Sau khi Phương Triết dùng một chiêu đẩy lùi Thanh Y Cư Sĩ rời đi, bản thân Phương Triết không tự chủ tức tốc quay trở về bên trong Thất Kiếm Tiên Cư.
Lúc này, ánh mắt Thất Kiếm Kiến nhìn Phương Triết như một tên ma quỷ không hơn không kém. Khả năng lĩnh ngộ của tên này không theo lẽ thường, phải nói là nghịch thiên hành sự.
“Ly Tâm Chú” là một loại thủ đoạn dịch chuyển đến một không gian khác chỉ cần nhìn thấy được hình ảnh trong tầm mắt. Đây cũng là một loại thủ đoạn có thể tùy ý xuất hiện ở khoảng cách vạn dặm giao lưu với nhau. Có thể nói là một tuyệt kỹ không phải một hai ngày có thể tu luyện được.
Hắn chỉ mới truyền khẩu quyết mà còn là bản thiếu hụt nên chỉ duy trì trong thời gian mười hô hấp. Vậy mà tên tiểu tử này chỉ trong vòng hai mươi hô hấp lại có thể tu luyện được và kịp thời xuất hiện giải cứu huynh đệ mình. Tên này không phải ma quỷ vậy chứ là gì.
Thất Kiếm Tiên rung động dò hỏi “Ngươi từng tu luyện qua rồi?”
Phương Triết căn nhắc câu khẩu quyết mà Thất Kiếm Tiên vừa truyền thụ.
[Giúp ta dịch chuyển đến bằng hữu trong mười hô hấp]
Đây chẳng phải là tiếng lòng bên trong hắn sao. Cho nên chỉ cần kết hợp với “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý” và câu khẩu quyết của Thất Kiếm Tiên liền thành công dịch chuyển.
Hắn không giấu giếm liền trả lời “Trước kia vãn bối có tu luyện qua Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý, dùng ý niệm kết hợp linh khí dao động trong không gian liền có thể dịch chuyển đến. Cho nên vãn bối vừa rồi là vận dụng Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý…”
Thất Kiếm Tiên cười hắc hắc nói “Ngươi tưởng không gian này và bên ngoài chỉ cách một bức màng?”
Nói đến đây, hắn lại cười lớn lên khinh thường.
Sau một hồi, hắn mới nói tiếp “Nói cho ngươi biết, mảng không gian này và Thần Vực cách nhau không tính bằng dặm. Nếu tính bằng dặm có thể không dưới vạn vạn vạn dặm…”
Lời nói này khiến Phương Triết nhất thời cảm thán. Hắn cứ ngỡ bản thân chỉ là đang trong một mảng không gian phụ cận ở Thần Vực. Theo lời Thất Kiếm Tiên tiền bối nói, nơi này là một khu vực riêng biệt.
Thất Kiếm Tiên nhìn Phương Triết sửng sốt, hắn đắc ý nói “Cho nên, muốn rời khỏi đây phải tu luyện thành thạo Ly Tâm Chú… mà vừa rồi ta truyền thụ chỉ là bản khuyết!”
Phương Triết nghe nói vậy liền khom người thi lễ, hắn làm ra vẻ khẩn cầu “Nếu vậy, phiền Thất Kiếm Tiên tiền bối chỉ dạy vãn bối Ly Tâm Chú…”
Thất Kiếm Tiền làm ra vẻ không gấp ráp nói “Nếu vậy, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện…”
Phương Triết ngẩng đầu dò hỏi “Bất cứ điều kiện nào cũng được, thưa tiền bối!”
Thất Kiếm Tiên sắc mặt có phần giãn ra, xem như đã dụ dỗ tên tiểu tử này thành công.
Người bình thường gặp trường hợp này đã tâm động, thậm chí cầu mong võ học cũng như công pháp lợi hại. Tên này hoàn toàn dửng dưng cũng như không lo lắng bất cứ chuyện gì. Điều này nói lên, tiểu tử này không quan tâm nhiều đến kỳ ngộ. Người có tâm này chắc chắn không tầm thường.
Thất Kiếm Tiên cười nhạt rồi nói “Chỉ cần đáp ứng ta giải quyết rắc rối ở Thần Vực là được…”
Phương Triết “a” lên một tiếng “Vãn bối chỉ là một người yếu kém… chuyện này sợ rằng không được!”
Thất Kiếm Tiên thấy tên tiểu tử này từ chối liền cười ha ha, rồi khinh thường nói “Là do tầm nhìn ngươi chưa tới nên mới nghĩ như vậy…”
Nói đến đây, Thất Kiếm Tiên làm ra vẻ trầm tư.
Sau một hồi mới từ tốn nói “Như ngươi đang vướng ở cảnh giới Hóa Thần, theo như cấp bậc chính là Ngũ Phẩm đi”
Phương Triết gật đầu.
Thất Kiếm Tiên nói tiếp “Ngươi không tìm ra điểm thích hợp để tăng lên Lục Phẩm, cũng như Thất Phẩm hoàn toàn là cảnh giới mờ mịt. Sự thật là ngươi gặp một tên Lục Phẩm, ngươi chưa chắc đã bỏ chạy…”
“Nguyên nhân là sao? Bởi vì ngươi có nhiều thủ đoạn, võ kỹ, kiếm chiêu lợi hại có sức sát thương cao. Theo ra nhìn nhận, ngươi vận dụng toàn lực có thể một kích diệt sát tên Lục Phẩm là bình thường… Chỉ là giới hạn đó của ngươi bị kìm nén lại chưa có phóng thích ra bên ngoài…”
Phương Triết nghe vậy liền khom người, chắp tay lại hướng Thất Kiếm Tiên nói “Xin tiền bối tiếp tục chỉ giáo!”
Thất Kiếm Tiên đắc ý nói tiếp “Hóa Thần chính là Thần Hồn Ngoại Phóng, biến hóa ra thực thể bên ngoài chính là Hóa Thần. Luyện Thần chính là mài giũa Thần Hồn, cường hóa Thần Hồn ngoại phóng biến thành thực thể to lớn làm thủ đoạn đặc thù của tu sĩ Lục Phẩm. Thực tế không nhất thiết phải là thực thể to lớn mà là một phân thân giống bản thể cũng đã là tu sĩ Lục Phẩm…”
Phương Triết nhất thời liên tưởng đến Tướng Thân Biến Dị của bản thân.
Thất Kiếm Tiên lắc đầu nói “Trường hợp ngươi, ta miễn bình luận. Sau khi lấy Kiếm Linh khỏi Thần Hồn, Thần Hồn ngươi vượt sức chịu đựng suýt chút nữa là vỡ vụn. Nếu trường hợp đó xảy ra, ngươi chắc chắn thành một tên ngốc. Chẳng qua ta sớm đã động tay chân, vận dụng Định Hồn Chú giúp ngươi có thể tương tác với Tướng Thân mà ngươi đã ngoại phóng ra bên ngoài. Lúc trước ngươi không kiểm soát được, giờ đã kiểm soát được… Ngươi không tin có thể thử…”
Thất Kiếm Tiên nói tiếp “Còn cách khác kiểm tra chính là Nguyên Anh trong Đan Điền có thể giờ đã chuyển hóa sang Kim Quang Nguyên Anh. Nếu thật như vậy, ngươi sớm đã tiếp cận cảnh giới Luyện Thần rồi. Vì chỉ khi Nguyên Anh thành kim quang thì mới đủ lực lượng chưởng khống linh lực cường đại hơn…”
Phương Triết nghe Thất Kiếm Tiên giảng giải, hắn tức thì ngồi xuống vận dụng “Minh Lý Thiên” bắt đầu nội thị bên trong Đan Điền.
Nguyên Anh quả thật có dấu hiệu thay đổi rõ rệt, bề mặt Nguyên Anh đang từ từ chuyển dần kim quang. Không bao lâu nữa, toàn bộ Nguyên Anh sẽ biến thành Kim quang thay thế lớp da bên ngoài.
Biến hóa này khiến bản thân Phương Triết vô cùng thích thú. Bởi vì đã rất lâu hắn chưa tìm ra được phương hướng để tiếp tục thăng tiến tu vi.
Hắn mở mắt ra, hồ hởi nói “Quả thật như Thất Kiếm Tiên tiền bối nói. Nguyên Anh đang dần thành hình dạng kim quang…”
Thất Kiếm Tiên hài lòng gật đầu rồi nói “Khi tướng thân đã dần ổn định, biến hóa sang Pháp Tướng. Giai đoạn này bọn ta nói đùa là giai đoạn mặc giáp cho Tướng Thân. Tức là Pháp Tướng cùng Thần Thức đạt đến giới hạn thấu triệt đẩy cực hạn bản thân lên một cấp bậc mới là Thất Phẩm, tương đương cảnh giới Hợp Thể”
Đến lúc này Phương Triết xem như đã hiểu sơ bộ về phương pháp tu luyện sau này. Chỉ có điều, bản thân hắn đang rơi vào khốn cảnh lại bắt gặp kỳ ngộ có ảnh hưởng to lớn đến con đường tu luyện sau này. Bản thân hắn lại không đủ tự tin tiếp nhận nhiệm vụ mà Thất Kiếm Tiên tiền bối giao phó.
Sau một hồi, hắn làm cử chỉ nghiêm chỉnh lại, hướng Thất Kiếm Tiên chắp tay rồi cúi đầu thật sâu.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói “Nếu vậy vãn bối nguyện dùng hết sức mình làm tốt nhiệm vụ mà tiền bối nhờ vả, xem như đền đáp ân tình tiền bối đã chỉ giáo…”
Thất Kiếm Tiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phương Triết. Hắn cười hắc hắc nói “Đúng là tiểu tử hiểu chuyện, xem như không uổng công kỳ vọng trên người ngươi!”
Ánh mắt Thất Kiếm Tiên chuyển dần sang tượng gỗ Thương Vô Lại đang bị bỏ rơi một bên.
Hắn thở dài luyến tiếc nói “Dù không thích ngươi, nhưng rất tiếc ngươi không có cơ hội thu nhận truyền nhân rồi…”
Nói rồi, hắn giơ thủ chưởng về phía tượng mộc nhân, tượng mộc nhân chịu một áp lực từ bên trong bạo tạc rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Động tác này khiến Phương Triết tò mò nhưng không tiện hỏi.
Đúng lúc này, lô đỉnh đang tế luyện Thất Tinh Kiếm phun ra chín đường trọc khí từ trên chín lỗ trên lô đỉnh.
Luồng khí màu trắng đục này trôi nổi trên không rồi dần ngưng tụ thành chín quả cầu bằng khí. Chín quả cầu này tồn tại trong khoảng thời gian ngắn liền tiêu thất.
Nấp lô đỉnh bung ra, Thất Tinh Kiếm rời khỏi vỏ rồi thoát ly ra bên ngoài bay lượn vài vòng.
Thất Kiếm Tiên mỉm cười điểm chỉ về phía Thất Tinh Kiếm rồi khống chế Thất Tinh Kiếm bay xung quanh Phương Triết với mũi kiếm hướng xuống mặt đất.
Vài hô hấp sau, hoàn cảnh xung quanh mang một màu hoàng hôn dần huyễn hóa sang một màu sẫm tối với muôn vàn hình chiếu tinh tú xung quanh.
Khung cảnh này vô cùng lạ lẫm và đặc biệt.
Phương Triết lần đầu tiên nhìn thấy một khung cảnh kỳ ảo bên trên bầu trời đêm rõ ràng đến như vậy. Xa xa có những dòng chảy màu hoàng kim lấp lánh với vô số tinh tú trải đều.
Thất Kiếm Tiên nói “Đây là không gian bên ngoài bầu trời, gọi là tinh không…”
Thất Kiếm Tiên điểm chỉ về phía bảy vị trí ở những vị trí khác nhau rồi nói “Đây là ngôi sao có tên gọi là Thiên Khôi, Hạch Nguyệt, Minh Vận, Phong Trùng, Linh Hạt, Tam Cô, Hạch Mạt. Bảy vì sao này nằm trong Thất Tinh Quang Chiếu mà ngươi cần phải cảm ngộ…”
Phương Triết chỉ có thể nhìn mà không hiểu ý tứ bên trong lời nói của Thất Kiếm Tiên.
Thất Kiếm Tiên nói tiếp “Thất Tinh Quang Chiếu là tên gọi của một loại cảm ngộ câu thông với bảy vì sao tương ứng ngoài tinh không. Khi câu thông được với bảy vì sao thông qua niệm lực thành công thì người có thể khống chế bảy vì sao xếp trên một đường thẳng. Khi đó mới có thể tiếp tục tu luyện Thất Tinh Kiếm Trận và Thất Tinh Bá Thiên Kiếm”
“Thất Tinh Kiếm Trận cùng Thất Tinh Bá Thiên Kiếm?”
Thất Kiếm Tiên nói tiếp “Đây là cách thức cường hoành đối kháng trực tiếp với rủi ro sắp xảy ra. Cho nên Thần Vực sẽ phân tán hay không là do ngươi…”
Phương Triết thốt lên “Vãn bối làm sao có thể có ý nghĩa to lớn vậy được? Ở Thần Vực còn nhiều vị đại năng ẩn mình không phải sao?”
Thất Kiếm Tiên cười nhạt nói “Là do ngươi không biết!”
Thân ảnh Thất Kiếm Tiên lúc này bắt đầu chập chừng, có lúc đứt đoạn.
Thất Kiếm Tiên nhìn Phương Triết như muốn từ biệt, hắn nói “Đây là thủ đoạn dự phòng, một sợi Thần Thức kéo dài đến giới hạn này đã là cực hạn. Cho nên, ráng ráng mà cảm ngộ…”
Phương Triết chưa kịp nói thêm lời nào thì thân ảnh Thất Kiếm Tiên mờ nhạt dần cho đến khi biến mất.
Tại vị trí Thất Kiếm Tiên tiêu thất trôi nổi một lệnh bài, xung quanh bao bọc bởi một vầng hắc quang nhàn nhạt.
Phương Triết tò mò với lấy lệnh bài nhưng bị một loại áp lực cao cao tại thượng áp chế.
Cuối cùng hắn không biết phải làm sao đành bỏ qua ý nghĩ tiếp xúc lệnh bài. Theo như suy đoán của hắn thì lệnh bài này là vật của Thất Kiếm Tiên tiền bối, cho nên không phận sự không thể chạm tới được.
Lúc này hắn mới nhớ tới một việc cực kỳ quan trọng, đó là phương pháp rời khỏi nơi này.
Xung quanh, quang cảnh vẫn bao trùm là một màn đêm thăm thẳm với vô ngàn vì sao đang lấp lánh. Bản thân Phương Triết so sánh với mảng tinh không mà vị Thất Kiếm Tiên tiền bối bày ra vô cùng nhỏ bé.