Khu vực biển Bắc Hải.
Phương Triết từ từ mở mắt ra, đối diện là một thân ảnh nhỏ nhắn như tiểu tinh linh.
Khác biệt chính là hình dạng bên ngoài như một hài tử chưa đến một tuổi, đặc biệt là không có đôi cánh như Tiểu Thanh Điệp.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng không riêng gì Phương Triết, Tiểu Bảo Bảo nhìn gương mặt Phương Triết dù lạ lẫm như lại có một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Loại cảm giác có cùng huyết mạch.
Chỉ là Tiểu Bảo Bảo không biết phải miêu tả cảm xúc này như thế nào.
Bản thân Phương Triết cũng thắc mắc, dù là lần đầu gặp gỡ một tiểu tinh linh có hình dáng kỳ lạ nhưng hắn cũng nhận ra một sự liên kết, sự liên kết này tương đồng với sự liên kết với Tiểu Thanh Điệp.
Nhắc mới nhớ, trước đó sự liên kết với Tiểu Thanh Điệp bị đứt đoạn trong khoảng thời gian gần một canh giờ.
Một canh giờ sau đó, sự liên kết lại xuất hiện, và hiện tại hắn cảm nhận khoảng cách giữa hắn và Tiểu Thanh Điệp đã không còn xa nữa.
Lúc này, Phương Triết làm ra một cử động rùng mình một cái, toàn thân phủ đầy tuyết trắng được rũ sạch sẽ.
Tiếp theo, Phương Triết dùng hai ngón tay búng nhẹ một cái, tức thì một giọt máu bắn ra rồi trôi nổi bên ngoài.
Tiểu Bảo Bảo ngơ ngẩn một hồi liền hớn hở lao đến, nuốt chửng lấy giọt máu mà Phương Triết vừa trích ra.
Phương Triết “a” lên một tiếng bởi vì tiểu tinh linh trước mặt không hiểu ý.
Mục đích hắn trích một giọt máu ra chủ yếu muốn xác nhận huyết mạch cả hai có tương đồng hay không.
Không nghĩ tới, Tiểu Bảo Bảo lại nuốt chửng giọt máu đó.
Tiểu Bảo Bảo sao khi nuốt giọt máu Phương Triết, tâm tình nó tức thì tỏa sáng.
Nó cảm nhận ra được huyết mạch cộng hưởng khiến bản thân thích thú.
Cả người nó dâng lên một loại khao khát mà trước giờ chưa từng có.
Loại khao khát này còn hứng thú hơn cả chén sạch cháo Ngũ Độc Dịch Vị ở Bát Nông Cốc.
Nó tiếp cận Phương Triết rồi lượn qua một vòng đánh giá nam nhân trước mặt.
Nó tự động đưa ra đánh giá rồi làm ra quyết định.
Nó bay tới ngón tay Phương Triết kéo lấy như thể muốn đối phương đi theo nó.
Phương Triết thoáng cười nhạt rồi phản đối “Ta không rảnh!”
Tiểu Bảo Bảo quấn quít lên, nó đã tốn một ít thời gian mới đưa ra quyết định là chọn người này đi cứu mẫu thân nó.
Mẫu thân nó dù không phải con người nhưng cũng là một tuyệt đại mỹ nhân, đi cứu mẫu thân nó chính là vương đạo.
Nó làm ra một quyết định xấu hổ đó là tiếp cận khuôn mặt của nam nhân đẹp trai này rồi “thơm” lên một cái.
Hành động bất ngờ đó khiến Phương Triết luốn cuốn không biết làm sao.
Hắn tức thì lui về sau rồi làm ra vẻ bất mãn nói “Ta đang bận, không giúp được!”
Tiểu Bảo Bảo như nghe hiểu ý tứ Phương Triết, cầu không được thì tức giận.
Cả người nó tức thì biến sắc, chuyển sang một màu hồng rồi dần đỏ rực như một quả hỏa cầu.
Sau vài hô hấp, nó bạo nổ gây ra áp lực cực kỳ lớn, thổi bay toàn bộ lớp tuyết trên mặt đất.
Tại vị trí bạo nộ khoét sâu một khoảng trống, hơi nóng từ vụ bạo nổ khiến lớp băng tan chảy tạo thành một cái ao nước.
Phương Triết nhìn tiểu tinh linh tức giận, gây ra vụ bạo nổ, hắn biểu cảm càng lúng túng.
“Không giúp liền giận, đây là đạo lý gì?”
Phương Triết thở ra một hơi dài rồi mới miễn cưỡng nở một nụ cười hòa giải nói “Đi, ta đi theo ngươi được chưa?”
Tiểu Bảo Bảo tâm tình tức thì vui vẻ, nó liền nắm lấy ngón tay Phương Triết dẫn về phương hướng nhóm người đã mang mẫu thân nó đi.
Về phần Phương Triết, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn vẫn tò mò muốn biết sinh vật giống tiểu tinh linh này dẫn hắn đi đâu.
…
Ở một nơi khác.
Nhóm người Ma Lang vô cùng sốt sắn khi chờ đợi [Linh] đến tiếp nhận tượng đá nữ quỷ Dạ Xoa.
Chỉ cần tổng quản đại nhân đến, xem như nhiệm vụ hoàn thành.
Bọn họ có thể trở về Hắc Thiên Sơn nhàn nhã một thời gian.
Nói là nhàn nhã một thời gian chẳng qua là nhớ đến một dàn mỹ nhân cũng như thê thiếp ở trang viên trên Hắc Thiên Sơn.
Về phần đại hộ pháp Kim Nhật, một bên âm thầm tính toán làm sao chiếm được công lao này.
Hắn là người phát hiện ra dấu vết đầu tiên nhưng lại bị Ma Lang đoạt mất.
Dù biết rằng đại tổng quản [Linh] có thể nhìn thấu được quá trình, chỉ là hắn không cam tâm khi nhiệm vụ này chỉ có công lao một mình hắn.
Hắn vô ý nhìn xuống bề mặt tảng băng khổng lồ, hắn bất giác phát hiện bên dưới có một bóng đen khổng lồ đang di chuyển.
Bóng đen khổng lồ này có kích thước to lớn với chiều dài hơn năm mươi trượng.
Hình dáng giống như con Điệt Yêu được phóng to lên gấp vạn lần.
Ma Lang cũng phát hiện ra có gì đó không đúng liền nhìn xuống dưới chân.
Hắn trố mắt ra nhìn sinh vật khổng lồ bên dưới tảng băng.
Hắn hốt hoảng hét lên “Nhanh! Nhanh rời khỏi nơi này!”
Toàn bộ hơn hai trăm thuộc hạ vừa nghe chưởng quản Ma Lang cảnh báo thì giật mình.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện bàn chân đã dính phải một loại dịch nhầy gắn chặt với tảng băng.
Dù bọn họ cố gắng vùng vẫy thế nào vẫn không thể vùng vẫy được.
Ma Lang nhìn đám thuộc hạ đã trúng phải dịch độc của sinh vật ẩn bên dưới tảng băng.
Hắn nhanh chóng ôm lấy tượng nữ quỷ Dạ Xoa rồi phi thẳng lên trên không.
Nhóm thuộc hạ hốt hoảng tìm cách thoát khỏi bề mặt tảng băng như không được.
Bọn họ tuyệt vọng nhìn bàn chân đang từ từ hóa lỏng.
Sau một hồi, toàn thân đã bị sinh vật bên dưới tảng băng thôn phệ sạch sẽ.
Ma Lang bất lực nhìn toàn bộ thuộc hạ bị sinh vật bên dưới thôn phệ.
Hắn nhìn sang tên đại hộ pháp Kim Nhật cũng đang vất vả chống chọi với lớp dịch nhầy.
Cho dù đại hộ pháp Kim Nhật cố gắng thế nào cũng không thể thoát ly được tương tự như đám thuộc hạ xấu số trước đó.
Ma Lang thấy tình huống khẩn cấp liền huýt một tiếng sáo dài kêu gọi con Minh Lang trợ giúp.
Từ xa, con Minh Lang tức tốc di chuyển lại gần đại hộ pháp Kim Nhật, cắn lấy cổ y phục, nhấc lên khỏi lớp dịch nhầy đồng thời ném đại hộ pháp Kim Nhật lên lưng tiến lại bên cạnh chủ nhân nó.
Ma Lang khó chịu nhìn tên yếu kém Kim Nhật thở hổn hển, hắn nói “Đây là con Điệt Yêu Vạn Năm, ngươi còn sống đã là may mắn.
Ngươi trước đứng sang một bên canh chừng tượng nữ quỷ Dạ Xoa này là được rồi, chuyện còn lại giao cho ta!”
Vừa nói, Ma Lang vừa ném tượng nữ Dạ Xoa cho Kim Nhật.
Con Minh Lang nhận được lệnh chủ nhân cũng tức tốc phóng vút lên trên một tảng băng khác cách vị trí giao tranh năm trăm tượng.
Lúc này, Ma Lang mới xuất ra một cây trường thương màu đỏ rực có chiều dài mười xích.
Phần cán thương có long vân cuồn cuộn nổi lên trông cực kỳ đẹp mắt.
Ma Lang nắm chặt cán thương với mũi thương hướng xuống rồi phóng vút lên trên không trung để lấy đà.
Khi đến một độ cao nhất định, hắn lao xuống hướng bề mặt tảng băng cắm xuống.
Mục tiêu chính là bản thể con Điệt Yêu bên dưới tảng băng.
Uy lực từ vị trí trung tâm khuếch trương ra xung quanh tạo ra dư chấn cực kỳ khủng khiếp làm bề mặt tảng băng như tấm kính nứt toạc ra rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Ma Lang dự định thoái lui chuẩn bị cho kích thứ hai thì từ bên dưới mặt nước phóng lên vô số xúc tu có màu đen nhánh tấn công bất ngờ.
Ma Lang không kịp né tránh thì bị hàng trăm xúc tu quấn chặt.
Dù Ma Lang có vùng vẫy bằng cách nào cũng không thể được.
Xúc tu có thể co giãn, bị cắt đứt vẫn tự động nối lại.
Khả năng khôi phục cơ thể nhanh hơn tốc độ ra đòn của Ma Lang khiến Ma Lang rơi vào khốn cảnh.
Bên cạnh đó, từ trong xúc tu tiết ra dịch nhầy khiến cơ thể Ma Lang tê liệt.
Ma Lang càng động đậy, vùng vẫy thì dịch nhầy càng khô cứng lại.
Ma Lang chân chính rơi vào hiểm cảnh.
Ánh mắt Ma Lang mơ hồ, tuyệt vọng nhìn về một nơi xa.
Đúng lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một Pháp Tướng khổng lồ có hình dạng một con U Linh.
Hắn gắng gượng thốt lên “Đại nhân tới rồi!” Điệt Yêu: Đỉa Yêu.