Phạm Huyền Chân bất ngờ khựng lại vì không hiểu vì sao đối phương lại cất lên tiếng cười như vậy.
Phía Yêu Tộc và Man Tộc cũng thắc mắc, nhìn về phương hướng Ám Dụ Vương.
Ám Dụ Vương điểm một ngón tay về phía khối thạch bích chứa Ma Thần Di Chỉ. Từ ngón tay phóng ra một tia hắc vụ rồi nhanh chóng lao đến khối thạch bích.
Tia hắc vụ lập tức tiếp cận khối thạch bích rồi bắt đầu thôn phệ.
Sau mười hô hấp, khối thạch bích hoàn toàn biến mất, tại vị trí trước đó là Ma Thần Di Chỉ, giờ chỉ còn là một khoảng trống.
Ám Dụ Vương lãnh đạm nói “Bổn vương không biết mục đích bọn Huyền Môn các ngươi vì lý do gì đánh cắp Ma Thần Di Chỉ. Bổn vương cũng không cần biết vì sao Huyền Môn các ngươi có chủ ý đánh vào Bắc Cảnh…”
Lời nói của Ám Dụ Vương khiến hai tộc còn lại bắt đầu xôn xao, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ám Dụ Vương.
Lời của Ám Dụ Vương tám phần là sự thật bởi vì Ma Thần Di Chỉ không dễ dàng gì tiêu hủy như vậy. Cho nên khối thạch bích đó là đồ giả.
Ám Dụ Vương nói tiếp “Chủ ý đánh vào Bắc Cảnh là hàng nghìn năm nay đã có nên bổn vương không phản đối. Chỉ là sau sự việc này, Huyền Môn các ngươi phải trả lại đồ vật. Nếu không sẽ gánh chịu hậu quả mà Huyền Môn các ngươi không thể tưởng tượng nổi…”
Phạm Huyền Chân nhất thời biến sắc. Hắn chỉ phụng mệnh hành sự, đồ thật hay đồ giả hắn hoàn toàn không biết.
Hắn cố gắng trấn định lại tinh thần, chắp tay lại nói “Ta chỉ là người phụng mệnh hành sự, nhưng ta sẽ truyền ý tứ của Ám Dụ Vương lại cho các vị đại nhân ở tông môn…”
Ám Dụ Vương nhìn cử chỉ run sợ của Phạm Huyền Chân. Ám Dụ Vương mỉa mai nói “Hai mươi mốt ngày sau bổn vương sẽ có mặt. Chỉ hy vọng các ngươi có thể cấp cho bọn ta một thông đạo thật lớn để tiện bề du nhập vào Bắc Cảnh”
Nói đến đây, Ám Dụ Vương quay sang nhìn về phía Yêu Tộc và Man Tộc. Hắn nhàn nhạt nói “Đây là lần phụng bồi Liên Minh Quỷ Vực cuối cùng, sau sự việc này. Bổn vương rút khỏi Liên Minh Quỷ Vực!”
Lời tuyên bố này khiến phía Yêu Tộc và Man Tộc biến sắc mặt.
Bọn họ cũng đã nhàm chán với cái Liên Minh Quỷ Vực từ lâu. Quy tắc ràng buộc quá nhiều không tự do hành động, không tự do đưa ra chủ kiến đánh chiếm địa bàn. Đây chính là một sự bức bối tồn tại từ lâu. Giờ nghe Ám Dụ Vương nói vậy, phía Man Tộc nổi lên một cảm giác như sắp được giải phóng. Cảm giác vô cùng tốt.
Bên phía Phạm Huyền Chân, hắn có dự cảm không ổn. Hắn lập tức chắp tay lại khom người nói “Nếu không có việc gì, ta trước cáo từ. Chủ ý của các vị, ta về tông môn sẽ bẩm báo lại…”
Hắn nói xong liền cùng hai mươi thuộc hạ nhanh chóng rút lui.
Ám Dụ Vương đưa ánh mắt về phía Yêu Tộc và Man Tộc. Hắn nhếch miệng cười đầy ẩn ý rồi rời đi như một cơn gió.
Hiện trường chỉ còn lại Yêu Tộc và Man Tộc nhìn nhau thăm dò.
Đại diện Hồ Yêu Ly Nương lên tiếng đầu tiên “Nếu Ám Dụ Vương nói vậy, chúng ta cũng nên phụng bồi. Xem như đây là lần phối hợp giữa Liên Minh Quỷ Vực cuối cùng...”
Cương Nha Man Soái nội tâm không ngừng háo hức về sự việc Liên Minh Quỷ Vực sẽ tan rã. Một chủng tộc háo chiến tranh mà phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Man tính bị kìm nén đã rất lâu rồi, cảm giác bức bối chịu đựng đã quá lâu rồi. Giờ sắp được giải phóng, tâm tình này khó diễn tả thành lời.
Ngoài mặt, Cương Nha Man Soái vẫn điềm tĩnh nhìn về phía Yêu Tộc thăm dò.
Lúc này, Cương Nha Man Soái nhận ra trong nhóm Man Nhân có một thân ảnh khác biệt. Thân ảnh này có thân hình nhỏ hơn những Man Nhân khác.
Hắn khẽ tằng hắng rồi ra lệnh “Ngươi còn không chịu xuất hiện?”
Thân ảnh đang ẩn nấp khẽ run lên một cái. Sau một hồi lưỡng lự, thân ảnh đang ẩn nấp từ từ xuất hiện.
Hắn chính là Man Thiếu. Hắn nghe được tin tức đại ca Cương Nha lãnh đạo tộc nhân tham gia nghị bàn chiến sự đánh vào Bắc Cảnh, cho nên hắn mới lén lút theo nhóm Man Nhân đến đây.
Chỉ là hắn không qua khỏi cặp mắt của đại ca Cương Nha.
Hắn ngượng ngùng nói “Lần này ta muốn theo đại ca đi vào Bắc Canh tham chiến….”
Cương Nha Man Soái nhìn Man Thiếu. Hắn phì cười “Bình thường ngươi chỉ ham chơi, ham ăn giờ lại muốn theo ta tham chiến. Chuyện này Man Vương biết được chắc là có bất ngờ. Chỉ là chuyện này không tới phiên ngươi quyết định”
Trêu đùa Man Thiếu xong, sắc mặt Cương Nha Man Soái mới nghiêm khắc lại. Hắn ra lệnh “Ngươi theo ta trở về, việc còn lại đợi Man Vương sắp xếp…”
Man Thiếu co người lại như một tiểu hài tử vì sợ hãi đại ca. Cương Nha Man Soái rất bạo lực, chỉ cần phật ý đại ca, hắn chắc chắn sẽ bị đè xuống dày vò một phen.
Hắn đưa ánh mắt nhìn sang họ Hồ Yêu, nơi đó cũng có thân ảnh quen thuộc.
Đại diện Hồ Yêu Ly Nương nhận ra ánh mắt thăm dò về vị trí một tộc nhân đang đứng.
Nàng ta phát hiện Tiểu Mạn cũng đang lén lút định chuồn đi.
Nàng ta nhanh chóng cách không chộp lấy cổ áo Tiểu Mạn rồi lôi trở về.
Vẻ mặt vô tội của Tiểu Mạn bài ra khiến Ly Nương lắc đầu cảm thán.
Nàng ta trừng mắt về phía Tiểu Mạn “Ngươi cùng tên Man Nhân kia có quan hệ gì?”
Tiểu Mạn thoát ly khỏi cánh tay Ly Nương, nàng ta ôm lấy cánh tay Ly Nương nũng nịu nói “A di không được nghĩ lung tung, hắn chỉ là một bằng hữu trước kia gặp một lần…”
Ly Nương gõ lên trán Tiểu Mạn một cái rồi nói “Lần này không được quậy phá nữa. Theo a di về tộc!”
Nói xong, nàng nhìn sang đại diện họ Lang Yêu và Phi Dực Hổ nói “Hai vị, Ly Nương ta trước cáo từ!”
Đại diện họ Lang Yêu và Phi Dực Hổ cũng hướng Ly Nương từ biệt.
Một lúc sau, khu vực Ma Thần Điện trở nên trống trãi. Hiện trạng trở về vẻ tịch mịch vốn có trước đó. Chỉ là tại vị trí đặt Ma Thần Di Chỉ trước đó giờ chỉ còn là một khoảng trống.
…
Ở một nơi khác, nhóm người Huyền Môn rời khỏi Ma Thần Điện được hai mươi dặm đường.
Bọn họ dừng lại bên một khe núi với tâm trạng cực kỳ hoảng sợ.
Sự việc khối thạch bích giả Ma Thần Di Chỉ hắn chưa từng được nghe các vị trưởng bối ở Huyền Môn nhắc đến. Nhiệm vụ sư tôn giao cho hắn chỉ đơn thuần là tập hợp lực lượng ở Quỷ Vực rồi phối hợp với nhị sư tỷ đánh vào Vô Thượng Tông.
Không nghĩ tới, vừa rồi hắn cảm nhận một loại sát khí khiến tâm can hắn nhất thời nhảy dựng. Nếu không nhanh chóng rút lui, hắn cùng nhóm thuộc hạ khó có thể rời đi được an toàn.
Một tên thuộc hạ tiến lại gần, hắn lưỡng lự một lúc rồi nói “Phạm thống lĩnh có dự định gì?”
Phạm Huyền Nhân nhìn sang tên thuộc hạ, hắn giơ tay lên tát ngang một cái đánh văng tên thuộc hạ về sau.
Hắn quát lên giận dữ “Dự định của ta thế nào cũng phải báo cáo cho ngươi sao?”
Tên thuộc hạ lồm cồm nguồn dậy rồi thoái lui về sau.
Hắn đang bực bội trong người thì có tên thuộc hạ trút giận khiến tâm trí bình tĩnh lại.
Hắn thì thầm “Theo như tên Ám Dụ Vương U Linh Tộc nói, bọn họ sẽ phụng bồi đến cùng. Chỉ là tình huống phát sinh có biến hoa, cần phải gấp rút báo lại sư tôn. Nếu không sự việc khó mà tiến triển thuận lợi…”
Hắn tính toán xong liền dẫn nhóm thuộc hạ tiếp tục men theo khe núi rời đi.
Bọn họ rời đi không được bao lâu, phía sau một vách đá xuất hiện sáu thân ảnh.
Sáu thân ảnh này chính là Ám Dụ Vương cùng nhóm thuộc hạ.
Ám Dụ Vương đưa ánh mắt dõi theo phương hướng rời đi của bọn Huyền Môn, khóe miệng nhếch lên một sự khinh thường.
Hắn thì thầm “Lúc ở Ma Thần Điện buông tha bọn ngươi là vì có quá nhiều người nhìn trộm, ở hoang sơn vắng vẻ này… Các ngươi chạy đi đâu?”
Hắn dừng lại, trong ánh mắt lóe lên tia sát khí “Giết!”