Hoa Lạc Đồng nhìn về phía Phương Triết xem tình hình, đúng lúc Phương Triết cũng nhìn về phía nàng khiến cả hai nhất thời lúng túng.
Tiểu Bảo Bảo đang trốn trong áo choàng cũng ngóc đầu ra ngoài nhìn mẫu thân vì nó nhận thấy mẫu thân có gì đó khác mọi ngày.
Hoa Lạc Đồng im lặng một hồi rồi nói “Đi, Bảo Bảo đến giúp… người đó đi!”
Tiểu Bảo Bảo không chút do dự liền bay về phía nam nhân được mẫu thân nó quan tâm.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy mẫu thân có hành vi kỳ lạ, đó là quan tâm người khác.
Hoa Lạc Đồng nhìn về phía [Linh] đề nghị “Chúng ta sang nơi khác chơi đùa đi, nơi này sợ không gánh nổi…”
[Linh] nhếch miệng lên cười, hắn cũng không còn sợ nữ quỷ Dạ Xoa nầy dùng thủ đoạn trốn nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy điểm yếu của nữ quỷ Dạ Xoa chính là thiếu niên này.
[Linh] nhìn về một phương rồi nói “Hay chúng ta đến nơi đó, thế nào?”
Hoa Lạc Đồng không trả lời, thân ảnh tức thì biến mất.
[Linh] cũng nhanh chóng theo sau.
Phương Triết nhìn theo hướng nữ Dạ Xoa rời đi, chỉ còn lại Tiểu Bảo Bảo đang lượn lờ bên cạnh.
Tâm trạng nó dường như vô cùng phấn khích nên không chịu đứng im một chỗ.
Ma Lang nhìn tổng quản đại nhân rời đi, hắn không chút do dự nắm chặt Ban Long Cự Phủ lao đến Phương Triết quyết ăn thua đủ.
Phương Triết không vội mà buông Xi Vưu Kiếm sang một bên.
Hắn vận dụng Man lực trấn thủ rồi dùng hai tay trực tiếp đón lấy cự phủ.
Uy lực từ nhát bổ của Ban Long Cự Phủ tạo ra dư chấn lan tỏa ra xung quanh.
Ma Lang nhất thời sửng sốt, hắn thoái lui về sau rồi ném cự phủ sang một bên.
Khí thế hắn tức thì bạo phát ra xung quanh.
Từ trong người hắn, Man lực cũng được phóng thích ra bên ngoài, tạo ra uy áp không kém Phương Triết.
Phương Triết lúc này mới hiểu được vì sao bản thân lại muốn tay không bắt lấy cự phủ.
Nguyên nhân chính là cả hai đều sở hữu Man lực.
Điều này nói lên, đối phương có xuất thân từ Man Tộc - Quỷ Vực.
Đây cũng là một loại bản năng Man Nhân trỗi dậy của người sở hữu Man lực.
Phương Triết không phải Man Nhân nhưng tu luyện ra Man lực, từ đó sản sinh ra Man tính.
Điều này tạo ra sự tương thích, khiến bản thân Phương Triết sinh ra hứng thú đối diện trực tiếp với tên Ma Lang.
Về phần Ma Lang, hắn cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy thiếu niên đối diện tu luyện ra Man lực.
Đối phương không vận dụng binh khí chứng tỏ đối phương muốn quang minh chính đại đấu với hắn một trận, mà theo huyết mạch Man Nhân tuôn chảy trong người, hắn tuyệt không cự tuyệt cho nên cũng buông bỏ binh khí mà dùng tay không đối kháng.
Ma Lang hít sâu một hơi thật dài, cơ bắp bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, khí lực được chúc phúc đáng kể.
Hắn dùng hai tay đánh bật ra hai bên như muốn cảm nhận Man Lực được thôi động trở lại.
Bởi vì từ lâu, hắn đã quên mình là một Man Nhân.
Phương Triết thoáng mỉm cười rồi tức tốc lao đến, hai nắm tay ôm chặt vào nhau rồi bổ xuống.
Ma Lang không sợ hãi mà hai tay gồng lại, dùng thân đỡ lấy đòn tấn công của Phương Triết.
Dư chấn Man lực bạo phát đi ra, đẩy bay lớp tuyết trên mặt đất.
Ma Lang thích thú cũng tung về trước một đấm, Phương Triết dùng một tay đỡ lấy như thể cả hai đang phân cao thấp chứ không phải là kẻ địch của nhau.
Phương Triết lại tiếp tục tung ra một nắm đấm cực kỳ bạo liệt về trước, Ma Lang lần này dùng hai tay chống đỡ đồng thời dùng một cước quét ngang.
Phương Triết “Tốc Biến” về sau bất ngờ tung ra một chưởng, chưởng lực đính kèm Man lực khiến Ma Lang bổ nhàu về trước.
Ma Lang quay đầu lại phản đối “Ngươi gian lận!”
Phương Triết xua tay liên tục nói “Ta quên… làm lại!”
Tiểu Bảo Bảo một bên quan sát mà không hiểu cả hai đang muốn gì, đánh cũng không phải đánh vì chiêu thức cả hai vận dụng không hề có sát khí.
Phương Triết cùng Ma Lang vờn nhau một lúc, Ma Lang mới dừng lại.
Hắn khoác tay lại nói “Ngươi thử vận dụng Man lực mạnh nhất đánh ta, cho ta sảng khoái một lần, thế nào?”
Phương Triết thu chưởng rồi dừng lại nhìn Ma Lang, mỉm cười đáp ứng “Được!”
Nói rồi, Phương Triết điều tiết lại khí lực, toàn thân lúc này xuất hiện một luồng khí có màu vàng nhạt, càng lúc càng nồng đậm.
Ma Lang một bên quan sát, nội tâm có phần sửng sốt.
Hắn rời khỏi Man tộc một thời gian dài, sớm đã quên bản thân là Man Nhân nhưng huyết mạch Man Nhân vẫn không ngừng tuôn chảy.
Điều đó không thể giấu giếm được thân phận.
Bản thân hắn khi rời khỏi Man tộc, Man lực đã đạt Ngũ Man.
Qua thời gian, Man Lực có tăng lên cũng không đáng kể, hiện tại đã là Lục Man.
Man lực có thể sánh ngang với một Man Soái thống lĩnh.
Lúc này nhìn thiếu niên trước mặt đang ngưng tụ Man Lực.
Bản thân hắn như cảm nhận một loại áp lực của một vị Man Dự Vương chỉ dưới Man Vương.
Loai cấp bậc áp đảo khiến Ma Lang vừa sợ hãi vừa phấn khích.
Phương Triết nhàn nhạt nói “Ta đến!”
Tức thì, thân ảnh Phương Triết lao đến như một trận cuồng phong, hắn chính là cước bộ bình thường không vận dụng thủ đoạn “Tốc Biến” hay thuấn di nào khác.
Hắn chính là lao đến không hơn không kém.
Phương Triết tung ra một nắm đấm về trước, Ma Lang cũng đã ở vào thế trấn thủ.
Hắn giơ hai tay ra chống đỡ, chỉ là không chống đỡ được một hô hấp.
Hắn bị Phương Triết một đấm đấm bay về sau hoàn toàn mất tự chủ.
Đây là Man lực hoàn toàn áp đảo.
Ma Lang bị đánh bay về sau, va vào một vách đá dựng đứng với tuyết bao phủ trắng xóa.
Vụ va chạm cực mạnh khiến bề mặt tuyết sạt lở, từng lớp tuyết rơi xuống chôn vùi Ma Lang bên dưới.
Sau vài hô hấp, Ma Lang phóng ra khỏi lớp tuyết lỡ rồi phóng thẳng về phía Phương Triết, vẻ mặt không ngừng phấn khích.
Hắn cười nói “Đã lâu lắm rồi mới có dịp so tài Man lực, cảm giác như trở về Hoang Địa nơi ta từng lớn lên ở Quỷ Vực”
Phương Triết cảm thấy đối phương có sự hiểu lầm, hắn liền giải thích “Ta không phải Man nhân, chỉ là tình cờ gặp một bằng hữu.
Hắn dùng Man Vương Lô giúp ta hấp thụ Ma Noãn, từ đó ta mới tu luyện ra Man lực…”
“Man Vương Lô?”
“Man Vương Lô chính là pháp khí tẩy kinh phạt tủy của Man Vương ở Vương Thành Hoang Địa.
Có thể nói địa vị của Man Vương đối với Man chúng cực kỳ tín nhiệm, có thể được xưng tụng như một vị thần của Man tộc”
“Người có thể sử dụng Ma Vương Lô nói lên địa vị cũng không phải nhỏ ở Vương Thành”
“Nói như vậy, người thiếu niên trước mặt này có quan hệ đặc biệt với vương tộc”
Đối với một Man chúng mà nói, Vương chính là tồn tại tín ngưỡng cực kỳ cao.
Cho nên, nội tâm Ma Lang dao động, từ thù địch chuyển dần sang bằng hữu.
Thậm chí, hắn chưa chắc có đủ vinh dự làm bằng hữu với thiếu niên đối diện.
Ma Lang thay đổi thái độ, hắn chắp tay lại khom người hướng Phương Triết nói “Cho hỏi… ngài thuộc gia tộc nào ở Vương thành?”
Phương Triết bất giác lúng túng, đối phương quả nhiên là đã nhìn lầm.
Hắn nói “Vị đại ca này… tiểu đệ chỉ là có một bằng hữu Man nhân.
Tiểu đệ không phải Man nhân…”
Ma Lang nghe Phương Triết nói, không tỏ ra thất vọng mà càng xác định lai lịch đối phương không tầm thường.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Nếu có dịp gặp lại bằng hữu kia.
Hy vọng ngài giúp ta nhắn với bằng hữu ngài chiếu cố một chi tộc Lang Nhân ở Hoang Địa.
Chi tộc bọn ta bị kìm hãm hàng trăm năm nay nên không ngóc đầu dậy được.
Đó là nguyên nhân ta cũng như nhiều tộc nhân khác rời khỏi Man tộc đến Thần Vực tìm kiếm cơ duyên…”
Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi liền gật đầu nhận lời.
Ma Lang thấy Phương Triết đồng ý, hắn tức thì quỳ xuống bái tạ ba lần rồi đứng dậy hướng Phương Triết nói tiếp “Lần này xem như tiểu nhân đã mạo phạm.
Nếu tộc nhân tiểu nhân thoát khỏi sự kìm hãm, ngài chính là ân công của toàn bộ tộc Lang Nhân của tiểu nhân…”
Ma Lang nói xong liền làm một động tác cởi bỏ lớp áo bên ngoài ra rồi ném sang một bên.
Lớp áo choàng bên ngoài là thủ đoạn phi hành đặc thù của Huyền Môn có tên gọi là Mặc Ảnh Phi Phong.
Người có vị trí quan trọng trong Huyền Môn đều được cấp cho một bộ.
Ma Lang làm một động tác thu lấy chiếc Ban Long Cự Phủ rồi ném đến bên cạnh chiếc Mặc Ảnh Phi Phong.
Đây là hành động chấp nhận thua cuộc, bàn giao tùy thân cho người thắng cuộc ở Man Tộc.
Phương Triết như hiểu được ý đồ của đối phương liền xua tay nói “Vị đại ca này… vừa rồi chỉ là chơi đùa không phải so tài chính thống.
Cho nên, không nhất định phải tuân theo quy tắc tộc nhân của đại ca…”
Ma Lang vỗ ngực một cái rồi nói “Dù rời bỏ quê hương nhiều năm nhưng huyết mạch Man Tộc vẫn không ngừng tuôn chảy.
Cho nên thua chính là chịu phạt.
Ngài không cần quan tâm, tiểu nhân lần này sẽ rút khỏi Thần Vực trở về quê hương chờ tin vui của ngài…”
Phương Triết “a” lên một tiếng.
Đối phương chính là dùng hành động cưỡng ép hắn nhận lời giúp đỡ tộc nhân Lang tộc.
Hắn thở một hơi dài rồi chắp tay lại nói “Nếu vậy tiểu đệ sẽ ghi nhớ.
Khi nào gặp lại tên kia, tiểu đệ sẽ bảo tên kia chiếu cố tộc nhân của đại ca xem như báo đáp ân tình lần này đại ca không gây khó dễ...”
Ma Lang sắc mặt ngưng trọng, trên trán nhiễu xuống một giọt mồ hôi.
Hắn đúng là quyết định không sai, theo lời đối phương nói thì địa vị đối phương phải như thế nào mới kêu một vị vương giả là “tên kia”.
Đây chẳng phải là phạm thượng sao.
Nếu Ma Lang mà biết, cái “tên kia” mà hắn kính ngưỡng phải xưng “tiểu nô” trước mặt Phương Triết, hắn chắc sẽ hộc máu mà chết.
Ma Lang gấp rút rời đi, bỏ lại phía sau giáp trụ cũng như binh khí tùy thân.
Phương Triết cũng chỉ có thể lắc đầu cảm thán nhìn theo bóng lưng của Ma Lang mà không thể làm gì được.
Hắn quay sang Tiểu Bảo Bảo nói “Đi… qua bên kia xem thế nào!”.