu sáng nhạt với một từ “Phạm” (Phạm của phạm tội).
Tình huống này khiến Phương Triết bất ngờ.
Lão hòa thượng Tịnh Không nhìn dáng vẻ bất ngờ của Phương Triết, lão nói tiếp “Trước đây đã từng có một vị viện trưởng Đạo Viện ở Bắc Cảnh đến Thiên Long Tự làm nhiệm vụ.
Nguyên lai tiểu thí chủ đến cùng nơi với vị kia…”
Lời nói của lão hòa thượng Tịnh Không có hai ý nghĩa.
Một là cho Phương Triết biết trước kia từng có một vị viện trưởng Đạo Viện ở Bắc Cảnh đến Thiên Long Tự làm nhiệm vụ.
Hai là cung cấp một tin tức hoàn toàn mới đó là ngoài Đạo Viện ở Bắc Cảnh ra còn có Đạo Viện ở giới vực khác.
Phương Triết nghĩ đến đây liền hỏi “Vãn bối có thắc mắc, có phải ngoài Đạo Viện ở Bắc Cảnh ra còn có Đạo Viện ở giới vực khác, phải không đại sư?”
Tịnh Không liền đáp “Đúng vậy!”
Câu trả lời này xem như một lần nữa xác định, hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông không chỉ riêng ở Bắc Cảnh mà còn ở một số giới vực khác.
Tất cả đều có cùng một mục đích là giải trừ phong ấn của tông môn.
Phương Triết nghĩ đến đây liền khom người bái tạ lão hòa thượng Tịnh Không một lần rồi nói “Đa tạ đại sư đã cung cấp một tin tức có lợi cho vãn bối!”
Lão hòa thượng Tịnh Không ngạc nhiên nhìn Phương Triết một lần nữa.
Lão ngạc nhiên vì hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông lần này hỏi những câu hoàn toàn chóng vánh không liên quan gì đến nội dung chính câu chuyện.
Lão cầm lòng không được liền dò hỏi “Tiểu đạo hữu không thắc mắc liệu người thực hiện nhiệm vụ có trở về hay không?”
Phương Triết “a” lên một tiếng.
Hắn không hề nghĩ tới chi tiết đến Thiên Long Tự gỡ bỏ phong ấn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn mới nói “Ý của đại sư là nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn tông môn vô cùng nguy hiểm?”
Lão hòa thượng Tịnh Không biểu hiện bất ngờ.
Tên này đầu óc có phải có bệnh hay sao mà ngây thơ đến như vậy.
Lão vốn là người tu hành đã triệt tiêu đi xúc cảm sân si nhưng trò chuyện với vị thiếu niên này đạo tâm không thể bình lặng được.
Nội tâm nghĩ như vậy nhưng bên ngoài, lão hòa thượng Tịnh Không bất đắc dĩ mỉm cười nói “Người đến làm nhiệm vụ… theo như lão nạp biết được thì có tất cả bảy người đến từ các chi Đạo Viện… đến nay lão nạp chưa nghe thấy ai có thể ra ngoài...”
“Ra ngoài?”
Câu nói của lão hòa thượng Tịnh Không đã cho Phương Triết biết là hắn phải “vào” một nơi nào đó nhưng sẽ không thể ra ngoài.
“Nói như vậy không phải là bị giam cầm hoặc đã chết sao?”
Nghĩ đến đây, Phương Triết một lần nữa ngộ ra một chuyện.
Đó là Đạo Viện ở Bắc Cảnh vì sao không có thiên tài dẫn dắt, có phải nguyên nhân thiên tài đã làm nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn và không thể trở về.
Điều này nói lên thực hiện nhiệm vụ chính là tự mình tìm đường chết sao.
Lão hòa thượng nhìn biểu hiện đặc sắc của Phương Triết, lão không nhịn được liền an ủi “Nguyên do giữa lão nạp và tiểu đạo hữu có duyên gặp mặt nên lão nạp đã cung cấp một tin tức đặc thù.
Nếu không, tiểu đạo hữu cũng không biết được tin tức này… giờ rút lui vẫn còn kịp”
Phương Triết nhìn vị đại sư cao cao tại thượng trước mắt, hắn nhất thời lúng túng “Vị đại sư này…”
Phương Triết chưa kịp nói thêm câu nào để thanh minh rằng hắn không phải là người nhát gan thì hắn nhận ra ánh mắt lão hòa thượng đã chuyển sang Hoa Lạc Đồng.
Lúc này lão hòa thượng Tịnh Không đã chú ý đến chiếc vòng đeo tay của Hoa Lạc Đồng.
Lão bất ngờ khi nhận ra đó là đồ vật của một vị cố nhân.
“Diệu Linh Đại Sư?”
Chiếc vòng đeo tay mà nữ Dạ Xoa đang đeo có tên gọi là Chuỗi Nhân Quả.
Chuỗi Nhân Quả là một loại pháp bảo của Diệu Linh Đại Sư, một vị Kim Quang Đại Sư đã gần tiếp cận với cảnh giới Vô Thượng Sư, vượt qua Niết Bàn, chạm tới đại đạo.
Hơn hết, Diệu Linh Đại Sư chính là mục tiêu mà lão hướng đến.
Có thể nói là một nửa chức phận sư đồ.
Tịnh Không nhìn thấy pháp bảo của lão sư phụ, trong lòng tức thì minh bạch.
Nữ Dạ Xoa này chính là một sợi dây duyên phận của lão sư phụ Diệu Linh.
Với lão mà nói cũng có một sự liên kết bên trong.
Lão nhìn chăm chú Hoa Lạc Đồng một hồi rồi nói “Nguyên lai tuổi trẻ lại có thọ nguyên trên nghìn năm.
Chính là do Chuỗi Nhân Quả này tạo ra.
Lão nạp đối với vị nữ đạo hữu đã sinh lòng đố kỵ...”
Hoa Lạc Đông không hiểu ý tứ của lão hòa thượng Tịnh Không, nàng chất vấn “Đại sư biết vòng này?”
Lão hòa thượng mỉm cười gật đầu, hai mắt khép hờ.
Lão dừng một hồi rồi nói “Biết nhưng lại không nói được… Nếu đã là duyên phận, vậy theo lão nạp đến Thiên Long Tự một chuyến.
Tiểu đạo hữu thấy thế nào?”
Hoa Lạc Đồng không do dự liền gật đầu.
Dù lão hòa thượng không nói ra lai lịch chiếc vòng đeo tay, nhưng nàng biết lão hòa thượng Tịnh Không có quen biết ông lão dẫn đường.
Đến đây, lão hòa thượng nhìn lướt qua Phương Triết và Hoa Lạc Đồng một lần rồi nói “Nếu vậy, lão nạp trước trở về.
Đến đại môn Thiên Long Tự sẽ có đồ đệ lão tiếp đón!”
Nói xong, thân ảnh lão dần biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khung cảnh bắt đầu tĩnh lặng, chỉ còn lại hai hình ảnh Phương Triết và Hoa Lạc Đồng.
Sau một hồi, Phương Triết quay sang nhìn Hoa Lạc Đồng bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Theo như tin tức U Linh Vương cung cấp trước đó.
Vị nữ Dạ Xoa này chính là nương tử của hắn mặc dù hắn không hề có ấn tượng.
Cũng theo tin tức U Linh Vương cung cấp thì nàng ta trúng phải một loại nguyền rủa, còn hắn trúng phải Thiên Địa Cấm Chế nên không thể cảm nhận được sự tồn tại cũng như ký ức của nàng ta.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Phương Triết mới cất tiếng nói “Nàng là Tiểu Bạch?”
Hoa Lạc Đồng đang ở vào trạng thái mong chờ, nàng ta cũng có một loại cảm giác hồi hộp.
Nàng lắc đầu nói “Không phải, hãy gọi thiếp là Hoa Lạc Đồng…”
Trước đó, Hoa Lạc Đồng dự định báo một cái tên nào đó, dù sao cũng không có cơ hội gặp lại.
Giờ khả năng gặp nhau thường xuyên, nói thật cũng tốt.
Phương Triết gật đầu “Hoa Lạc Đồng, cái tên nghe rất hay… Cảm giác như đã từng nghe nhiều lần! Rất tiếc trí nhớ không thể hình dung ra được…”
Tiểu Bảo Bảo lúc này bay ra ngoài, nó xem như nghe hiểu được một chút.
Nó vờn lấy Phương Triết rồi ngồi trên vai Phương Triết.
Nó ấp úng một lúc rồi thốt lên “Ba ba!”
Phương Triết một bên véo má Tiểu Bảo Bảo, cười híp mắt nói “Ngoan!”
Tiểu Bảo Bảo được khen, nó cười híp mắt rồi hớn hở bay về phía Hoa Lạc Đồng.
Hoa Lạc Đồng cũng bất ngờ trước hành động của Phương Triết.
Dù không biết Phương Triết có ấn tượng gì hay không, nhưng thái độ Phương Triết đối với Tiểu Bảo Bảo, nội tâm nàng nhất thời rung động mãnh liệt.
Phương Triết nhìn Hoa Lạc Đồng, hắn muốn nói nhưng rồi dừng lại.
Hắn chợt nhớ đến một việc khác liền xoay người nhìn về hướng cái hố sâu do U Linh Vương gây ra.
Bên dưới hố sâu còn có cỗ thi thể Long Kiếm Minh, cũng là tổ sư của Đạo Viện cho nên không thể để tổ sư nằm lạnh lẽo bên dưới được.
Phương Triết quay sang Hoa Lạc Đồng, đặt tay lên vai nàng ta rồi từ tốn căn dặn “Nàng ở đây đợi ta, ta xuống bên dưới liền trở về! Sau đó cùng đến Thiên Long Tự”
Đôi vai Hoa Lạc Đồng rung lên một cái, bởi vì đã rất lâu rồi nàng mới tiếp xúc gần với Phương Triết như vậy.
Nàng chỉ khẽ gật đầu.
Phương Triết thoáng mỉm cười rồi nhảy xuống hố sâu.
Hoa Lạc Đồng dõi theo, khóe miệng tức thì cong lên.