Hoa Lạc Đồng đứng trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng, mặc dù chân không chạm lớp lông vũ thần ưng nhưng cảm giác của nàng rất lạ lẫm.
Tiểu Bảo Bảo cũng thích thú ra bên ngoài thăm dò thần ưng, nó cứ bay vòng quanh trước mặt thần ưng chọc phá.
Phương Triết lúc này mới buông tay Hoa Lạc Đồng ra, hắn ngượng ngùng nói “Vì tình huống cấp bách cho nên mạo phạm, hy vọng cô nương thứ lỗi!”
Hoa Lạc Đồng phì cười, đơn giản là trong lòng nàng có một cách nghĩ khác.
“Chắc là ngươi chỉ nắm qua tay ta thôi!”
Hoa Lạc Đồng bất giác tò mò, nàng hỏi “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết danh xưng của ta?”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời “Cho hỏi tiểu cô nương tên gọi là gì để tiện xưng hô?”
Hoa Lạc Đồng ngẩn ngơ.
Không phải ngươi cho rằng bèo nước gặp nhau không nhất định phải biết tên.
Chưa gì đã lộ ra bản tính ham mê gái đẹp của nam nhân rồi.
Tiểu Bảo Bảo đang trêu chọc Thần Ưng Cổ Hồng cũng quay trở lại bên cạnh mẫu thân rồi ngồi trên vai mẫu thân nhìn về nam nhân đối diện.
Theo một bản năng, khi có nam nhân nào đó tán tỉnh mẫu thân, nó sẽ chủ động ngăn cản.
Hoa Lạc Đồng quay sang véo má Tiểu Bảo Bảo rồi mới từ tốn nói “Ta đến từ Dạ Xoa Giới… cứ gọi là Tiểu Bạch đi!”
Phương Triết nhất thời lúng túng.
Hắn cũng có một con sủng thú tên là Tiểu Bạch, gọi “Tiểu Bạch” chẳng lẽ cả hai sẽ ngoảnh đầu nhìn lại sao.
Hoa Lạc Đồng nhất thời cười khúc khích.
Nàng ta có khả năng đọc tâm thuật cho nên hiểu tên tiểu tử trước mặt nghĩ gì.
Nàng mới nói “Bèo nước gặp nhau, sau hôm nay ta và ngươi không chắc gặp lại.
Trùng tên với con sủng thú ngươi thì có là gì đâu.
Có điều Tiểu Bạch đó cũng rất đáng yêu, không đúng sao?”
Phương Triết mở mắt to ra nhìn Hoa Lạc Đồng.
Hắn ngạc nhiên nói “Chẳng lẽ cô nương đã gặp qua Tiểu Bạch nhà ta rồi sao?”
Hoa Lạc Đồng ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời “Ta có khả năng… đọc tâm thuật… Không phải ngươi là Phương Triết sao?”
Phương Triết gật đầu, xem như đã tin tưởng lời nói của nàng ta.
Sau đó hắn phát hiện thêm một vấn đề khác, đó là khả năng đọc tâm thuật.
Nói như vậy đứng trước nàng ta, hắn không có cơ hội giấu giếm được chuyện gì sao.
Như vậy quá nguy hiểm.
Hoa Lạc Đồng lại cười khúc khích một lần nữa.
Nàng liền thanh minh “Ta không tùy tiện đọc tâm thuật…”
Phương Triết âm thầm thở dài, câu trả lời của đối phương càng khẳng định nàng sẽ sẵn sàng đọc tâm thuật bất cứ lúc nào.
Tâm tính nữ nhân hắn rất rõ ràng.
Lúc này [Linh] xuất hiện.
Sau khi vận dụng “Triệt Địa” - một chiêu thức sát phạt cực đoan.
Hắn cứ nghĩ cả hai chắc chắn phải chết, không ngờ cả hai vẫn bình yên vô sự đồng thời xuất hiện ở một khu vực khác.
Chiêu thức này, lần đầu vận dụng ở Thiên Long Tự đã diệt sát tổng cộng hai nghìn tên đầu trọc.
Bọn chúng không cách nào phản kháng, có phản kháng chỉ là tiếng khóc lóc trong vô vọng.
Vậy mà ả nữ Dạ Xoa không chết, tên tiểu tử kia cũng không bị ảnh hưởng gì.
Đây chính là dấu chấm hỏi lớn.
Hắn không kìm nén được tò mò liền nói “Các ngươi dùng cách nào thoát khỏi sát chiêu của ta?”
Phương Triết không rõ ràng nhưng hắn có một suy đoán.
Đó chính là bản thân hắn là hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông, là tiền thân của Đạo Viện.
Cho nên có thể sát chiêu không gây ra thương tổn đến hậu nhâu tông môn là chuyện bình thường.
Hắn dự định đưa ra cách nghĩ như vậy nhưng còn cô nương tên Tiểu Bạch thì sao, rõ ràng nàng ta không phải người Đạo Viện nhưng vẫn không bị sát khí diệt sát.
Nàng ta cũng không bị sát ý ảnh hưởng.
Hoa Lạc Đồng hướng [Linh] nói “Do ngươi chỉ có thể khống chế một phần nhỏ lực lượng của cỗ thi thế đó.
Nếu mà hoàn mỹ dung hợp đã không phát sinh chuyện vừa rồi…”
“Với cổ thi thể đó, ngươi không làm gì được bọn ta đâu!”
Hoa Lạc Đồi bồi thêm một câu khiến [Linh] nhíu hàng chân mày lại.
Hắn sớm sử dụng hai chiêu thức không hề tầm thường, vậy mà cứ để đối phương tùy ý chống đỡ được.
Nói đúng hơn là cả hai chiêu thức hoàn toàn không có sát ý, mà không có sát ý xem như có dùng cách nào cũng đều vô dụng.
Hắn nhất thời rơi vào trạng thái trầm tư.
Hắn thật không muốn lại phải dùng chân thân một lần nữa.
Chân thân quá nguy hiểm.
Hắn đã từng là vương của một giống loài, có thể nói là cao cao tại thượng một phương.
Chỉ vì phạm phải một sai lầm gặp phải “chủ nhân” mà hắn không còn sở hữu được tự do được nữa.
Thân hắn mang xiềng xích.
Nếu vận dụng thủ đoạn của chân thân quá ba lần trong vòng một trăm năm, xiềng xích sẽ càng thắt chặt lại.
Con đường tự do của hắn sẽ càng thu hẹp lại.
Nếu không bắt được nữ Dạ Xoa đem về phục mệnh thì con đường tự do chắc chắn sẽ mãi mất đi.
Hắn vĩnh viễn sẽ không còn trở lại hình dạng một vị quân vương quyền lực nữa.
Hắn do dự một hồi rồi làm ra một quyết định.
Đó chính là thoát ly khỏi cỗ thi thể Long Kiếm Minh để trở về chân thân của [Linh].
Chỉ có như vậy mới có thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng được.
[Linh] vốn đang đứng trên không trung cách vị trí Phương Triết chừng năm mươi trượng, hắn ngã người về sau để cỗ thân thể Long Kiếm Minh tự ngã về sau.
Hành động này khiến Hoa Lạc Đồng cũng Phương Triết không hiểu nhưng không vội tiếp cận.
Cả thân thể Long Kiếm Minh rơi tự do xuống hố sâu, rồi thân ảnh biến mất trong mảng đen tâm tối.
Trước đó, Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng đã từng trúng chiêu thức “Triệt Địa”, bản thân cũng rơi vào khoảng không gian tối tâm đó nhưng không đo được độ sâu như thế nào.
Trong lúc nhất thời, không gian rơi vào yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Thình lình, từ bên dưới hố sâu bạo phát ra một loại áp lực kèm theo một tiếng hống dài.
“Tâm… Ma… Khai… Phóng…!”
Trong tiếng hống “Tâm Ma Khai Phóng” kéo dài như mang theo một hơi thở bắn thẳng lên trên bầu trời rồi hòa quyện với tầng mây.
Một lúc sau, Phương Triết nhìn sang Hoa Lạc Đồng với đôi mắt trắng bệch không có con ngươi.
Trước đó một cái chớp mắt, cả hai còn đứng trên Thần Ưng Cổ Hồng, vừa mở mắt ra đã thấy khoảng cách cả hai đã hơn mười trượng.
Phương Triết điều khiển Thần Ưng Cổ Hồng tiếp cận, nhưng không thể bắt kịp Hoa Lạc Đồng.
Khoảng cách cả hai luôn cố định ở khoảng mười trượng.
Điều này khiến Phương Triết sửng sốt kèm theo cảm giác bất an.
Tình huống này quá quỷ dị.
Lúc này, Phương Triết nhìn lên bầu trời.
Bầu trời vốn mang một màu xám ảm đạm, giờ càng ảm đạm hơn.
Từng tầng mây phân rã, xen kẽ là từng đợt lôi điện len lỏi như thể bầu trời đang nổi giận.
Phương Triết sắc mặt có phần ngưng trọng.
Nếu như hắn đoán không sai, bản thân đã trúng phải một chiêu thức quỷ dị và bị giam bên trong một không gian khác.
Chỉ có cách lý giải này mới hiểu được vì sao khoảng cách cả hai đang kề cận lại với không được.
Đúng lúc này, từ khoảng không gian vô định cách Phương Triết năm mươi trượng xuất hiện hai bóng mờ.
Hai bóng mờ này dần hiển thị rõ ràng là một nam nhân và một thiếu phụ.
Hai người này chính là phụ thân và mẫu thân Phương Triết.
Mẫu thân Phương Triết nở một nụ cười hiền hòa rồi thốt lên “Con trai ngoan!”