Phương Triết mở mắt ra thì bắt gặp Hoa Lạc Đồng cùng Tiểu Bảo Bảo đang ngây ngô nhìn mình.
Hoa Lạc Đồng tò mò hỏi “Ngươi… gặp tâm ma mà vẫn cười viên mãn được sao?”
Phương Triết không vội trả lời vì trong lòng vẫn chưa hết hoài niệm.
Cảm giác chân thật đó như thể một giấc mơ hắn ngày ngày trông đợi.
Nếu tâm ma vẫn còn tồn tại, hắn nguyện gặp tâm ma ngày đêm để thỏa lòng gặp phụ mẫu bấy lâu nay.
Phương Triết thoáng mỉm cười rồi chậm rãi nói “Tâm ma trong thâm tâm ta chính là người ta luôn yêu quý.
Cho nên gặp họ, tâm can như được giải thoát… như vậy không mãn nguyện thì là gì?”
Lúc này, từ dưới hố sâu cất lên một tiếng hống.
Tiếng hống này không giống lần trước, ban đầu là gầm gừ sau đó tiếng hống thành tiếng hát du dương.
Âm vang trầm ấm the thé len lỏi trong làn gió.
Cảm giác có phần dễ chịu.
Sau đợt dạo đầu, âm thanh trầm ấm bắt đầu bạo phát thành một loạt tiếng trống rền vang hào khí.
Âm thanh nhộn nhịp hẳn lên.
Từ bên dưới mặt đất bắt đầu trồi lên những làn khói xám trắng bắn thẳng lên không trung rồi tụ thành từng đám mây nhỏ.
Từng đám mây nhỏ này tiếp tục liên kết với nhau thành hình dạng U Linh có mái tóc dài bao trùm cả bầu trời.
Trong hình ảnh U Linh xuất hiện có thể nhìn thấy một viên nội đan đỏ rực với lôi quang phóng ra xung quanh.
Chỉ là nội đan thoắt ẩn thoắt hiện không cố định tại một vị trí.
U Linh bất chợt cất tiếng nói, tiếng nói này đầy hùng hồn “Đây là một dạng bản thể của ta - Thâm Thiên U Linh Vương!”
“Người biết được hình dạng này của không nhiều…”
“Hiện tại các ngươi đang trong Tuyệt Lĩnh - Thâm Thiên của ta.
Không tin, các ngươi có thể thử...chạy”
Phương Triết nghe [Linh] nói chuyện, hắn tức thì vận dụng “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý” dịch chuyển đến một tảng băng lớn cách nơi hắn đang đứng hai mươi dặm.
Khi Phương Triết vừa dịch chuyển đến vị trí mới chưa được một hô hấp thì thân thể tức thì bị trả về vị trí cũ.
Hoa Lạc Đồng một bên cũng thử vận dụng năng lực xuyên qua không gian của bản thân, nàng cũng xé rách không gian trở về nơi ở cũ là Âm Lôi Đài.
Có điều không đến hai hô hấp, nàng cũng bị trả trở về.
[Linh] thấy vậy liền cười lớn lên, âm thanh cộng hưởng như thể hóa thành một tiếng hống thống khoái.
Hắn nói “Từ lúc hóa giải trạng thái thạch hóa của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đã rơi vào tuyệt lĩnh riêng của ta rồi.
Tiểu tử kia cũng không ngoại lệ… cho nên ta cũng không ngần ngại buông tha để các ngươi vui chơi thêm một đoạn”
Câu nói này khiến Phương Triết nhất thời ngưng trọng.
Theo như cách nói của [Linh] hắn sớm đã trúng phải ám chiêu từ lần đầu cứu vị cô nương có tên là Tiểu Bạch.
Dù bản thân hắn đề phòng nhưng vẫn trúng ám chiêu, nói như vậy chỉ có một cách giải thích đó là thông qua hô hấp.
Với hình dạng chân thân hiện tại của [Linh], bản thể [Linh] như được tạo thành từ những làn khói trắng đục cũng có thể gọi là linh khí xung quanh.
Nếu đặt giả thuyết, trong cơ thể Phương Triết hiện giờ đều có một phần cơ thể của [Linh], có phải hay không cơ thể này của hắn sớm sẽ bị đối phương kiểm soát.
Nhẹ thì bị [Linh] điều khiển, nặng có thể bạo thể mà chết.
Phương Triết dựa theo suy đoán đó liền ngồi xuống xếp bằng để tâm vô tạp niệm, miệng bắt đầu niệm “Thanh Tâm Chú”.
Âm thanh “Thanh Tâm Chú” thình lình vang lên trong không khí ảm đạm.
Loại âm thanh này nhanh chóng thanh tẩy toàn bộ cơ thể khiến tinh thần dần trở nên ổn định.
Toàn thân Phương Triết bắt đầu tuôn trào ra ngoài những làn khói trắng đục theo từng kẽ chân lông.
Loại khói này có màu sắc tương đồng với thân thể [Linh] to lớn trên bầu trời.
Điều này chứng minh suy đoán của Phương Triết là đúng.
Sau khi Phương Triết hoàn tất niệm ba lần “Thanh Tâm Chú”, trên lớp da được bao phủ một vòng bảo hộ màu vàng nhạt.
Toàn bộ cơ thể đều được thanh tẩy khỏi mọi thứ tà ác.
Hoa Lạc Đồng một bên quan sát, nàng xem như đã hiểu được vì sao Phương Triết lại niệm “Thanh Tâm Chú”.
Nguyên do chính là [Linh] phạm sai lầm khi cung cấp tin tức liên quan đến “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên”.
Theo cách nói của [Linh], ngay từ đầu, hắn đã gieo vào cơ thể hai người mầm họa, mầm họa này tùy thời có thể bạo phát ra ngoài.
Bản chất [Linh] cùng U Linh đồng dạng cho nên “Thanh Tâm Chú” mới có tác dụng tịnh hóa tồn tại tà ác.
[Linh] nhìn chằm chằm về phía Phương Triết, hắn không hề tức giận cũng không hề làm ra cử động nào.
Thực thể to lớn như bầu trời khiến mọi hành động của [Linh] đều không rõ ràng.
Lúc này, trên bầu trời tiếp tục vang lên một tiếng sấm gầm, kèm theo giọng nói của [Linh].
“Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên vốn có một tên gọi khác là Tam Quan Sinh Tử Bí Cảnh.
Bí cảnh này dành riêng cho U Linh tộc bọn ta rèn luyện năng lực Bất Tử Chi Thân.
Đối với tộc nhân ta là một loại Bí Cảnh hữu ích nhưng đối với nhân tộc mà nói là Sinh Tử Quan.
Loại tuyệt lĩnh này bản thân ta khai mở ra cũng không thể tự động đóng lại được mà phải phát sinh tử vong chi khí mới tự động đóng lại.
Nói một cách khác, một trong hai ngươi chắc chắn phải chết”
Hắn vừa nói xong liền há to miệng ra, thổi ra một làn hơi có màu trắng đục.
Làn hơi này như cuồng phong tràn ra dồn dập bao trùm khắp nơi trên mặt đất.
Nhìn từ trên cao, mặt đất bị bao phủ hoàn toàn bởi đám khói trắng đục.
Phương Triết sắc mặt có phần trầm lại.
Hắn nhìn sang vị cô nương tên Tiểu Bạch bên cạnh vẫn dửng dưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Thân ảnh nàng ta dần dần bị làn khói màu trắng đục nuốt chửng cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bản thân Phương Triết cũng bắt đầu hoang mang thì đến lượt hắn cũng bị làn khói trắng phủ khắp người.
Không biết qua bao lâu, làn khói trắng đục mới dần tan ra, hoàn cảnh xung quanh mới hiển hiện rõ ràng.
Có điều cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi.
Từ một mảng ảm đạm, lạnh lẽo của Băng Nguyên Chi Địa đã chuyển dần về không gian rộng lớn, trống trải như một chiến trường.
Thời khắc chính là buổi chiều với màu vàng nhạt của hoàng hôn.
Bên cạnh là Hoa Lạc Đồng, nàng ta cũng bị cuốn vào nơi này.
Thình lình, từ trên bầu trời vốn tĩnh lặng vang lên âm thanh như tiếng sấm gầm.
[Đệ Nhất Quan: Dị Vực]
Tiếp theo đó, từ nơi xa bắt đầu xuất hiện một đội quân gồm ba vạn U Linh, dẫn đầu là ba tên U Linh Thống Lĩnh.
Hình dáng U Linh lâu la vẫn là những hình bóng mờ ảo thân cao tầm bảy xích với móng vuốt sắc nhọn.
Toàn bộ đều giữ trạng thái cuồng nộ, sẵn sàng lao lên tấn công bất cứ lúc nào.
Ba tên U Linh Thống Lĩnh mặc chiến giáp tay cầm cự phủ, cưỡi Hắc Thiết Mã với đôi mắt đỏ ngầu.
Từ trong ánh mắt tỏa ra hừng hực hiếu chiến.
Khi tiếng sấm gầm vang lên một lần nữa, ba tên U Linh Thống Lĩnh giơ cự phủ lên cao rồi bắt đầu lao về hướng Phương Triết và Hoa Lạc Đồng.
Phương Triết nhìn khí thế hừng hực, ác liệt của đội quân U Linh.
Hắn nhìn sang Hoa Lạc Đồng thì thầm “Cô nương ổn chứ?”
Hoa Lạc Đồng nhẹ gật đầu rồi tiên phong lao về trước.
Tiểu Bảo Bảo cũng thoát ly ra bên ngoài hỗ trợ mẫu thân nó chiến đấu.
Phương Triết hít sâu một hơi rồi ngồi xuống xếp bằng, nhắm hai mắt lại.
Thanh tiểu kiếm màu trắng được Phương Triết phóng thích ra bên ngoài lượn một vòng rồi bắt đầu lao về hướng đội quân U Linh sát phạt.
Phương Triết muốn nhân cơ hội này nâng cao “Ngự Kiếm Quyết”, bởi vì thuật ngự kiếm đã ở vào bình cảnh một thời gian quá dài.
…
Bên ngoài Dị Vực.
Trên một đỉnh núi cách nơi [Linh] bố trí “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên” chừng hai mươi dặm xuất hiện một thân ảnh lão hòa thượng.
Lão hòa thượng hai tay chắp lại, ánh mắt nhìn mà không nhìn về phương hướng [Linh], lúc này chân thân như một đám mây to lớn bao trùm cả bầu trời.
Lão nhìn về phía “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên”, bên ngoài nhìn như một quả khí cầu to lớn bao quát một khu vực rộng lớn.
Lão trầm ngâm một hồi rồi nhàn nhạt nói “Muốn giết người có nhiều cách… tại sao ngươi lại phải dùng đến cách tổn hại đến bản thân đến như vậy”
“...Trốn chạy nhiều năm, lần này lại phô trương đến mức này… rốt cuộc là ngươi đang muốn làm gì?”
“Dù ngươi có mưu đồ thế nào thì lần này… ngươi bắt buộc phải trả giá cho tội nghiệp trước kia ngươi gây ra cho Thiên Long Tự bọn ta”
Nói rồi, lão lấy ra một đóa hoa bồ đề để trôi nổi trước ngực.
Đóa hoa tỏa ra quang mang rực rỡ thể hiện quyền uy mạnh mẽ.