Từ sau khi Phương Triết báo tin về mỏ thiết cho Bạch gia, vùng đèo Vọng Nhai trở thành một khu vực cấm. Ngoại trừ con đường lên kinh thành vẫn khai thông bình thường, những khu vực khác hầu như đều có người Bạch gia âm thầm giám sát.
Trong đó Mộc gia vẫn chưa buông tha mỏ thiết, nhưng lại không dám hành động lỗ mãng. Lí do là bọn họ trước đó đã âm thầm khai khoáng, mà không bẩm báo triều đình, nếu chuyện này lộ ra ngoài, xem như bị tội khi quân. Cho dù hoàng hậu là người Mộc gia cũng khó tránh liên lụy.
Kim gia lần này được Bạch gia nhờ cậy, một phần vì quan hệ lâu năm, mặc khác Kim gia rất giỏi trong việc khai khoáng. Thế lực Kim gia nằm trong tam đại gia tộc lớn, không phải vì kinh doanh nhỏ lẻ, mà Kim gia có một mỏ vàng tổ truyền. Vị trí hầu như là bí mật tuyệt đối, không ai biết được. Chỉ có các đời gia chủ mới biết được vị trí chính xác của mỏ vàng mà thôi.
Thông tin Kim gia hợp tác Bạch gia tiếp quản mỏ thiết ở đèo Vọng Nhai, hầu như khiến các thế lực ở kinh thành đứng ngồi không yên.
…
Đông thành, nơi có dãy phố gọi là Dạ Lan Phường. Sản nghiệp của Tống gia bồi thường cho Kim gia, vì trả ân cứu mạng, Kim gia chủ tặng cho Phương gia làm sản nghiệp.
Khu phố Dạ Lan Phường này trước kia là một khu vực sầm uất, nhưng vài năm trở lại đây, hầu như danh tiếng đã không còn như trước. Số người vui chơi, ăn uống vào ban đêm không còn tấp nập như trước. Một phần Tống gia bỏ bê không chăm sóc, nên thế lực Hắc Bang ở nơi khác đến quấy nhiễu. Khiến việc buôn bán ảnh hưởng, an ninh lại không được an toàn. Đến cuối cùng, những khu chợ đêm, những tửu lâu sầm uất từ từ đóng cửa. Chỉ còn lại một số tửu quán có thâm niên, gắn bó mới kéo dài đến hiện tại.
Xe ngựa Kim gia dừng chân lại trước một tửu quán lâu năm. Có tên là Thực Vi Tiên, đây là tửu lâu có danh tiếng nhất trong khu vực Dạ Lan Phường. Nhưng giờ đây đã rất vắng vẻ, số khách ghé quán hầu như rải rác. Tiền kinh doanh buôn bán chỉ duy trì đếm từng ngày.
Lần này Kim Mộc Thông, dẫn Phương Triết đến Dạ Lan Phường theo chủ ý phụ thân hắn. Kim Đại Phát lão gia chủ trước khi đi gặp Bạch gia bàn chuyện làm ăn ở đèo Vọng Nhai. Hắn có nhờ Kim Mộc Thông dẫn Phương Triết đến tiếp quản Dạ Lan Phường.
Điều quan trọng nhất đối với Kim Mộc Thông, trợ giúp Phương Triết tiếp quản Dạ Lan Phương, nguyên nhân chính là Thực Vi Tiên tửu lâu do gia đình Lâm Mộ Tuyết quản lý, kinh doanh nhiều đời. Mục đích Kim Mộc Thông chính là muốn gặp mặt Lâm Mộ Tuyết, vì hắn rất quan tâm nàng. Nàng đã hai ngày không có đến Thái Học viện học tập. Hắn trước là thăm hỏi, sau là tìm hiểu nguyên nhân.
Kim Mộc Thông bước xuống xe ngựa liền trực tiếp đi vào tửu quán. Phương Triết âm thầm theo sau, hắn biết Kim Mộc Thông rất nôn nóng trong lòng.
Lúc này bên trong quán có hơn mười tên ăn mặc bừa bộn. Phía sau lưng áo có thêu dòng chữ “Hắc Bang”. Bọn chúng có trang bị đao kiếm vô cùng hung hãn. Đối diện là nhóm sáu người đang co rút sợ hãi. Kim Mộc Thông nhận ra Lâm Mộ Tuyết đang ở bên cạnh cha mẹ nàng.
Trong lòng hắn rạo rực, trực tiếp chạy đến trước mặt Lâm Mộ Tuyết. Nét mặt nàng vô cùng bất ngờ, khi nhìn thấy gã tiểu bàn tử Kim Mộc Thông.
Lâm Mộ Tuyết thoáng liếc ra ngoài cửa nhận ra Phương Triết cũng có mặt, nét mặt nàng hòa hoãn hơn nhiều. Sau đó hướng Kim Mộc Thông xua đuổi “Chuyện này không liên quan đến Kim công tử, xin Kim công tử về cho!”
Kim Mộc Thông không nói, xoay người đối diện đám Hắc Bang. Hắn hùng hổ nói “Các ngươi ban ngày ban mặt dám đến làm loạn, không sợ quan phủ đến tống giam sao?”
Một tên đầu lĩnh trong đám Hắc Bang cười hắc hắc nói “Chuyện này tiểu bàn tử ngươi mau cút sang một bên, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Kim Mộc Thông nghiêm túc lại “Các ngươi biết ta là ai không? Kim gia chủ là phụ thân ta. Nếu không nể mặt, các ngươi tự gánh hậu quả!”
Phương Triết từ xa quan sát Kim Mộc Thông, nhìn đôi tay hắn run rẩy mà phì cười. Tiểu bàn tử này cũng khá can đảm, hắn dũng khí có được, một phần là vì muốn bảo vệ người mình yêu quý. Điểm này Phương Triết gật đầu táng thưởng hắn.
Lúc này tên đầu lĩnh cười hắc hắn nói “Kim gia thì thế nào? Đây là địa bàn của Hắc Bang. Các ngươi cũng không có quyền can thiệp!”
Sau đó hắn hướng sang vị trung niên nhân, phụ thân Lâm Mộ Tuyết nói “Lâm chưởng quỹ, thủ lĩnh bọn ta đã muốn mua lại tửu lâu này. Hôm nay là hạn chót, các ngươi phải có câu trả lời thích đáng. Nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng!”
Hắn vừa nói, xung quanh những tên lâu la mài đao kiếm xèng xẹt, vô cùng nhói tai. Lâm chưỡng quỷ vẻ mặt căm hận nói “Tửu quán ta kinh doanh lâu đời, đâu phải muốn bán là bán? Các ngươi đừng hiếp người quá đáng!”
Tên đầu lĩnh gắt giọng lại “Vậy là các ngươi muốn tìm đường chết!”
Hắn nói xong, liền ra tay ám hiệu bọn lâu la tiến lên đập phá quán. Kim Mộc Thông không sợ, vội vàng ngăn cản, nhưng chỉ cần một cái hất tay của tên lâu la. Hắn đã bị xô ngã về sau.
Phương Triết lắc đầu cảm thán “Võ sinh Thái Học Viện a!”
Nói rồi, hắn liền lao nhanh về trước. Bước chân Vân Trung Bộ nhẹ nhàng lướt qua từng tên lâu la. Phương Triết cử động như một cơn gió mát lạnh xuyên qua từng tên, chỉ sau mười hô hấp. Trong tay hắn nắm giữ toàn bộ đao kiếm của những tên Hắc Bang.
Bọn chúng phát hiện tay trống không, nhìn thấy Phương Triết cầm đao kiếm, bọn hắn vô cùng sợ hãi, vì nghĩ rằng Phương Triết là ma quỷ. Bọn chúng nhanh chóng thoái lui về phía sau tên đầu lĩnh, không dám vọng động.
Phu phụ Lâm chưỡng quỷ và Lâm Mộ Tuyết sững sờ tại chỗ, bên cạnh là những tên tiểu nhị cũng dụi mắt mình, vì tưởng rằng đang bị hoa mắt.
Về phía tên đầu lĩnh, hắn lắp bắp nói “Ngươi là người phương nào? Dám nhúng tay vào chuyện Hắc Bang?”
Phương Triết im lặng không nói, Kim Mộc Thông ở phía sau lao lên giới thiệu “Đây là chủ nhân mới của Dạ Lan Phường. Hắc Bang các ngươi lo mà chuẩn bị cút xéo khỏi đây!”
Tên đầu lĩnh có nghe thông tin, một thiếu niên Phương gia được Kim gia tặng khu phố Dạ Lan Phường. Không ngờ là một thiếu niên trẻ tuổi, lại có thủ đoạn ma quỷ như vậy.
Hắn nhìn Phương Triết rồi nhìn đao kiếm nằm trên mặt đất. Hắn nhỏ một giọt mồ hôi, lúng túng không biết làm sao. Cuối cùng thu người lại chắp tay nói “Việc này bọn ta mạo phạm, có gì thủ lĩnh bọn ta sẽ cho Phương công tử một câu trả lời!”
Phương Triết lắc đầu nói “Các ngươi về báo lại thủ lĩnh các ngươi. Từ nơi nào đến thì trở về đi. Nếu không thì đừng trách ta nặng tay với các ngươi!”
Bọn chúng nhìn phong thái ung dung tự tại của thiếu niên trước mặt mà sợ hãi. Hầu như đối phương không hề để ý đến bọn chúng.
Bọn chúng nhanh chóng nhặt lấy vũ khí, rồi rút khỏi tửu quán.
Lúc này, Lâm chưỡng quỷ mới tiến đến chắp tay tạ ơn Phương Triết, lão nói “Lần này cũng may có Phương công tử đến cứu giúp, nếu không quán sẽ không còn. Nhưng mà bọn người Hắc Bang làm việc vô đạo, sợ rằng sẽ làm hại Phương công tử!”
Phương Triết đỡ lấy lão, chậm rãi an ủi “Chuyện này ta sẽ giải quyết. Lần này đến chủ yếu là xem xét tình hình. Việc làm ăn ở Dạ lan Phương, ta sẽ tìm cách hồi phục lại như trước. Lâm bá phụ an tâm!”
Nghe các xưng hô của Phương Triết, lão nhìn sang Lâm Mộ Tuyết. Lúc này lão mới hiểu rõ quan hệ bọn trẻ.
Lâm Mộ Tuyết cũng tiến lại gần Kim Mộc Thông, nét mặt nàng vô cùng nhu mì nói “Lần trước ở Thái Học Viện vì tình thế ép buộc. Hy vọng Kim thiếu gia đừng để bụng”
Nghe lời nàng nói như vậy, trong lòng Kim Mộc Thông nở hoa. Hắn không bao giờ nghĩ tới, được Lâm Mộ Tuyết xin lỗi mình. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ được như vậy.
Hắn muốn khóc, nhưng trước mặt có nhiều người, hắn cắn răng đáp lại “Chuyện này chỉ là việc đồng học nên làm. Chuyện trước kia ta không để bụng, Lâm cô nương không cần áy náy trong lòng!”
Hắn nói tiếp “Từ sau khi Kim gia nhận tiếp quản khu vực này, ta mới biết được hoàn cảnh ở đây vô cùng khó khăn. Đó là lý do ta dẫn Phương đại ca đến đây tiếp quản. Với bản lĩnh của đại ca, ta nghĩ không sớm thì muộn, Dạ Lan Phường sẽ trở lại như lúc trước!”
Phương Triết ở xa nghe tiểu bàn tử khen ngợi mình. Hắn muốn nổi da gà, trong lòng oán trách “Ta không cần ngươi khen ngợi ta, ngươi khen ngợi ta, tức là đem trách nhiệm lên đầu ta. Ta rất mệt mỏi a!”
Suy nghĩ là như vậy, nhưng Phương Triết vẫn tiến đến hướng Lâm chưởng quỹ chắp tay nói “Việc này đã là chuyện của Phương gia, ta sẽ có trách nhiệm xử lý. Bá phụ an tâm”
Suy nghĩ một lúc, hắn nói tiếp “Có gì bá phụ chuyển lời giúp ta thông báo cho các ông chủ ở Dạ Lan Phường hai ngày sau tụ họp tại đây. Ta có lời muốn nói”
Lâm chưởng quỹ gật đầu, trong lòng lão nổi lên một tia chờ mong. Lão quả thật đã quá mệt mỏi vì kế sinh nhai. Nếu không vì sản nghiệp lâu năm ở Dạ Lan Phường. Lão đã bỏ đi từ lâu rồi.
Phương Triết nhìn mọi người một hồi mới rời khỏi tửu lâu. Kim Mộc thông không nỡ, nhưng hắn vẫn theo sau Phương Triết lên xe ngựa trở về. Hắn tâm tình hôm nay vô cùng thoải mái.