Thanh âm nhân vật mới xuất hiện trầm ấm, giọng nói không lớn nhưng tựa như tiếng sấm gầm.
Điều này nói lên, đây là nhân vật chủ chốt trong cả hai ải trước đó.
Hoàn cảnh xung quanh dần thay đổi, cảnh tượng xung quanh giống như một tờ giấy đang bị đốt cháy từ từ.
Phần bị đốt cháy dần lộ ra cảnh quan quen thuộc ở Băng Nguyên Chi Địa.
Khi quan cảnh hoàn toàn trở lại là Băng Nguyên Chi Địa, thân ảnh con Hắc Long cũng đã không còn.
Trên bầu trời, thân thể [Linh] to lớn có hình dạng như đám mây cũng hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một nhân vật được bao phủ bởi một lớp hắc vụ, cả hai tay hai chân người này đều bị xiềng xích.
Lớp hắc vụ bao khỏa xung quanh nam nhân này dần tan ra, lộ dần chân dung một nam nhân có làn da đỏ cường tráng.
Trên đầu hắn có hai chiếc sừng dựng đứng với chiều cao hơn một xích.
Phương Triết đang quan sát thì bất ngờ cảm nhận một loại tốc độ áp sát đánh tới.
Hắn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị nam nhân xiềng xích tung một đấm ngay mặt văng về sau.
Nam nhân dừng lại, nhìn sợi xiềng xích trên cổ tay rồi thì thầm “Đây là sức mạnh!”
Nam nhân xiềng xích chuyển hướng sang Hoa Lạc Đồng, thoáng chốc liền biến mất.
Lúc xuất hiện là từ phía trên đỉnh đầu bổ xuống một cước, uy lực xé rách hư không.
Hoa Lạc Đồng không do dự liền dùng hai tay chống đỡ, cước lực cường hoành ép Hoa Lạc Đồng lún sâu xuống mặt đất.
Nam nhân xiềng xích không bỏ qua liền chộp ngay phần đầu Hoa Lạc Đồng treo lên lơ lửng.
Hắn nhìn Hoa Lạc Đồng, nhếch miệng lên mỉm cười rồi ném nàng sang một bên.
Hắn đắc ý nói “Đây là tốc độ!”
Phương Triết vẫn chưa hết choáng váng vì bị nam nhân có làn da đỏ bất ngờ tấn công.
Chính vì bất ngờ nên hắn không thể bắt kịp tốc độ đối phương.
Hơn nữa, thông qua đòn tấn công bất ngờ vừa rồi, hắn phát hiện đối phương không có sát ý.
Thậm chí ngay từ đầu, hắn cảm nhận địch nhân gây khó dễ hắn cùng Tiểu Bạch hoàn toàn không hề có ác ý.
Chính điều này khiến hắn không hiểu động cơ đối phương gây khó dễ là gì.
Phương Triết đứng phất dậy thì phát hiện bản thân vừa mất đi một thứ gì đó.
Đó là một loại mất mát khiến nội tâm bị gò bó khó chịu.
Thình lình, từ hai cổ tay, hai cổ chân Phương Triết xuất hiện xiềng xích.
Loại xiềng xích này vô hình nhưng lại triệt để khống chế sự tự do của hắn.
Về phần Hoa Lạc Đồng, nàng cũng xuất hiện tình huống tương tư.
Mặc dù nàng là Dạ Xoa nhưng hai cổ tay, hai cổ chân nàng cũng đều bị xiềng xích khóa chặt.
Nam nhân có làn da đỏ nhìn trạng thái Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng mới nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đắc ý nói “Xem ra từ nay về sau có đồng bạn hàn huyên tâm sự, nhân sinh sẽ đỡ nhàm chán hơn…”
Phương Triết dự định nói thì nam nhân có làn da đỏ ngăn lại.
Hắn cười nói “Thông qua xiềng xích, ta có thể biết được ngươi đang muốn nói gì? Ngươi muốn nói là tại sao bản thân lại bị xiềng xích, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này… chuyện này, chẳng lẽ ngươi không tự cảm nhận ra được hay sao?”
Phương Triết nghe đối phương nói chuyện, hắn có bất ngờ nhưng cũng thử làm theo lời đối phương nói.
Đó là cảm nhận.
Phương Triết nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận mối liên kết giữa xiềng xích và bản thân.
Thông qua xiềng xích, hắn cảm nhận bản thân như bước vào một thông đạo hỗn độn.
Khi bước qua thông đạo hỗn độn này thì bắt gặp một cánh cổng.
Khi cánh cổng mở ra, hắn bước vào một không gian kín với vô số hình ảnh treo lơ lửng trên không.
Từ những hình ảnh bên trong, hắn nhận ra quan cảnh u ám quen thuộc ở Quỷ Vực, đó là U Linh Sâm Lâm.
U Linh Sâm Lâm là một nơi hắn từng thăm dò và quen biết Tiểu Mạn cùng Man Thiếu.
Chỉ là U Linh Sâm Lâm mà hắn từng đến là vòng ngoài giáp với khu vực Trung Lập nên không có sự xuất hiện của hung thú cùng dị thú hung hãn.
Nhưng tận sâu bên trong thông qua hình ảnh treo lơ lửng, ẩn chứa vô số hình ảnh dị thú các loại.
Từ dị thú trên mặt đất có hình dạng như yêu lang, địa thử, hạt vĩ cho đến trên không như đăng yêu, phi quang đủ hình đủ loại.
Tất cả đều là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Phương Triết nhìn thoáng qua một lần, có thể chắc chắn nam nhân có làn da đỏ này có xuất thân từ Quỷ Vực hơn nữa còn là vương của U Linh Tộc sinh sống chủ yếu ở U Linh Điện, nơi sâu nhất của U Linh Sâm Lâm.
Tộc nhân xưng hô nam nhân này là U Linh Vương.
Trong một lần khám phá địa quật, U Linh Vương khi đó có hình dạng mỏng manh như một nữ nhân với làn da trắng trẻo, mái tóc dài buông xõa.
Hình dạng này tương đồng với hình dạng chân thân trước khi nhập vào một cỗ thi thể khác.
Khi đó U Linh Vương phát hiện một hố đen sâu thâm thẩm.
Bên cạnh hố đen có hai thi thể, một nam và một nữ.
Cổ thi thể nam nhân có làn da đỏ với hai chiếc sừng trên đầu quỷ dị.
Nữ là một giai nhân có vẻ đẹp ma mị, với đôi tai nhọn dài.
Đây là dị tộc mới mà lần đầu tiên U Linh Vương gặp được.
U Linh Vương chưa kịp suy nghĩ nhiều thì bản năng đoạt xác bất ngờ trỗi dậy.
Cơ thể không nghe theo hắn điều khiển mà nhập vào cổ thi thể đang nằm bất động trên mặt đất.
Khi hắn mở mắt ra không biết đã qua bao lâu, trước mặt hắn là ánh mắt trìu mến của nữ nhân dị tộc cùng xuất hiện.
Nữ nhân dị tộc đó gọi hắn là “Dạ Lang”, hắn theo bản năng cũng gọi nàng ta là “Minh Tuyền”.
Hắn vốn là U Linh, không hề biết thất tình lục dục là gì nhưng sau khi đoạt xác nam nhân có làn da đỏ xong.
Nội tâm bắt đầu phát sinh ra một thứ tình cảm lạ lẫm, loại tình cảm mà trước nay hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Ban đầu là khó chịu, dần dần hắn chấp nhận rồi bắt đầu học hỏi loại tình cảm đó.
Cho đến khi hắn học hỏi thành công, hắn thấu hiểu được những hành động điên rồ của nhân tộc vì sao lại hy vinh vì người khác, sẵn sàng bỏ mạng sống mình để che chở cho người khác.
Những hành động mà hắn cho là ngu dại, rốt cuộc là sự hy sinh cho người mình yêu thương.
Hắn bắt đầu nhân tính hóa.
Điều này khiến tộc nhân U Linh không chấp nhận được.
Hắn bị chính thuộc hạ thân tín phản bội và bị ám hại.
Từ đó hắn lưu lạc đến Thần Vực và cũng mất đi tung tích của Minh Tuyền.
Vì không muốn bị dày vò bởi thứ tình cảm điên rồ đó, hắn chấp nhận điều kiện của “Chủ Nhân” làm việc cho tổ chức Hắc Thiên Địa để cắt đứt thất tình lục dục.
Kết quả chính là bản thể hắn bị phong ấn bên trong “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên”.
Đại diện bên ngoài chỉ nguyên bản của chủng tộc U Linh với hình ảnh ẻo lả có mái tóc dài như nữ nhân, đồng thời không tồn tại thứ tình cảm điên rồ của nhân loại.
Phương Triết không ngờ tới, thông qua xiềng xích lại chứng kiến tình huống như thế này.
Bản thân hắn còn chưa bất ngờ hết chuyện chân tay bị khóa chặt bởi xiềng xích thì chuyện của U Linh Vương lại thảm đến như vậy.
Nhìn tình huống thế này, còn tâm trạng nào mà đánh đấm được nữa.
Nam nhân có làn da đỏ, chính là U Linh Vương thoáng cười nhạt.
Hắn đột nhiên nói “Không ngờ Đệ Nhất Quan: Dị Vực, ngươi thoát khỏi tâm ma chính là… hy sinh bản thân để triệt để xóa đi tâm ma bản thân.
Ngươi đúng là một người trọng tình nghĩa… Vô số người đã mắc kẹt ở cửa ải này.
Nói một cách đơn giản, không ai có thể đánh thắng được tâm ma.
Trừ khi bản thân chịu buông bỏ”
Ở phương diện khác, Hoa Lạc Đồng đang chăm chú nhìn về phía Phương Triết.
Nội tâm nàng bắt đầu dao động.
Theo một lẽ nào đó, Dạ Xoa đã nằm ngoài quy tắc Thiên Địa cho nên có thể tiếp cận nội tâm một người thông qua xiềng xích là một ngoại lệ.
Nàng nhìn về phía Phương Triết, nàng trước đó cũng đã thông qua xiềng xích nhìn thấu được vô số sự kiện Phương Triết đã trải qua những năm qua.
Để có thể tiếp cận cấp bậc hiện tại không dễ dàng gì.
Đặc biệt là xung quanh Phương Triết không hề có nữ nhân nào, ngoại trừ một người có tên La Ngọc Yến nhưng đã bị hắn từ chối.
Tính ra tên này dù không có nàng bên cạnh, vẫn là một tên chung thủy.
Đúng lúc, nàng bắt gặp ánh mắt Phương Triết đang nhìn về phía nàng.