Phương Triết từ trong đám khói bụi bước ra, hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy ba thân ảnh đang chờ sẵn.
Hắn nhìn tràng cảnh do bản thân gây ra, nội tâm dâng lên một cảm giác không ổn, cực kỳ không ổn. Hắn vừa phá hủy một nơi tu luyện của Vô Thượng Tông. Đây là một việc hắn không có cách nào để hình dung ra được.
Hắn tiến về phía Đàm Thu Nguyệt, nở một nụ cười như một đứa trẻ vừa mới gây ra họa lớn.
Hắn gãi đầu nói “Đàm tỷ, chuyện này… chỉ là ngoài ý muốn!”
“Đàm tỷ?”
Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn sang tiểu sư muội của mình, tính toán nàng ta cũng đã là một lão quái vật, cứ như vậy nhận một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm tiểu đệ.
Tông chủ Vương Siêu Việt khẽ tằng hắng một cái rồi nói “Ngươi… định bồi thường như thế nào?”
Phương Triết ngỡ ngàng nhìn sang một lão tiền bối râu tóc bạc phơ, bề ngoài tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm hiện ra khiến hắn ngỡ ngàng.
Vừa rồi bản thân hắn không chú ý đến vị tiền bối này, lúc này nhìn lại. Thân ảnh lão cao cao tại thượng khó mà với tới được.
Hắn lập tức khom người thi lễ một cái rồi nói “Cho hỏi tiền bối là…?”
Tông chủ Vương Siêu Việt nhướng hàng chân mày lên, hiện ra một tia sát khí khiến hắn chùn bước chân lại.
Đàm Thu Nguyệt thấy vậy liền đứng ra giới thiệu “Đây là sư huynh ta, là tông chủ Vô Thượng Tông…”
Nói đến đây, nàng ta lại nhìn về phía vết nứt to lớn ở động phủ.
Theo một lẽ thường tình, người vào bên trong tu luyện không có khả năng gây ra động tĩnh lớn như thế này. Hơn nữa khí tức băng lôi hoàn toàn biến mất như thể bị đối phương hấp thụ toàn bộ.
Tổn thất này vô cùng lớn.
Nàng cân nhắc một hồi mới nói “Phương đệ dự định… bồi thường như thế nào?”
Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn hoàn toàn vô ý nhưng sự thật là hắn vừa phá hủy một hơi trọng địa tu luyện của Vô Thượng Tông. Tổn thất này lấy Đạo Viện bồi thường còn không đủ.
Hắn tỏ ra ngượng ngùng nói “Chỉ là ngoài ý muốn… Đàm tỷ bắt ta bồi thường như thế nào?”
Đàm Thu Nguyệt nhìn sang tông chủ Vương Siêu Việt, tông chủ Vương Siêu Việt vuốt chòm râu bạc trắng ngẫm nghĩ một hồi mới nói “Theo một lý lẽ nào đó… ngươi phạm vào tử tội của Vô Thượng Tông. Chỉ là tính mạng của tiểu tử ngươi không đáng giá bao nhiêu…”
Tông chủ Vương Siêu Việt lại nhìn sang Hồ Linh Tử nhờ hắn gợi ý.
Hồ Linh Tử quan sát Phương Triết một lúc mới thay mặt tông chủ nói “Ngươi thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho ta xem xét, nếu thật sự ngoài ý muốn ta có cách giúp ngươi có cơ hội bồi thường tổn thất…”
Phương Triết nhìn vị tiền bối bên cạnh, dù không biết quý danh thế nào nhưng lời nói nhã nhặn khiến thiện cảm dành cho đối phương rất nhiều.
Hắn chậm rãi nói “Thực ra thì… lúc mở mắt ra đã nhìn thấy tình huống lộn xộn như vậy…”
Hồ Linh Tử nhíu hàng chân mày, hắn tiến về phía Phương Triết vịnh lấy vai Phương Triết rồi truyền vào một tia linh khí tinh thuần. Tia linh khí tinh thuần lập tức bị hút lấy khiến tay hắn như bị một luồng lôi điện giật lấy.
Hắn mở to mắt ra ngạc nhiên, một tiểu tử chỉ mới đạt phẩm cấp Ngũ Phẩm lại có thủ đoạn nghịch thiên như vậy. Chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Hắn truyền âm cho tông chủ Vương Siêu Việt “Tiểu tử này đúng là không tầm thường, bên trong chắc chắn ẩn giấu rất sâu…”
Ngoài mặt, Hắn nói “Chuyện băng lôi bị ngươi rút cạn như vậy, ta tin là không phải ngươi cố ý. Nhưng thiệt hại vẫn là thiệt hại…”
Nói rồi, hắn tiếp tục quay sang tông chủ Vương Siêu Việt gật đầu một cái rồi đưa ra lời đề nghị “Ở cực bắc Thần Vực có một nơi gọi là Băng Nguyên Chi Địa, nơi đó có khả năng tìm được Băng Lôi Thạch…”
Đàm Thu Nguyệt nghe lời đề nghị này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng lập tức phản bác “Với bản lĩnh của ta, chưa chắc đã đến được địa phương đó… tiểu tử này đến đó chỉ có con đường chết…”
Phương Triết nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Đàm Thu Nguyệt, nội tâm hắn nhất thời dâng lên một cảm giác thân thiết gần gũi. Một vị trưởng bối Vô Thượng Tông chỉ vừa gặp không lâu lại dành cho hắn sự quan tâm như vậy khiến hắn cảm kích vô cùng.
Hắn hướng vị tiền bối Hồ Linh Tử nói “Cho hỏi quý danh tiền bối là gì?”
Hồ Linh Tử cân nhắc một hồi mới trả lời “Ta là đương nhiệm tông chủ Linh Thú Tông Hồ Dật Phi, ngoại hiệu Hồ Linh Tử… tiểu tử ngươi hỏi là muốn tri ân ta sao?”
Phương Triết gật đầu. Nếu đối phương có danh tính rõ ràng chỉ điểm con đường hắn đi. Điều này chứng tỏ, đối phương là thật lòng giúp đỡ chứ không hề có ác ý.
Chỉ là hắn ngạc nhiên, danh tự “Hồ Dật Phi” hắn đã nghe qua một lần.
Trước khi trở về Bắc Cảnh, vị tứ trưởng lão Dư Lang của Vạn Thú Tông có giao cho hắn một nhiệm vụ. Đó là giao một chiếc thiết phiến cho một bằng hữu có tên là Hồ Dật Phi ở Linh Thú Tông.
Khi còn bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính, hắn đã tìm hiểu địa đồ ở Linh Thú Tông để tìm cơ hội đến nơi đó bái phỏng.
Không ngờ, hôm nay đối phương lại có mặt ở Vô Thượng Tông. Hơn nữa lai lịch đối phương không hề nhỏ, chính là tông chủ của Linh Thú Tông.
Hắn lập tức lấy ra một chiếc thiết phiến. Chiếc thiết phiến vừa ra, sắc mặt Hồ Linh Tử lập tức thay đổi. Từ biểu hiện không mấy quan tâm trở nên ngạc nhiên khi nhận ra đồ vật quen thuộc.
Phương Triết hai tay dâng thiết phiến cho Hồ Linh Tử rồi nói “Chiếc thiết phiến này là do một vị tiền bối ở Vạn Thú Tông nhờ vãn bối trao lại cho Hồ Đạt Phi tiền bối…”
Hồ Linh Tử không vội nhận lấy mà dò hỏi “Hắn là Dư Lang?”
Phương Triết gật đầu xác nhận khiến Hồ Linh Tử có một phản ứng bất ngờ.
Phản ứng này khiến tông chủ Vương Siêu Việt một bên cũng hiếu kỳ muốn biến nội tình bên trong.
Hồ Linh Tử thở ra một hơi rồi nói “Vật này… đúng là bàn giao cho ta, nhưng... nơi nhận lấy không phải là ở Vô Thượng Tông mà là ở Linh Thú Tông. Khi nào đến được Linh Thú Tông, ta mới nhận lấy được…”
Nói đến đây, thái độ của Hồ Linh Tử không còn bàng quang nữa, thay vào đó ánh mắt hắn nhìn Phương Triết có phần sâu sắc hơn.
Tông chủ Vương Siêu Việt thấy vậy liền hướng Phương Triết nói “Tiểu tử ngươi thấy đề nghị thế nào? Ngươi có bản lĩnh phá hoại chắc không đến nỗi rút đầu sợ chết chứ?”
Phương Triết nội tâm có phần nhảy dựng, trong lời nói của đối phương tám phần khiêu khích, hai phần là mỉa mai. Dù sao đối phương cũng là tông chủ của một đại tông môn lại có thể nói ra những lời này. Điều này nói lên, đối phương không hẳn đã có ác ý.
Hắn chắp tay lại hướng tông chủ nói “Lần này nhờ Đàm tỷ cứu mạng, ân tình này khó mà quên được. Tổn thất này cũng là do vãn bối gây ra cho nên vãn bối chấp nhận nhiệm vụ thu thập Băng Lôi Thạch cho Vô Thượng Tông để bồi thường tổn thất…”
Đàm Thu Nguyệt một bên nhìn phong thái của tiểu đệ đệ khả ái không biết sống chết là gì chấp nhận nhiệm vụ. Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một sự lo lắng kèm theo là sự chờ mong.
Phương Triết nói tiếp “Chỉ là trước mắt vãn bối còn bận rộn vài việc nên chưa thể lập tức đi được. Khi vãn bối sắp xếp công việc ở Đạo Viện ổn thỏa sẽ lập tức lên đường…”
Đàm Thu Nguyệt nhìn tông chủ Vương Siêu Việt vẫn chưa hiểu rõ tình huống của Phương Triết. Nàng thêm vào “Phương đệ chính là tân nhiệm viện trưởng Đạo Viện… Bắt hắn đến một nơi hung hiểm quả thật là không phù hợp!”
Tông chủ Vương Siêu Việt nghe nhắc đến “viện trưởng Đạo Viện”, hai mắt nhất thời sáng lên.
“Một thiếu niên chỉ mười bảy mười tám tuổi lại có đảm lượng làm viện trưởng Đạo Viện. Tuy rằng Đạo Viện chỉ là một nơi nhỏ bé, thực lực yếu kém nhưng không phủ nhận tên này rất có triển vọng. Hơn nữa Vô Thượng Vạn Vật Kính có chỉ hướng đến Đạo Viện, nơi đó chính là chìa khóa có thể trợ giúp Vô Thượng Tông vượt qua kiếp nạn này…”